Tử Mẫu Đồng Thi

Chương 3: Chương 3



Qua lớp chăn, đôi tay lạnh lẽo ấy vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tôi.

Nỗi nhớ mẹ xé nát lồng ngực, lấn át mọi nỗi sợ.

Tôi gần như muốn đưa tay ra ôm lại thì đúng lúc đó, n.g.ự.c tôi bỗng nóng rực, như có lửa thiêu!

Miếng ngọc Phật đeo trước cổ quà mẹ để lại đang phát nhiệt dữ dội.

Nóng đến mức như có than hồng áp thẳng lên ngực, một luồng khí nóng bừng chạy dọc thẳng lên đỉnh đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi tỉnh táo lại.

Cô ta không phải mẹ tôi.

Trong phòng, bóng đèn nhỏ trên trần kêu lẹt xẹt, nhấp nháy không ngừng.

Ánh sáng lúc tắt lúc bật, khi tối om khi chói loà.

Đôi tay lạnh lẽo ấy buông tôi ra.

Tôi lấy hết can đảm, khẽ nhấc một góc chăn lên.

Từ trong khe hở, tôi nhìn thấy một đôi mắt không có tròng đen, trắng dã đến ghê người, đang nhìn chằm chằm tôi.

Nữ thi nằm rạp bên ngoài lớp chăn, nở một nụ cười... khiến tim tôi như rơi xuống hố băng.

Tôi sợ đến hồn vía lên mây trốn vào trong chăn cả đêm không dám nhắm mắt.

Hôm sau, tôi lén kể lại toàn bộ cho đạo sĩ, khẩn cầu ông cứu lấy chúng tôi.

Cả làng còn đang chấn động vì những cái c.h.ế.t liên tiếp.

Có người đề nghị báo cảnh sát nhưng ngay lập tức bị trưởng thôn ngăn lại.

Lý do ông ta đưa ra là:

“Chuyện này mà lộ ra thì mất hết mặt mũi, sau này ai còn dám gả con gái vào cái làng này?”

“Mấy người vợ trong làng từ đâu ra, trong lòng các người rõ nhất!”

Lời này vừa nói ra, ai nấy đều cúi đầu im bặt.

Bởi lẽ rất nhiều cô con dâu trong làng... vốn chẳng phải đến đây tự nguyện.

Một khi cảnh sát vào cuộc, thân phận của họ chắc chắn sẽ bị lật tẩy.

Và lúc đó, họ sẽ rời đi mãi mãi.

Đạo sĩ hừ lạnh, vạch trần sự thật:

“Ông ta đâu phải sợ chuyện đó... Ông ta chỉ sợ cảnh sát tịch thu quan tài thôi.”

“Trong đó còn bao nhiêu đồ tùy táng, ông ta tiếc đứt ruột ấy chứ!”

Thấy không?

Người sống ai cũng có tính toán của riêng mình.

So với ma quỷ, con người còn khó đoán hơn gấp trăm lần.

Giờ nữ thi lại đã bị đạo sĩ phong ấn, canh giữ chặt chẽ.

Xung quanh bày đầy pháp đàn, bùa chú, trận pháp trấn tà.

Ba tôi không thể tiếp cận quan tài được nữa, bắt đầu phát điên như kẻ thất tình, cả ngày đi vòng quanh trong nhà, bực bội đá bàn đập ghế, không thì lôi tôi ra làm bao cát để trút giận.

Tôi chỉ biết lặng lẽ chịu đựng.

Cho đến hôm nay..

Có người đến gõ cửa.

Là trưởng thôn.

Ông đến để... thu tiền.

Đạo sĩ đã ra giá: mười lăm vạn, không thiếu một xu.

Mỗi nhà đều phải góp phần.

“Đây không phải tiền công bình thường đâu.”

“Yêu thi sắp sinh con, cần mời bà đỡ âm đến hỗ trợ.”

“Nếu không có người tiếp âm, thai nhi càng lớn, nhu cầu hấp thụ dương khí càng cao.”

“Một khi rời khỏi cơ thể mẹ mà chưa được tiếp dẫn... hậu quả khôn lường!”

Bà đỡ âm không phải để giúp người sống sinh con, mà là để... đỡ đẻ cho người chết.


Nếu để quỷ thai chào đời, người dân trong bán kính trăm dặm tất cả sẽ chết!

Ba tôi ban đầu còn giả vờ vờ vịt, bày ra vẻ nghèo khổ, miệng nói:

“Tao không có tiền, sao bắt tao góp?”

Trưởng thôn mất kiên nhẫn, gằn giọng:

“Ai nên trả, tự trong lòng mày biết. Tao cũng biết rõ ràng.”

“Lão Vương, đến nước này rồi mà mày còn tiếc mấy đồng tiền dơ bẩn đó hả?”

Tôi lo ba bị liên lụy, vội buột miệng:

“Nhà mình còn tiền mà… Có tận năm ngàn!”

“BỐP —!”

Một cái tát trời giáng đập thẳng vào mặt tôi.

Ba nghiến răng nghiến lợi, giận dữ gào lên:

“Mày biết cái quái gì! Câm miệng cho tao!”

Đầu tôi ong lên, mắt hoa cả đi, má nóng rát.

Máu mũi trào ra, chảy dọc theo má rồi nhỏ xuống đất nóng hổi, mằn mặn.

Nhưng tôi không nói dối.

Nửa tháng trước, ba bán tôi cho lão Trần què bên làng bên.

Lão Trần tuổi tác đủ để làm ông nội tôi.

Tính khí tàn bạo, đã từng đánh c.h.ế.t hai người vợ.

Tôi bị gả đi như một vật trao tay, còn đứa cháu gái câm tội nghiệp kia của lão thì bị lôi về thế chỗ tôi, với danh nghĩa "con dâu" kế tiếp trong nhà này.

Người trong làng gọi cái này là đổi vợ.

Ở cái nơi này, con gái giống như tiền, có thể dùng để trao đổi, mua bán.

Và ở một góc nhìn nào đó… tôi rất có giá trị.

Tôi trẻ, còn nguyên vẹn, ngoại hình cũng được.

Lão Trần đổi tôi rõ ràng là lời to.

Vì vậy, lão đưa thêm năm ngàn cho ba tôi.

Ba vẫn lớn tiếng:

“Tiền tao không có! Mạng tao chỉ có một!”

Nhưng biết không cãi lại được, ông ta bất ngờ đẩy tôi ra trước mặt đạo sĩ, lạnh lùng quát:

“Lão già! Không phải ông đang cần người hỗ trợ cho vụ sinh quỷ sao?”

“Con gái tôi đây cho nó đi đi!”

Bà đỡ âm là một cụ bà đã hơn bảy mươi tuổi.

Làm nghề tiếp âm, bà đã làm năm mươi lăm năm rồi…

Nhưng đây là lần đầu tiên phải đỡ đẻ cho nữ thi ngàn năm tuổi hung hiểm khôn lường.

“Cháu thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”

Bà gầy gò, lưng còng như con tôm khô, trên mặt đầy đồi mồi, nhăn nheo như vỏ cây mục.

Nhưng đôi mắt lại sáng quắc, sắc như dao.

Tôi gật đầu:

“Cháu nghĩ kỹ rồi. Không hối hận.”

Tôi còn cố tình nhờ đạo sĩ tung tin sang làng bên:

Ai từng tiếp âm... sẽ khắc phu, xui xẻo, cả đời không gả được.

Quả nhiên, nhà lão Trần nghe xong sợ xanh mặt, giờ đang ầm ĩ đòi trả người.

“So với việc bị gả cho lão què sáu mươi tuổi như lão Trần, tôi thà làm công việc như này.”

Tôi ngoan ngoãn theo sau bà đỡ.

“Con bé này cũng khôn đấy” bà nói khẽ:

“Vậy nghe kỹ lời ta dặn đây, chỉ cần sai một bước chúng ta đều sẽ chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.