Sáng sớm ngày xuân vốn nên yên tĩnh an nhàn, nhưng trong tướng phủ khách khứa, đại thần cũđại thần mới lại tụ tập thành đàn, nơi nơi tràn ngập sự khẩn trương cùng bất an.
“Đại nhân,” Có người nói,“Nay Trần Duệ rút về kinh, biên giới không ai canh giữ, đúng là thời cơ tốt để hành động.”
“Đúng vậy,” Tiếp lời là 1 gã võ quan,“Lấy thực lực của đại nhân thì việc chống lại cũng không khó khăn gì, hơn nữa đã sớm nghe nói Trần Duệ có tâm địa khác thường, nếu có thể thu phục hắn, quân ta sẽ nắm chắc thắng lợi.”
“Ngươi nghĩ có thể mượn sức Trần Duệ?”Ở ghế trên Thừa tướng nhẹ nhàng bâng quơ lộ ra một tia trào phúng,“Nên sớm quên ý niệm đóđi, tuyệt đối không có khả năng.”
Người góp lời khó hiểu, nhìn chung quanh lại thấy tất cả bày ra sắc thái hèn mọn tựa tiếu phi tiếu, đành phải thôi, không nhiều lời nữa.
“Đại nhân,” Thủ hạ lại có người nói,“Gần đây những người theo thái tử trước kia cũng hợp tác với chúng ta, kỳ thật thế lực tuy không lớn như trước, nhưng cũng đủ trọng thần nguyên lão, uy vọng to lớn không thể khinh thường. Đại nhân không phải vẫn ngại chuyện vô cớ xuất binh sao? Lần này vừa lúc phiến loạn, giúp thái tửđoạt lại đế vị, nhiếp chính quản việc quốc gia, tự nhiên cũng danh chính ngôn thuận.”
Thừa tướng đứng lên, trầm mặc đi về phía mọi người, hai mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ:“Tâm ý của các vị, tại hạđã hiểu được. Chính là, sáng sớm đã tụ tập tại tướng phủ, là muốn cốý rước lấy tai họa, chọc giận Hoàng Thượng, cũng bức ta nóng nảy sao?”
Mọi người nghe vậy, đều cúi đầu:“Vi thần không dám!”
“Không dám?” Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng mọi người,“Trong miệng nói không dám, nhưng càng ngày càng làm nhiều chuyện lớn mật. Chỉ tiếc, bổn tướng sẽ không để mình bị các vị quay vòng vòng. Các vị tốt nhất nên làm việc thật rõ ràng, nếu là việc ta cần làm, không cần các vịép buộc, ta sẽ tự khắc làm; Nếu là chuyện ta không muốn, mặc kệ các ngươi như thế nào thúc giục, ta cũng tuyệt đối không đếm xỉa. Cho nên thỉnh các vị tiết kiệm vài phân khí lực, về nhà lo sự an ổn của bản thân, mỗi ngày dậy sớm, vào triều thảo luận chính sự, đã là vất vả vạn phần, có thể nào còn vì Hoài Viễn mà phí công lo lắng? Các vị nên về tu dướng tinh thần, tài năng đi.” Dứt lời, xoay người đưa lưng về phía đám đông, chỉ nói một câu:“Tiễn khách.” Liền không nhiều lời nữa.
Sau khi Thừa tướng uy hách, chúng thần đành phải thở dài cáo lui, rút khỏi tướng phủ.
Nguyên bản đối vớiviệc này cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chính là nghe được quần thần một đám cúi đầu tự xưng “Vi thần”, không khỏi khiến công chúa một trận bất khả tư nghị.
Nàng đứng ngoài cửa, nhìn hắn đi tới trước mặt mình.
Hắn không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn nàng hồi lâu……
“Thiền nhi, chúng ta rời Trường An đi.” Hắn nói.
“Rời đi?” Nàng khó hiểu.
“Ta không làm Thừa tướng, ngươi cũng không còn là công chúa, cùng đi tìm một chỗ an bình, trở thành một đôi vợ chồng bình thường an ổn sống qua ngày, được không?”
“Hoài Viễn,” Nàng không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì chuyện này đối với nàng mà nói, là ngay cả tưởng tượng cũng không dám,“Ngươi thật sự nguyện ý sao?”
Hắn gật đầu:“Chính là còn cần chút thời gian, có một số việc phải chấm dứt. Thiền nhi, ngươi nguyện ý chờ không?”
Đương nhiên, nàng đương nhiên nguyện ý chờ, chỉ cần hắn cho nàng 1 lời hứa hẹn, chỉ cần hắn có thể cho nàng mong đợi:“Mặc kệ bao lâu, ta đều chờđợi.”
Đã nhiều ngày bởi trong triều đình biến loạn, không ngừng có triều thần xuất nhập hoàng cung, ta thấy hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, chắc không rảnh đểý tới ta, ta cũng sẽ không đến ngự thư phòng làm chuyện mất mặt, chỉ còn cách đi khắp tẩm cung ngắm hoa ngắm cỏ.
Hương linh lan nồng đậm, ta bưng chậu hoa vào trong đình, đem nó bày trên bàn đá, tinh tế nhìn. Tầm mắt xuyên qua những cánh hoa, mơ hồ nhìn thấy 1 thân ảnh.
Ta ngẩng đầu, thi lễ với vị tướng quân trẻ tuổi kia, đoán là hắn vừa từ trong ngự thư phòng đi ra.
Hắn gật đầu đáp lễ, ánh mắt trong suốt nhưng không hề có nửa điểm thân cận.
“Tướng quân không đến ngồi cùng Tử Phượng một lát sao?” Ta cười hỏi, hai tay nghịch ngợm những bông hoa.
Hắn không chối từ, bước tới, nhìn bồn hoa trên bàn nói:“Không nghĩđến ở trong cung cũng có thể nhìn thấy hoa dại ngoài thành.”
“Tử Phượng nhàn rỗi phát buồn chán, nên đã ra ngoài đem nó về.” Ta đáp.
Ta giương mắt nhìn hắn:“Tướng quân thích linh lan sao?”
“Không,” Hắn đáp rõ ràng,“Đối hoa cỏ hướng đến vô thậm ham.”
Ta lắc đầu:“Đại nhân thật khô khan.”
Hắn cười:“Tại hạ là võ tướng, mấy chuyện học đòi văn vẻ này rất vô nghĩa.”
“Ta lại nghe nói đại nhân văn võ song toàn, tài trí hơn người,” Ta nói,“Nhất định là mặt mũi của Tử Phượng không đủ lớn, nên không khơi dậy nổi nhã hứng của đại nhân?”
Hắn không nói lời nào, chỉ bất đắc dĩ cười.
“Đại nhân hình như so với trước kia cười nhiều hơn?” Ta chưa từng thấy hắn nở nụ cười, so với bây giờ thật khác biệt……
“Phải không?” Hắn nói,“Có lẽ là bởi vì ngươi.”
Giống, dung mạo của bọn họ vô cùng giống nhau, ta xuất thần nhìn hắn, tưởng như cũng nhìn thấy thiếu niên khi trước. Khuôn mặt, ngũ quan cơ hồ không hề thay đổi, nhưng cái loại cảm giác này, cái khí chất độc nhất vô nhị kia lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thời gian hơn 10 năm đến tột cùng có thể khiến một người thay đổi đến mức nào? Ngoài dung mạo, những thứ bên trong còn có thể thay đổi nhiều đến đâu? Ta cuối cùng tự nhủ rằng lòng người thiện biến, không phải chính mình là ví dụ tốt nhất hay sao? Sao có thể sa vào vấn đề này đến vậy? Hắn đương nhiên có thể thay đổi, vô luận thay đổi bao nhiêu ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì hắn chắc cũng không thể nhận ra ta là người năm đó, nói đi nói lại, là hắn thay đổi hay bởi đó làảo vọng của chính ta?
Gió nổi lên, thổi rơi vài cánh hoa kiều diễm, hắn nhặt lên, đưa tới gần ta, ngắm nghía 1 hồi:“Thực giống ngươi.”
Ta nâng nhẹ tay chạm vào, mỉm cười, lại lắc đầu:“Có người khác thích hợp hơn ta.”
“Có lẽ vậy,” Hắn buồn bã nói,“Dù sao ở tại thâm cung này, có mấy người còn giữđược tâm hồn thuần khiết không vấy bẩn?”
Tâm tình vốn phẳng lặng, nghe được câu này của hắn, trong lòng chợt gợn sóng. Ta cụp mắt, không chút đểý hỏi:“Đại nhân đã từng đi qua Nhạn Bắc?”
Hắn gật đầu, nhìn chăm chú vào ta:“Đã từng qua.”
“Nga?” Ta kinh hỉ,“Không biết là khi nào?”
“Khi ta mười một tuổi.” Hắn trả lời.
“Vì sao lại tới?”
Hắn có chút chần chừ, nhìn ta, lại cúi đầu:“Thì theo quân đội.”
Ta bắt đầu hiểu sự do dự của hắn, liền hỏi:“Là khi Tử Viên cùng Nhạn Bắc khai chiến?”
Vẻ mặt của hắn trở nên trầm trọng, thấp giọng đáp:“Đúng.”
Ngươi tới, là vì thảo phạt quốc thổ của ta, nhưng lại nói muốn dẫn ta rời đi, đến tột cùng, ngươi đang trốn tránh cái gì? Là vì không thể thừa nhận vận mệnh bản thân, muốn né ra thật xa, lại để mất đi dũng khí sao? Nếu khi đó cùng ngươi rời đi, nếu lúc ấy ta không do dự, có lẽ ngươi sẽ không mang sự gánh vác này ra đểáp đặt cho số phận, mà chúng ta cũng sẽ không thể tự kiềm chế, để rồi cứ như vậy hãm sâu trong vũng bùn định mệnh.
“Điện hạ vì sao hỏi như vậy?” Hắn hỏi.
Ta đối mặt trước hắn, có chút hoảng hốt:“Tướng quân rất giống một người ta từng gặp.”
“Phải không?” Hắn nhìn ta,“Kỳ thật điện hạ cũng rất giống một vị cố nhân của ta.”
“Thật trùng hợp,” Ta đáp,“Là người quen ở Nhạn Bắc sao?”
“Phải,” Hắn gật đầu,“Chẳng qua, ta nghĩ y nhất định đã quên ta.”
Ta cúi đầu, trầm mặc không nói, bẻ một gốc cây linh lan trong bồn, đặt vào tay hắn.
Hắn ngưng thần nhìn bó hoa trong tay, lặng im không tiếng động.
Sau đó không lâu, hắn liền đứng dậy rời đi, cũng không nói cái gì. Ta nhìn bóng dáng hắn rời xa, hệt như năm đó, chỉ còn lại vô tận thẫn thờ.
Thong thả bước đi, hướng về phía đình ngoại, vừa tới hành lang đã bị 1 đứa nhỏởđâu đam sầm vào.
“Điện hạ, cứu ta!” Bé gái níu vạt áo ta, anh mắt lo sợ nhìn ta cầu cứu.
Là đứa nhỏ trong miếu thần dạo nọ, ta cúi người vuốt tóc nó:“Làm sao vậy?”
“Thanh Trần, sao ngươi lại chạy đến đây?” Một thiếu niên đi tới, trách cứđứa bé trong lòng ta.
“Ngươi là……” Ta nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới, nghĩ ngợi “A, ta nhớ ra rồi! Ngươi là thân cận của Thần quan đại nhân, tên là…… Tử Hoành, phải không?”
“Lần trước lúc gặp gỡ thần quan đại nhân, từng gặp qua ngươi ở Bắc cung,” Ta đáp,“Không biết đại nhân đã khỏe lại chưa?”
“Đa tạđiện hạ quan tâm,” Hắn kính cẩn trả lời,“Sứ khỏe của đại nhân đã phục hồi rồi.”
Ta cười:“Vậy thật tốt.”
“Đều do đứa nhỏ này không ngoan, quấy nhiễu điện hạ rồi, Tử Hoành sẽ mang nóđi ngay.”
“Ta không cần!”Đứa nhỏ trốn sau lưng ta,“Thần quan đại nhân nhất địnhsẽ phạt ta!”
Ta nhìn đứa bé, hỏi người trước mặt:“Đứa nhỏ này đã phạm lỗi gì sao?”
Hắn có chút bất đắc dĩ, trả lời:“Làm hỏng một cái thần khí (vật dụng để tế thần các kiểu).”
“Ra vậy,” Ta nói,“Thần quan đại nhân sẽ phạt nó sao?”
“Này……” Hắn hình như có chút do dự,“Cái này còn tùy thuộc tâm tình của đại nhân.”
“Ta nghĩ nó cũng vô ý thôi,” Ta nói,“Không bằng như vậy đi, ta thay nó cầu tình, xin Thấn quan đại nhân tha cho nó lần này, cóđược không?”
“Điện hạ nói quá lời rồi,” Hắn đáp,“Nếu ý ngài là vậy, đại nhân nhất định sẽ không cự tuyệt.”
Ta gật đầu, đem đứa nhỏ sau lưng kéo đến trước mặt nói:“Ngươi yên tâm rồi chứ?”
“Ân!” Đứa bé cười với ta, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu,“Tạơn điện hạ!”
“Tử Hoành không quấy rầy nữa, cáo từ.” Hắn thi lễ, đang định rời đi, lại bị ta cản lại.
“Đừng vội,” Ta nói,“Nghe nói ngươi đi theo thần quan đại nhân đã nhiều năm, gần đây lại mới thăng chức thần phụ (phụ tá cho thần quan, chắc thế), nhất định đối với việc bói toán thuật thập phần tinh thông, Tử Phượng xưa nay đối với chuyện này rất có hứng thú, chỉ là có nhiều chuyện không thể thấu đáo, nếu có ngày nào nhàn hạ, mong rằng có thể tới đây ngồi một chút, vì Tử Phượng mà xem qua một chút?”
“Điện hạ khách khí rồi,” Hắn khiêm tốn trả lời,“Nếu có gì nghi vấn, ngài cứ việc gọi tiểu nhân.”
“Ân,” Ta gật đầu,“Nói không chừng, ngươi còn có thể gặp cả Tử Thiên đâu.”
Nghe đến cái tên này, hắn bất giác ngẩng đầu, trong mắt lóe lên 1 tia sáng.
“Hắn thường tới nơi này,” Ta tiếp tục nói,“Còn luôn nhắc tới ngươi, nói ngươi nhu thuận như thế nào, lúc nhỏ ra sao. Lại nói tiếp, chủ tớ hai người cũng đã lâu không gặp, vừa lúc cũng có thể gặp mặt rồi.”
“Vâng,” Hắn hồi đáp,“Tử Hoành sẽ thu xếp.”
“Thanh Trần,” Hắn nói với đứa nhỏ,“Ngươi cũng quấy rầy điện hạđã lâu, mau cáo từ, theo ta trở vềđi.”
“Ngô……” Nó không tình nguyện mà nghiêm mặt, bắt lấy tay ta.
“Không phải đã thay ngươi cầu tình rồi sao?” Tử Hoành nói,“Đại nhân sẽ không phạt ngươi.”
“Ta biết,” Nàng trả lời,“Nhưng ta còn muốn ởđây bồi điện hạ 1 lát.”
“Được rồi được rồi,” Ta cười nói,“Ngươi hãy về trước đi, lát nữa ta sẽ sai ngươi đưa Thanh Trần về.”
Hắn không dám chối từ, chỉ có thểđáp:“Vậy làm phiền điện hạ rồi. Tử Hoành còn có chút chuyện quan trọng, sẽđi trước.”
“Thỉnh.” Ta đáp ứng, nhìn hắn rời đi, rồi sau đó cúi xuống, vỗđầu đứa nhỏ hỏi:“Ngươi rất sợ thần quan đại nhân sao?”
“Ân!” Nó dùng sức gật đầu,“Không chỉ ta sợ y, trong cung mọi người đều sợ y. Bởi vìđại nhân rất dữ tợn, không ai dám chống đối y, y ngay cả Hoàng Thượng thấy y cũng phải kiêng dè…… Bất quá, ngoại trừ 1 người.”
“Nga?” Ta tò mò hỏi,“Là ai?”
“Chính là người điện hạ vừa nhắc tới.” Nóđáp.
“Ngươi nói…… Tử Thiên?”
“Ân,” Nó gật đầu,“Lần trước còn cãi nhau, ta chưa từng thấy ai dám cãi nhau với thần quan đại nhân.”
“Nguyên lai thần quan đại nhân đáng sợ như vậy,” Ta làm ra vẻ sợ hãi nói,“Vậy ngươi nhất định rất ghét y?”
“Không,” Đứa nhỏ lắc đầu,“Thần quan đại nhân là người tốt!”
Vừa mới nói y đáng sợ, trong chốc lát lại nói y là người tốt, cũng không biết đứa nhỏ này nghĩ như thế nào.
“Thanh Trần ở lúc còn rất nhỏđã bị bắt tới gánh hát làm việc cực nhọc, mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủấm, còn thường bị sư phóđánh chửi. Ngày đóđại nhân nhìn thấy ta bị người khác khi dễ, đột nhiên trở nên rất hung dữ. Y cho người đem toàn bộ rạp hát hủy đi, còn đem ta mang về trong cung, cho ta được ăn được mặc, lại còn cho ta 1 căn phòng lớn, cho nên thần quan đại nhân là người tốt, mặc kệ tính tình y hung dữđến mức nào!”
Hủy rạp hát? Hóa ra chân tướng là như vậy.
“Điện hạ,” Nó nhìn ta rồi nói,“Ngươi thay Thanh rần cầu tình, cho nên ngươi cũng là người tốt.”
Ta cười cười, vuốt tóc đứa nhỏ:“Bất quá người tốt cũng sẽ làm chuyện xấu, hơn nữa bình thường chuyện xấu lại được che giấu dưới vỏ bọc của chuyện tốt, cho nên trên đời này cũng không có nhiều người tốt như vậy.”
Nó giương mắt, nhìn ta khó hiểu.
“Về sau ngươi sẽ hiểu được.” Ta đứng dậy, vỗ nhẹ bả vai nó, không nhiều lời nữa.
Cả ngày nay, ngự thư phòng chìm trong không khí hoảng loạn. Trên điện, một đám đại thần mặt này nghiêm túc, xem ra đang cóđại sự khó lường.
“Hoàng Thượng,”Đại thần vừa tiến lên lộ vẻđầy lo sợ,“Trần Duệ tài hoa về kinh, biên giới liền có biến, xem ra Trấn Tây đại tướng quân mới nhậm chức sẽ gặp không ít khó khăn.”
“Người này là do Thừa tướng đại nhân đề cử, mà Thừa tướng cùng thủ lĩnh man di tây Cảnh có qua lại, biến động lần này quả là quá sức trùng hợp.”
“Mật thám từ Tây Cảnh hồi báo, gần đây thủ lĩnh Hồ tộc cùng nhân sĩ Trung Nguyên bí mật gặp gỡ, hình như cóđang âm thầm bàn tính nhiều chuyện, chỉ sợ có can hệ với biến động lần này.”
Trên điện, quân chủ thần thái tự nhiên, cùng các đại thần đối đáp:“Các vị khanh gia đang hoài nghi Thừa tướng đại nhân sao?”
Chúng thần im lặng nhìn nhau, không dám đáp lời, quả nhiên cái gọi là triều thần chính chính là không dám nói tahwngr suy nghĩ của mình.
“Chỉ sợ không chỉ là Thừa tướng,” Rốt cục vẫn có ngoại lệ,“Gần đây Hình thị bộ tộc cùng với cựu thần từng lệ thuộc thái tử liên tiếp xuất hiện ở tướng phủ, dân gian còn truyền ra không ít lời ủng hộ thái tử mà phản lại triều đình, mặc dù thế lực cũ, cũng không thể không đề phòng.”
“Nga?” Quân chủ vẻ mặt ngộđạo,“Nguyên lai việc này cùng hoàng huynh ta cũng có liên lụy.”
Mặc kệ khi nào, chỉ cần quân vương trên điện giả ngốc ngay từđầu, các đại thần cũng vô phương đối đáp.
“Như vậy, chúng ái khanh cho rằng, trẫm nên làm như thế nào?”
Vẫn làđám người khó xử cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Nhìn không gian lặng ngắt như tờ, hắn bắt đầu nói:“Các vị kể chuyện sinh động như thật, nhưng đến tột cùng vẫn không có bằng chứng, như vậy lấy lý do gìđể trẫm đi bắt người?”
“Thật sự rất không ổn,” Lúc này rốt cục đến phiên Ngự Sửđại nhân lên tiếng,“Bất quá nên điều tra thêm để làm rõ chân tướng, nhưng phải hạn chế hành động của thừa tướng.”
“Ngươi nói trẫm phải giam lỏng hắn?” Hoàng Thượng nói, khó xử nhăn lại mày,“Nếu sau này điều tra rõ việc này không quan hệ gì với Thừa tướng, chẳng phải trẫm đãủy khuất người tốt, đánh mất tình cảm quân thần sao?”
“Hoàng Thượng đừng lo lắng,” Trương Ngự Sử trấn định,“Điều này không có nghĩa là giam lỏng? Chính là gần đây truyền lưu không ít lời đồn ác ý hại Hoàng Thượng cùng Thừa Tướng, chờ thời cơ châm ngòi, sợ là sẽ bất lợi với Thừa tướng đại nhân. Hoàng Thượng vì bảo vệđại nhân chu toàn, cốý phái quân bảo hộ, đây cũng là thể hiện tình cảm, Thừa tướng đại nhân sao có thể không hay biết?”
“Ái khanh nói phải,” Thánh Thượng lộ ra vài phần ý cười,“Thừa tướng đại nhân luôn luôn thâm minh đại nghĩa, sao có thể cùng trẫm so đo? Là trẫm đa tâm. Như vậy đi, việc này cứ giao cho Ngự Sửđại nhân toàn quyền xử lý.”
“Thần lĩnh chỉ.” Sau khi Ngự sử lui ra không lâu, các đại thần còn lại cũng lục tục rời khỏi ngự thư phòng, hồi phủ.
Trong điện trống rỗng không một bóng người, nhất thời sinh ra vài phần lạnh lẽo.
“Tử Nho, trẫm lại nên bắt ngươi làm sao bây giờ?” Hắn tự nói với bản thân, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền.
“Hoàng Thượng,” Hầu cận tiến vào hỏi,“Hôm nay di giá nơi nào?”
Hắn mở mắt ra, suy nghĩ còn có chút dao động,“Đông cung”,hai chữ này như vôý từ trong miệng nói ra, cùng với một tia sương mù bối rối, quấn lấy những bước chân nặng nề.
Hôm nay không giống với những khi lui tới hỏi thăm, đến tột cùng làm sao lại không giống thì hắn cũng không rõ. Y vẫn tựa như thường ngày nhàn tĩnh, tựa như thường ngày mỏng manh, nhưng vẻ bình tĩnh lúc này lại dường như khang khác, khiến người ta bất an.
“Tử Ly,” Lần đầu tiên y mở miệng nói trước,“Nghe nói gần đây trong triều sự vụ bận rộn, sao ngươi lại rảnh rỗi đến nơi này?”
Đế vương trẻ tuổi bất động thanh sắc:“Ngươi nghe ai nói?”
Một tiếng hỏi lại này làm y kinh ngạc, cái loại ngờ vực vô căn cứ tựa như luôn đánh vỡ cuộc sống yên ổn của y.
Y tạm dừng một lát, đáp:“Là Tử Phượng, gần nhất cũng chỉ có y mới có thể tới nơi này.”
“Phải không,” Hoàng Thượng cúi đầu ôn hòa nhìn y,“Xem ra các ngươi thật là thân thiết.”
Y ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.
“Y còn nói gì khác với ngươi không?”
Trong mắt thái tử thoáng một tia nghi ngờ:“Bất quá là nói chuyện phiếm mà thôi, không biết Hoàng Thượng đang muốn nói đến chuyện gì?”
“Y không nói với ngươi chuyện Hoài Viễn sao?”
Không thể nghe đến cái tên kia, hơn nữa càng không thể nghe được từ trong miệng người này, bởi vì hắn một khi nhắc tới, cũng không bao giờ cóý nghĩa tốt lành.
“Gần đây đã xảy ra không ít chuyện, tựa hồđều có can hệ với hắn, trẫm không muốn hoài nghi hắn, nhưng chuyện đãđồn xa, thật sự khiến trẫm khó xử.” Hắn nói, trong giọng nói lộ ra vẻ bất an.
“Là biên giới có biến loạn, vẫn do bọn họ không yên phận?” Y thong dong hỏi, làm như hết thảy đều không quan hệ với bản thân.
Hắn cười, ghé vào lỗ tai y đáp:“Ngươi lúc nào cũng đoán đúng.”
Thái tử vẫn trấn định như cũ:“Hoàng Thượng tính làm như thế nào?”
“Trẫm đã vì thếđang rất đau đầu,” Hắn nhíu mày,“Hoàng huynh, ngươi thấy thế nào?”
Một tiếng “hoàng huynh” khiến y lạnh cả người:“Đại sự triều đình nên do Hoàng Thượng tự mình định đoạ, một kẻ luôn ru rú trong nhà như ta sao dám loạn ngôn?”
Hắn lắc đầu, vỗ về bờ vai của y:“Nhưng ta luôn cảm thấy hoàng huynh ngươi liệu sự như thần.”
“Hoàng Thượng chê cười rồi,” Y lạnh nhạt,“Ta nếu là liệu sự như thần, sẽ không bao giờ rơi vào nguy hiểm, trở thành bộ dạng như thế này.”
“Tử Nho,” Hắn thấp giọng hỏi,“Ngươi hận ta sao?”
“Hận ngươi?” Y nói,“Ta sao lại hận ngươi? Không phải hết thảy là tự ta chuốc lấy sao?”
Hắn cúi xuống, tới sát mặt y:“Tử Nho, ngươi hôm nay toàn nói những lời kỳ lạ, không giống với thường ngày, là vì hắn sao? Bởi vì hắn làm tim ngươi đại loạn?”
“Xem ra Tử Nho hôm nay vôý thất ngữ, để Hoàng Thượng mất hứng sao?” Y vẻ mặt lãnh đạm, mắt không đổi sắc.
“Không,” Hắn trả lời,“Vô luận ngươi nói cái gì, làm cái gì, trẫm cũng không mất hứng, cho dù là ngươi giết trẫm, trẫm cũng sẽ không câu oán hận, bởi vì trẫm nợ ngươi.”
“Hoàng Thượng nếu thật sự cho là như vậy, nhất định sẽ không thương tổn người bên cạnh ta, phải không?” Y nhìn thẳng vào mắt đế vương.
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, Tử Nho,” Hắn nói,“Nhưng ngươi luôn vì người khác mà suy nghĩ, có khi nào có thể lo lắng một chút chính mình được không. Ngươi cho rằng ngươi còn trói buộc nổi hắn sao? Ngươi cho rằng hắn còn có thể như xưa răm rắp tuân theo từng ý chỉ ngươi ban xuống? Giờ khắc này, đối với hắn mà nói, ngươi đến tột cùng còn mang ý nghĩa gìđâu? Là người hắn giữ mãi trong lòng, hay là kẻ cần vứt bỏ? Là trong lòng ký thác, hay là vật cản trên bước đường quyền lực?”
Sắc mặt thái tử trở nên trắng bệch, nhưng ngữ khí vẫn không thay đổi:“Vấn đề này tự ngươi nên hỏi Thừa Tướng đại nhân, Tử Nho không rảnh để trả lời.”
“Được,” Hắn gật đầu,“Trẫm chờđáp án của hắn.”
Hoàng hôn ảm đạm, màn trời hạ xuống từng bóng ma sâu nặng, từng tia sáng yếu ớt nhạt nhòa như báo trước điềm xấu đang đến gần.
Quân coi giữ cứ như vậy tụ tập quanh tướng phủ, liên tục ba ngày. Không giống Thừa tướng đại nhân khíđịnh thần nhàn, công chúa sớm đã kiềm chế không được, phiền lòng nôn nóng đi đi lại lại trong sân, hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Hoài Viễn,” Nàng đứng tại chỗ, hướng về phía Thừa tướng đang nhàn nhã thưởng trà,“Làm sao bây giờ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu:“Cái gì làm sao bây giờ?”
“Chúng ta sẽ mãi bị nhốt trong này sao?” Nàng níu tay áo hắn, lo âu hỏi.
Mà hắn lại chỉ cười:“Sẽ không.”
“Sao ngươi biết được?” Nàng hỏi lại,“Ngươi xem đám thủ vệ một chút cũng không cóý rời đi, cứ như vậy đứng ỳ ra đó, làm người ta không được tự nhiên ……”
Hắn cười, khẽ vuốt tóc nàng:“Không đểýđến bọn họ làđược.”
“Hoài Viễn, ngươi luôn có thể trấn tĩnh như thế, mặc kệ rơi vào tình huống nào.” Nàng nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn,“Ta cũng không muốn đểý tới bọn họ, nhưng cứ như vậy nghĩa là không thể ra khỏi cửa sao? Bảo ta cả ngày ở trong phòng, rất nhàm chán a!”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:“Ngươi lại muốn đi đâu?”
“Ngô……” Nàng quay sang, có chút do dự,“Ngươi không phải nói cùng ta rời Trường An làm một cặp vợ chồng bình thường sao? Ta muốn thử xem, một đôi vợ chồng bình thường sẽ sống như thế nào……”
“Trách không được mấy ngày nay ngươi luôn nóng lòng muốn ra ngoài.” Hắn cười nói.
“Hoài Viễn, ngươi có biết vợ chồng ở dân gian xưng hô với nhau như thé nào không?” Nàng hứng khởi nói,“Ở dân gian, nữ tửđều gọi trượng phu mình là‘Tướng công’, mà các trượng phu đều gọi vợ mình là‘Nương tử’.”
“Nga?” Hắn ngạc nhiên,“Thật đúng là không ngờđến!”
“Ngươi giễu cợt ta!”Đánh nhẹ vào ngực trượng phu, công chúa cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:“Vậy ngươi về sau…… cũng sẽ gọi ta như vậy?”
“Ngô……” Hắn định thần suy ngẫm,“Này, sao……”
“Ngươi không muốn?” Nàng mất hứng.
“Chỉ sợ khi ta gọi như thế, ngươi nhất định sẽ nổi da gà.”
“Sẽ không,” Nàng nói,“Ta nhất định sẽ không.”
Hắn khó xử nhìn nàng, cảm thấy một trận vô lực:“Ngươi không, nhưng ta sẽ thế.”
“Hừ!” Công chúa thở phì phì xoay người sang chỗ khác,“Không gọi thì thôi, dù sao ngươi cũng chẳng bao giờ nghe theo ý ta.”
Công chúa yên lặng nhìn hắn, khúc khích cười:“Đừng nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, ta bất quá là chỉđùa một chút!”
Hắn thần sắc lại y nguyên:“Ta thấy ngươi không phải đang nói giỡn.”
Nàng dừng lại, muốn nói cái gìđó, nhưng mở miệng rồi lại không biết nói ra sao.
“Đại nhân,” Hạ nhân từ ngoài bước vào, thần sắc hốt hoảng,“Trong cung phái người đến.”
“Hoài Viễn……” Trực giác cảm thấy một trận sợ hãi, công chúa bất an nắm cánh tay trượng phu.
Hắn vỗ nhẹ vào tay nàng, trong thanh âm tràn ngập sự an ủi:“Chờ ta.”
Nàng buông tay hắn, lại một lần nữa chứng kiến hắn rời đi, nhưng mà lúc này đây không giống như trong dĩ vãng, không phải chỉ xa nhau trong chốc lát, mà là vĩnh viễn không trở về.
Chờ đợi hắn không phải là cung điện mênh mông, mà là một cung viện thanh tịnh sâu thăm thẳm. Hắn lĩnh chỉ, mảnh sân này đối với hắn vô cùng quen thuộc, chỉ cần gần một chút nữa, hắn có thể nhìn được, lẩn khuất phía sau bức tường xa xa có thểđi đến một nơi, nơi chất chứa những tưởng niệm dài vô tận có tên gọi Đông Cung.
Thừa tướng trẻ tuổi nhìn quanh bốn phía, có lẽ là biệt viện để mời riêng hắn đến, nhẹđẩy cửa ra, hắn cũng đãđoán được sẽ nhìn thấy ai.
“Xem ra Hoàng Thượng ngại tướng phủ còn chưa đủ an toàn, cho nên gọi vi thần tới riêng nơi được cố thủ an toàn trong cung này, để bảo vệ vi thần.” Thừa tướng lớn tiếng doạ người, ý thái thong dong bước vào.
“Người hiểu ta mà, Thừa tướng,” Hoàng Thượng đứng lên, xoay người đối mặt với hắn,“Nguyên bản trẫm còn lo lắng Thừa tướng đại nhân bị hiểu lầm, xem ra là nghĩ ngợi quá nhiều rồi.”
“Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thần cảm động đến rơi nước mắt, làm sao có thể hiểu lầm?” Hắn chắp tay thở dài, hết sức khẩn thiết.
“Hoài Viễn,” Mắt đế vương lộ ra ưu sắc,“Nay Trấn Tây quân nổi dậy, nếu không phải quân đội phát hiện đúng lúc, chạy tới tiếp viện, Tây Cảnh sợ là sớm thất thủ, mà vịđại tướng quân kia lại là người ngươi đề bạt, thật sự không khỏi khiến người khác chê cười.”
“Là thần thất trách, đề bạt người không đủ tài, khiến quốc thổ lâm nguy……”
“Cũng không thể trách ngươi,” Quân vương lạnh nhạt nói,“Chính làđến lúc này tình cảnh của ngươi càng bất lợi, gần nhất là Hình thị lại bắt đầu ép buộc, nghe nói còn đến quý phủ của ngươi, nguyên do sự việc đều nhằm vào ngươi, chỉ sợ là có người muốn mượn lực lượng của ngươi, cốý châm ngòi phá hoại quan hệ quân thần của hai ta, bức ngươi hành động.”
“Hoàng Thượng thật sự cho là như vậy?” Hắn hỏi, nhìn thẳng vào mắt quân vương.
“Trẫm không nên cho rằng như vậy sao?” Quân vương hỏi lại.
Thừa tướng lắc đầu:“Chính là vì Hoàng Thượng tín nhiệm vi thần, thật sự khiến vi thần cảm kích và xấu hổ không thôi.”
“Ngươi nói như vậy là có ý gì,” Hoàng Thượng nhíu mày,“Trẫm còn không hiểu ngươi sao? Chính là bởi ngươi trung thành, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, trẫm mới lo lắng kẻ xấu uy hiếp ngươi, ngươi sẽ rơi vào bất lợi.”
“Thần hiểu, cho nên Hoàng Thượng mới bảo hộ Hoài Viễn như thế, để Hoài Viễn khỏi gặp nguy nan.”
Quân vương gật đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, một tay phất nhẹ:“Hoài Viễn, ngươi còn nhớ rõ nơi này không? Năm đó ngươi đi theo Thái Phóđại nhân tiến cung, vì chúng hoàng tử thưđồng lòng, rồi nhờ Tể tướng nói giúp, mới rời hoàng cung, vào ở trong tướng phủ. Trẫm nhớ rõ, khi đó trẫm cùng Tử Nho rất thích chạy đến nơi này, ngươi so với chúng ta đều lớn tuổi hơn, hiểu biết cũng so với chúng ta cũng nhiều, cho nên chúng ta luôn coi ngươi là huynh trưởng, có chuyện gì cũng chạy tới hỏi ngươi. Nhớ rõ mỗi lần đến, ngươi luôn ngồi đóđánh đàn, tiếng đàn mạn diệu đến mức làm trẫm khó quên, mà Tử Nho lại luôn nghe được tâm trạng của ngươi trong đó, cho nên ngươi cũng sẽ thường vì y mà tấu. Chính là, từ ba năm trước, ngươi không còn đánh đàn, trẫm vẫn vẫn luôn suy nghĩ, không biết đến tột cùng là vì sao?”
Vì sao? Lý do trong đó hẳn là ngươi đã tự rõ ràng, cần gì phải nhiều lời thăm hỏi? Ngươi đã cốý giả ngu, ta đây cũng vô tâm mà nói.
“Kỹ năng đánh đàn là do ân sư truyền dạy, ba năm trước đây Thái Phóđại nhân qua đời, mỗi khi đánh đàn, liền tưởng nhớân sư, trong lòng gợn sóng, đành phải dừng lại.”
“Thì ra là thế,” Quân vương như tỉnh ngộ,“Hoài Viễn, ngươi luôn trung hiếu chi lễ như thế, thật khiến người ta cảm động.”
Thừa tướng đạm mạc cười, trầm mặc.
“Chính là, ngươi mặc dù không còn đánh đàn, lại có người luôn nguyện ý nghe, hơn nữa hiện tại, ngươi cũng không cần phải lo lắng y có nghe được hay không.” Hắn nhìn về phía trong viện, tầm mắt tựa như xuyên qua bức tường cao, thẳng đến bên kia,“Mấy ngày tới ngươi nên an tâm ở trong cung, chờ trận phong ba này trôi qua, trẫm sẽ cho ngươi hồi phủ.”
“Thần tuân mệnh.” Cúi người thi lễ, tiễn bước quân vương, quay đầu lại chỉ cảm thấy hết thảy quay về như cũ. Cảnh trí trong viện, nội thất, ngay cả nhóm nội thị thần sắc khô khan qua lại đều y hệt như ngày trước. Giống nhau là thời gian khi ấy vui đùa, tất cả mọi người biết thời gian như nước vội vàng mà qua, nhưng mà tất cảđều không phát hiện, đợi cho đến lúc nhận ra, những thứ hiện ra trước mắt chỉ là ngụy trang, trừ việc cảm thấy buồn cười, còn có thể nói thêm gì nữa?