Tử Mệ

Chương 8



Hôm nay là ngày đại hôn của công chúa, đội quân đón dâu chậm rãi xuất phát từ hoàng cung, men theo thành Trường An tới phủ Thùa tướng. Dọc đường đi người xem tấp nập, thị vệ phải chặn vòng vây của dân chúng, không để họ vọt tới xe hoa.

Tiếng chiêng trống ồn ào dần mất hút khỏi cửa cung, sắc màu rực rỡ. Long xa hoa lệ rời đi trong chớp mắt, biến mất như không còn vết tích.

Ta bẻ một cành hoa mai, đặt nó trong tay Tử Nho, sắc hồng lung linh chói mắt, khác hẳn với khuôn mặt của y.

“Tử Phượng,” Y ngồi dưới tàng cây nghiêng mặt hỏi ta,“Ngươi không theo Hoàng Thượng đi tham dự tiệc cưới sao?”

Vốn dựđịnh sẽ không đề cập đến chuyện này, ta không nghĩ y lại tự nhiên nhắc tới, chỉđáp:“Tử Phượng không thích nơi náo nhiệt.”

“Phải không,” Y mỉm cười nói,“Khó trách ngươi ởđâu là nơi đó yên ắng lạ thường. Hoàng Thượng nhất định là sợ tiếng ồn gây phiền phức cho ngươi, mới an bài cho ngươi tới Tử Viên quốc vào ban đêm.”

Ta cúi đầu nhìn y, có chút thất thần. Đúng vậy, có lẽ thật sự như lời y nói, quần thần nghênh giá phô trương, đối với một thái tử vong quốc mà nói, đây là sự vũ nhục lớn nhất cùng trào phúng.

“Có lẽ là vậy.” Ta lạnh nhạt trả lời, trong lòng không khỏi than thở, mặc dùđang trong thời điểm này, y vẫn đểýđến tâm tư kẻ khác

“Thừa tướng đã lâu không ghé qua đây?” Ta hỏi.

Hắn nhìn cành mai trong tay, lẳng lặng đáp:“Đúng vậy, hắn làm sao còn có thời gian rảnh để tới đây?”

“Chỉ còn lại mình ngươi…… sẽ thực tịch mịch đi?” Ta đặt tay lên vai y, thấp giọng hỏi.

Y trầm mặc cúi đầu.

“Hắn có lẽ sẽ không bao giờđến nữa.” Nghe được câu nói của chính mình, ngay cả bản thân ta cũng thấy vài phần tàn nhẫn.

“Ta biết.” Y trả lời, quay đầu che đi ánh mắt.

※※※

Hoàng hôn, tuyết bắt đầu rơi.

Ta ngồi trong điện ấm áp, lò than hừng hực, nằm trên tháp trải đệm nhung.

Sau khi tỉnh lại, sắc trời đã có chút hôn trầm, những vẫn không thấy thân ảnh hắn.

“Hoàng Thượng chưa trở về sao?” Ta nửa nằm trên tháp hỏi.

“Nghe nói đã hồi cung,” Tiểu Tứ trả lời,“Vừa mới tới Đông Cung.”

Ta nghiêng người, tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng thế nhưng trong lòng không khỏi tò mò, lúc này, hắn lại định nói cái gì với huynh trưởng của mình đây. Nhưng chuyện đó cùng ta không quan hệ, bởi vì ta, chẳng lẽ còn có thể nhàn hạđi quan tâm vận mệnh của kẻ khác sao?

※※※

“Tử Nho.” Quân vương một mình tiến đến, đứng dưới tàng cây mai, tay áo rộng thùng thình phiêu phiêu trước ngực, vì thái tử chắn từng đợt tuyết rơi.

“Hoàng Thượng.” Y ngẩng đầu, chăm chú nhìn đối phương.

“Coi chừng cảm lạnh.” Thanh âm kia cứ như vậy thật mềm mại, khiến người khác không thể kháng cự.

Thái tử nhìn đừng hạt tuyết rơi phiêu phất, hồi đáp:“Chỉ là cảnh tượng này khiến ta ngắm đến nỗi xuất thần, đãđể ngươi lo lắng rồi.”

Hắn cúi đầu, ý cười trong mắt như có như không:“Phong cảnh dùđẹp đến thế nào, thì trong đêm cũng đâu thể nhìn thấy. Có nhiều thứ, cho dù rất thích, nhưng sẽ có lúc phải buông tay.” Không nói lời dư thừa, hắn cầm vào tay vịn phía sau, đem xe lăn đẩy vào trong điện.

“Hoàng Thượng.” Trở vào cung điện ấm áp, y lên tiếng gọi người bên cạnh.

“Có phải hay không một khi đã lên ngôi hoàng đế, cũng chỉ còn lại cái danh xưng ‘Hoàng Thượng’?” Tay hắn phất qua sợi tóc mai, không chút đểý hỏi.

Y cười:“Tử Ly”

Hắn gật đầu.

“Nếu là ngươi, ngươi có thể buông tay sao?” Y hỏi,“Nếu có một ngày, ngươi buộc phải vứt bỏ tình yêu, khi ấy ngươi có thể làm gì?”

Hoàng Thượng buông tay, suy nghĩ sâu xa đáp:“Ta nghĩ, ta không thể. Điểm này, ta không bằng ngươi.”

“Buông tha gì đó có ba loại, một loại là không có quyền mong muốn, một loại là muốn nhưng không đủ tầm vóc mà với tới, một loại khác là có thể mong muốn vàđãđạt được rồi. Rõ ràng có thể nắm lấy, cóđủ năng lực nắm lấy, nhưng lại buông tay, đó là ngu xuẩn. Mà nếu là không thểđạt được, nếu cố chấp níu lấy sẽ chỉ có bất hạnh mà thôi, buông tay lúc này là sáng suốt. Cuối cùng, đối với những thứ không thể với tới kia, không buông tay liệu sẽ có lựa chọn nào khác sao, đây cũng là một loại yếu đuối. Tử Ly, ngươi sở dĩ sẽ không buông tay, là vì ngươi luôn đạt được; Mà ta sở dĩ chấp nhận buông tay, bởi có thật nhiều thứ ta không thể với tới.” Y ngẩng đầu nhìn hắn,“Hay nói cách khác, ta là 1 kẻ yếu đuối.”

“Không,” Hắn cười đáp,“Ta thật ra cảm thấy ngươi thực sáng suốt, bởi lẽ ngươi buông tay, là do ngươi không có quyền khát vọng.”

“Không thể sao?” Y cúi đầu lặp lại,“Có lẽ là vậy đi.”

“Tử Nho,” Hắn ôn hòa nói,“ Lựa chọn của ngươi, đối với tất cảđều là tốt nhất.”

“Lựa chọn?” Y nói,“Ta vốn không có lựa chọn nào khác.”

“Nhưng, ngươi đã lựa chọn để người đóđi theo ta.”

Y quay đầu, mờ mịt nhiên nhìn phía trước:“Chỉ riêng lựa chọn này, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận.”

Đúng vậy, ta trước giờ vẫn luôn tin tưởng ngươi, ta biết ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng, ta cũng biết, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không buông.

※※※

Đêm đại hôn trong Thừa tướng phủ, tiễn bước quần thần dự tiệc, không gian ồn ào huyên náo lập tức trở nên tĩnh lặng.

Tân phòng hoa lệ, ánh nến lung linh. Màn đêm mịt mùng cũng không làm át đi tia sáng.

Tay thừa tướng lướt nhẹ trên khuôn mặt công chúa, có chút gì đấy lạnh thấu xương.

“Hoài Viễn.” Nàng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng cùng mong đợi

Khuôn mặt hắn ở ngay trước mắt, nhưng nàng không dám động vào; Thân thể hắn ở ngay bên cạnh, nhưng không cách nào dựa sát vào nhau. Vì cái gì, rõ ràng đã gần như vậy, lại giống như ngàn núi cách xa, vĩnh viễn cũng vô pháp tới bên nhau.

“Mệt mỏi?” Hắn thanh âm nhu hòa mà trầm thấp,“Sớm nghỉ ngơi đi.”

Hắn đứng dậy, để lại nàng cùng chiếc bóng phân tán tịch liêu.

Nàng cười, cười chính mình si ngốc, cười giờ phút này vô lực, cười nhân duyên nhảm nhí. Công chúa của ta, hoàng nữ tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gìđã biến mất nơi nào? Khi đó ngươi ít nhất còn có kiêu ngạo, nhưng giờ phút này đây, ngươi lại chỉ mong đợi một chút bố thí hay sao?

Đáng lẽ ngay từđầu ngươi không nên chấp nhận hôn sự này, ngươi làm như vậy, trừ bỏ mang đến sự nhục nhã cho chính mình, còn có thểđược thêm cái gì? Cái gì cũng không thể, không chiếm được tâm hắn, cũng không chiếm được thân thểđối phương. Ngươi là quân cờ trong tay huynh trưởng, là thứ trói buộc bên người trượng phu ngươi. Ngươi là nhân vật nực cười nhất trong trận tranh đấu giành quyền thế, cũng là một vật hi sinh đáng thương.

Tiết trời mùa đông giá rét len lỏi trong phòng, vô luận lò sưởi có lớn đến mức nào, thì thứ cảm nhận được vẫn chỉ là cái lạnh đến thấu xương.

※※※

Nghe nói con người ta ngủ là vì chán ghét, là vì hết thảy mọi thứ chung quanh đều dường như uể oải, cho nên, cóđôi khi đã suy nghĩ thật lâu vẫn nặng nề chìm vào giấc ngủ, vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa.

Hoàn toàn không nhận thấy sự hiện diện của hắn, khi ta mở mắt ra, hắn đã ngồi bên cạnh tự bao giờ.

“Hoàng Thượng,” Ta ngái ngủ mông lung nói,“Sao không đánh thức ta?”

Hắn bất động thanh sắc nhìn ta, nâng tay vén sợi tóc lòa xòa trước mặt:“Trẫm muốn cứ nhìn ngươi như vậy.”

Ta hướng hắn thản nhiên cười, nhắm mắt lại, để tay lên ngực hắn, lại tiếp tục ngủ.

Lúc này đây, rốt cục không mơ về giấc mơ kia nữa.

“Mệt mỏi?” Hắn thanh âm nhu hòa mà trầm thấp,“Sớm nghỉ ngơi đi.”

Hắn đứng dậy, để lại nàng cùng chiếc bóng phân tán tịch liêu.

Nàng cười, cười chính mình si ngốc, cười giờ phút này vô lực, cười nhân duyên nhảm nhí. Công chúa của ta, hoàng nữ tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gìđã biến mất nơi nào? Khi đó ngươi ít nhất còn có kiêu ngạo, nhưng giờ phút này đây, ngươi lại chỉ mong đợi một chút bố thí hay sao?

Đáng lẽ ngay từđầu ngươi không nên chấp nhận hôn sự này, ngươi làm như vậy, trừ bỏ mang đến sự nhục nhã cho chính mình, còn có thểđược thêm cái gì? Cái gì cũng không thể, không chiếm được tâm hắn, cũng không chiếm được thân thểđối phương. Ngươi là quân cờ trong tay huynh trưởng, là thứ trói buộc bên người trượng phu ngươi. Ngươi là nhân vật nực cười nhất trong trận tranh đấu giành quyền thế, cũng là một vật hi sinh đáng thương.

Tiết trời mùa đông giá rét len lỏi trong phòng, vô luận lò sưởi có lớn đến mức nào, thì thứ cảm nhận được vẫn chỉ là cái lạnh đến thấu xương.

※※※

Nghe nói con người ta ngủ là vì chán ghét, là vì hết thảy mọi thứ chung quanh đều dường như uể oải, cho nên, cóđôi khi đã suy nghĩ thật lâu vẫn nặng nề chìm vào giấc ngủ, vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa.

Hoàn toàn không nhận thấy sự hiện diện của hắn, khi ta mở mắt ra, hắn đã ngồi bên cạnh tự bao giờ.

“Hoàng Thượng,” Ta ngái ngủ mông lung nói,“Sao không đánh thức ta?”

Hắn bất động thanh sắc nhìn ta, nâng tay vén sợi tóc lòa xòa trước mặt:“Trẫm muốn cứ nhìn ngươi như vậy.”

Ta hướng hắn thản nhiên cười, nhắm mắt lại, để tay lên ngực hắn, lại tiếp tục ngủ.

Lúc này đây, rốt cục không mơ về giấc mơ kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.