Tự Mình Đa Tình

Chương 19: Khi cặn bã bắt đầu bị thất sủng - 5



Tề Tiêu vì xây viện mới cho Yến Như Vân ở Vấn Kiếm Phong mà mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt, đi giao lưu trên dưới khắp bốn mươi chín phong, nhờ vào sự tích quang vinh đoạn thời gian trước, hảo cảm của các đệ tử tạp dịch đối với vị Tề Tiên Tôn này rất cao, tất cả đều sôi nổi chủ động xin ra trận, muốn lên Vấn Kiếm Phong hỗ trợ.

Hắn cả ngày lui tới các phong khác, tất nhiên sẽ ít có mặt trên Vân Tiêu Phong, một mặt là thật sự rất vội —— hắn muốn mượn đệ tử tạp dịch, còn muốn bọn họ kín miệng không để lộ tiếng gió, mặt khác là cố ý trốn Yến Như Vân, liên tiếp nhiều ngày chỉ cho người truyền lời với Bách Lý Liên Giang, đốc thúc hắn chăm chỉ luyện kiếm, đều đặn ăn cơm, chớ có chậm trễ, chờ hắn xong việc trở về sẽ đi kiểm tra thành quả tu hành của Bách Lý Liên Giang.

Bách Lý Liên Giang liên tiếp mấy ngày không gặp được sư tôn, nước mắt lưng tròng hỏi đệ tử truyền lời khi nào sư tôn mới có thể trở về, đệ tử truyền lời kia lâm vào thế khó xử, chỉ mơ hồ nói rằng khi trở về sẽ giúp hắn hỏi Tề Tiên Tôn một chút, mới có thể thoát thân.

Đám người đi rồi, Bách Lý Liên Giang thu lại bộ dáng đáng thương thảm sầu, xách theo bội kiếm sư tôn đưa cho đến trong viện tu hành, lòng hắn tự nhủ: Sư tôn không ở đây, ta cần chăm chỉ rèn luyện hơn nữa, nhất định phải làm sư tôn chấn động mới được!

Bách Lý Liên Giang bên này tốt xấu gì cũng có người truyền tin, Yến Như Vân bên kia lại không có một chút tin tức.

Yến Như Vân ở Mê Vụ Sơn có địa vị đặc thù, giống như không người không biết không người không hiểu, bất kể đi đến nơi nào, đều có một đám người tung hô, tận sâu trong lòng hắn rất bực bội, duy chỉ có ở Vân Tiêu Phong là có được thanh tịnh, mỗi khi ra bên ngoài rèn luyện khám phá vùng đất mới, bất kể là mất nhiều hơn được khiến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, hay là thắng lợi khải hoàn mà vui mừng khôn xiết, hắn vẫn từ vạn dặm xa xôi trở lại nơi này ngây ngốc một đoạn thời gian.

Hoặc ở trong viện ngắm nhìn hoa rơi, hoặc ở bên vách núi ngắm nhìn mây mù chợt dâng trào chợt hạ thấp, tâm tình tràn đầy hứng khởi sẽ chậm rãi lắng đọng xuống dưới.

Thậm chí…… ngay cả Tề Tiêu luôn khiến người bối rối kia tìm tới hỏi han ân cần, cũng thành một loại thói quen.

Nhưng lúc này đây, Tề Tiêu không biết làm sao, không chỉ không có tới nơi này của hắn, còn liên tiếp mấy ngày chưa từng lộ diện trên Vân Tiêu Phong.

Lúc ban đầu Yến Như Vân còn cảm thấy thích ý, nhưng mà dần dần trở nên nôn nóng —— hắn trước sau tin tưởng Tề Tiêu sẽ đến, ngay cả đối đáp ra sao lý do từ chối thế nào hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, Tề Tiêu trước nay vẫn vậy, hắn luôn tự hỏi: Có phải sắp đến hay không?

Như là chờ đợi phán quyết chưa được quyết định, như một cây đao treo trên đỉnh đầu, sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống, nhưng trước khi nó rơi xuống, nhịn không được sinh ra tạp niệm suy nghĩ linh tinh.

Mấy ngày nay hắn đã không rời Vân Tiêu Phong một bước, ngay cả rời đi trong thời gian ngắn ngủi cũng không, chỉ sợ lúc hắn vừa đi khỏi, Tề Tiêu bỗng nhiên xuất hiện.

Yến Như Vân cũng không biết mình tại sao lại như vậy, trước kia hắn rõ ràng không thích Tề Tiêu cả ngày cứ vây xung quanh mình, lần này trở về Tề Tiêu so với trước kia có chút không giống nhau, lúc này lại còn mấy ngày liên tiếp không thấy bóng dáng Tề Tiêu, ngược lại cảm thấy chuyến này trở về Mê Vụ Sơn thật uổng công, bực bội trong lòng so với lúc ở bên ngoài càng tăng thêm.

Nếu núi không tìm ta, vậy ta sẽ đi tìm núi.

Yến Như Vân đứng dậy, thầm nghĩ: Lần trước gặp sư đệ vẫn chưa đưa quà gặp mặt tử tế, chi bằng nhân cơ hội này mang qua tặng hắn, sẵn tiện hỏi thăm gần đây sư tôn đang bận việc gì.

Như lời hắn nói lúc trước, chuyến này xuống núi xác thực thu hoạch được rất nhiều, không đơn thuần chỉ là tu hành có tiến bộ, mà còn thu hoạch được cả công pháp lẫn binh khí. Công pháp thu vào tay có 《 Huyễn Bộ 》 và《 Phệ Tiên Ấn 》, nhưng hai bản công pháp này quá mức cường thế, nguồn gốc cũng không phải tiên thánh gì mà là vật thuộc về yêu ma, luyện tập chỉ thêm tổn hại cho tâm trí.

Nghĩ tới đây, Tề Tiêu dạy hắn 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 thật sự là công pháp tuyệt thế, không chỉ có uy lực vô biên, còn có công hiệu tẩy rửa gân mạch, chỉ cần múa qua một lần, linh khí trong cơ thể liền cô đọng một phần, chỉ là có chút không rõ —— công pháp tốt như vậy, Tề Tiêu lại không để dành cho chính mình luyện, lại đem chiêu thức và tâm pháp truyền thụ cho hắn, hiện tại hồi tưởng lại mấy tháng trước Tề Tiêu vì hắn mà làm mẫu ba chiêu cuối cùng, mới phát hiện hắn vừa rồi thật sự là không thoải mái.

Yến Như Vân có chút hối hận, nếu như hắn ngả bài với Tề Tiêu trễ một chút, lúc này hẳn là vẫn còn thấy được bộ dáng Tề Tiêu toàn tâm toàn ý đối đãi với hắn, cần gì phải sầu vì không tìm ra được nguyên nhân hắn còn chưa tới đây?

Thật ra hắn vô cùng tin tưởng Tề Tiêu sẽ không hại hắn, nếu không ngay tại thời điểm phát hiện Tề Tiêu có ý với hắn đã không tiếp tục luyện.

Có《 Xuyên Vân Thần Vũ 》hộ thân, hắn càng khinh thường tu luyện hai công pháp 《 Phệ Tiên Ấn 》 và《 Huyễn Bộ 》vốn là thứ thượng lương bất chính, tà ma ngoại đạo. Huống hồ Tề Tiêu là người có tâm tư thuần khiết, nếu như biết hắn tu luyện loại công pháp này…… Tuy hắn không có ý định đáp lại ái mộ của Tề Tiêu, nhưng phần tình nghĩa sư đồ kia hắn vẫn nhận, nếu có thể, hắn không nghĩ bởi vì hai bản công pháp hèn này mà khiến cho Tề Tiêu thất vọng.

Yến Như Vân đem hai bản công pháp thu hồi vào túi trữ vật —— hắn không luyện, trăm triệu lần càng không thể đưa cho tiểu sư đệ luyện, tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận tiểu sư đệ rất được sư tôn sủng ái.

Chọn tới chọn lui, chỉ có một thanh trường đao và một thanh kiếm là hợp ý Yến Như Vân.

Vốn dĩ Yến Như Vân chỉ cần ba tháng là trở về, chỉ vì trên đường về tình cờ ghé vào tiểu đảo kia, người trên đảo chuyên môn dùng đao, cây đao này là hắn ngẫu nhiên đoạt được, hắn quen dùng thanh kiếm tên là Vô Lượng bội kiếm, đao này đối với hắn tuy vô dụng, nhưng nó có ngoại hình kỳ lạ, lại được tôi luyện vô cùng kỳ công có thể địch nổi với Vô Lượng, thấy nó là vật tốt không nỡ vứt đi nên mới lưu lại.

Hiện tại so sánh giữa đao và kiếm, hắn vẫn cảm thấy thanh đao này tốt hơn một chút, nhưng mà tiểu sư đệ cũng quen dùng kiếm, nhất thời không biết nên đưa cái nào mới tốt, dứt khoát liền đem cả đao lẫn kiếm cùng tặng luôn.

Yến Như Vân từ trong tiểu viện bước ra, không ngự kiếm, mà lựa chọn đi bộ, hắn đã có năm tháng không trở lại đây, hôm nay bỗng nhiên nổi lên hứng thú, muốn xem phong cảnh trên Vân Tiêu Phong một lần.

Lúc Yến Như Vân tới bên ngoài tiểu viện, hắn nhìn thấy có chút khác biệt, một căn phòng tựa như mới xây xong lộ ra bên ngoài tường viện, nghĩ đến đây chắc là phòng bếp vừa mới xây.

Hôm nay không biết làm sao nữa, không chỉ muốn đi bộ từ viện của mình tới đây, hiện tại nhìn thấy căn phòng bếp mới này, chợt nhớ tới hương vị thức ăn mà Tề Tiêu từng làm qua, có chút hoài niệm, bỗng dưng muốn được nếm lại.

Trong viện truyền đến tiếng múa kiếm phá gió, Yến Như Vân bước qua cửa, tìm được hậu viện, thấy được Bách Lý Liên Giang đang múa kiếm dưới hành lang.

Hắn từng nghe Lư Nguyệt Lư Phóng nói rất nhiều chuyện về Bách Lý Liên Giang, nghe nói thời điểm hắn được thu vào môn hạ thì vừa mới Trúc Cơ, hiện nay nhìn hắn múa kiếm đã cao hơn hai cảnh giới, không nhắc tới chuyện khác, thiên phú của vị tiểu sư đệ này quả nhiên hơn người.

Bách Lý Liên Giang múa xong một bộ kiếm, lẳng lặng đứng yên hồi tưởng lại động tác mới vừa rồi ở trong đầu, lông mày run lên, phát hiện có một chỗ không thích hợp, đang định múa lại lần nữa, bỗng nhiên nghe thấy có người đứng ở chỗ cửa nguyệt môn mà vỗ tay. Hắn đầu tiên là trợn mắt, tập trung nhìn kỹ, mặt mày khóe miệng lập tức cong lên, vui mừng kêu: “Yến sư huynh!”

Yến Như Vân đi về phía hắn, thực sự tán thưởng mà nói: “Liên Giang múa bộ 《 Kinh Hồng Kiếm 》 này rất đẹp.”

Bách Lý Liên Giang dùng tay áo lau mồ hô thấm ra trên trán một chút, ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “So với sư huynh vẫn còn kém xa.”

Lời này nói không đúng rồi. Yến Như Vân nhập vào môn hạ của Tề Tiêu đã mười mấy năm, mấy năm đầu Tề Tiêu vẫn luôn bế quan, sau khi xuất quan mới dạy hắn《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, ngay cả《 Kinh Hồng Kiếm 》, một ngày hắn cũng chưa luyện.

Hắn chợt phát giác ra có điều không thích hợp, bất động thanh sắc hỏi: “Sư tôn chỉ dạy đệ《 Kinh Hồng Kiếm 》, không dạy thứ khác sao?”

Yến Như Vân thuận thế ngồi xuống ghế đá trong tiểu viện, vẫy vẫy tay với Bách Lý Liên Giang, có ý bảo hắn lại đây ngồi xuống.

Bách Lý Liên Giang thu kiếm ngồi bên cạnh Yến Như Vân, nói: “Sư tôn nói đệ hiện nay chỉ có thể luyện 《 Kinh Hồng Kiếm 》, để đệ nghĩ xem……”

Hắn bẻ bẻ đầu ngón tay tính tính, tới khi ngẩng đầu thì nói: “Qua sáu tháng nữa, sư tôn sẽ dạy đệ thứ khác!”

“Sáu tháng?”

“Phải……” Bách Lý Liên Giang thẹn thùng: “Sư tôn bởi vì đệ, bị phạt cấm túc một năm, chỉ còn sáu tháng nữa là đến kỳ hạn một năm, sư tôn nói chờ một năm này qua đi, người liền mang đệ xuống núi đi tìm công pháp thích hợp với đệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.