Tự Mình Đa Tình

Chương 35: Khi cặn bã bắt đầu hắc hóa -4



Yến Như Vân bị Tề Tiêu đụng trúng phải lui lại một bước mới đứng vững, chân mày run lên, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, rơi xuống thân thể người đang ôm mình, ánh mắt chợt lóe, sắc đỏ thẫm nơi đáy mắt bị ôn nhu đẩy lùi, thân thể hắn hơi cứng, sau một lát giơ tay ôm lấy Tề Tiêu, thấp giọng nói: “Ta không sao, sư tôn.”

Hai cánh tay ở sau lưng Tề Tiêu giao triền, kéo người tiến hoàn toàn vào trong lòng ngực, khuỷu tay và ngực dán sát với thân thể Tề Tiêu, chóp mũi quanh quẩn mùi hương lạnh lẽo giống như dòng suối ở trong núi, cõi lòng hoang vắng của Yến Như Vân trong phút chốc đã bị cái ôm vững vàng này lấp đầy.

Hắn sớm nên thế này, sớm ở ba năm trước đây lúc ở trên đảo Già Lam nhìn thấy Bách Lý Liên Giang ôm sư tôn mà sinh lòng cực kỳ hâm mộ, nên mạnh dạn ra tay.

Không cần suy xét giữa hắn và sư tôn từng có khúc mắc gì, không cần cố kỵ ánh mắt của người khác, thậm chí…… không cần chia sẻ cùng bất kỳ kẻ nào, cứ như vậy, vây khốn sư tôn chặt chẽ ở trong lòng ngực, độc chiếm sư tôn.

Kích động ban đầu qua đi, Tề Tiêu bị Yến Như Vân nhắc nhở, vội vàng thăm dò linh mạch Yến Như Vân muốn xem xét thân thể hắn có việc gì hay không, nhưng mà linh khí vừa mới thả ra, đã bị Yến Như Vân, ôm chặt tay hắn càng lúc càng gấp.

Tề Tiêu nhiều lần giãy giụa, lại không cách nào thoát thân, không thể làm gì khác hơn nói: “Như Vân, ngươi trước thả ta ra.”

Yến Như Vân giữ chặt bả vai Tề Tiêu, nói: “Không thả, thả rồi, sư tôn liền đi mất.”

Tề Tiêu cho rằng Yến Như Vân đang nhắc tới chuyện ba năm trước đây, trong lòng đau xót, giải thích nói: “Không phải đi mất, chỉ là lúc ấy thương thế của Liên Giang rất nguy cấp, ta đưa hắn đi tìm tiên tông về sau lại…… Lại bởi vì thể lực không đủ mà hôn mê suốt mấy ngày, chờ ta quay trở lại tìm ngươi, lúc đó ngươi đã không còn trên đảo.”

Nói tới đây, Tề Tiêu thuận thế hỏi: “Ba năm nay ngươi trốn ở đâu? Có biết ta tìm ngươi suốt ba năm không? Lúc trước ngươi rời đảo Già Lam bằng cách nào? Có nhìn thấy chữ ta để lại?”

Đề cập tới ba năm trước, mây đen trong mắt Yến Như Vân lần thứ hai tụ lại, hắn giống như chịu đựng thống khổ cực độ, gân xanh trên thái dương tuôn ra, cánh tay cũng bắt đầu run rẩy, nhưng hắn cẩn thận khắc chế chính mình, không để mình mất đi năng lực khống chế lực đạo gây tổn thương đến người trong lòng ngực, Yến Như Vân không chút biến sắc mà vận chuyển linh khí, một lát sau, màu đen dần dần tiêu tán, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Tìm một chỗ dưỡng thương, chưa từng biết tin tức về sư tôn, khiến sư tôn lo lắng.”

Tề Tiêu nhấc lên vấn đề Yến Như Vân chỉ đáp bâng quơ có hai cái, còn lại hai cái tựa như không nghe thấy mà nhẹ nhàng bỏ qua, đang định hỏi lại, Yến Như Vân đã buông lỏng tay, lui về phía sau một bước, nói sang chuyện khác: “Sư tôn, đồ nhi đã ba năm chưa gặp sư đệ, không biết hiện giờ tiểu sư đệ như thế nào?”

Tề Tiêu giật mình hoàn hồn, đúng rồi, hắn vừa thấy Yến Như Vân liền đem chuyện khác ném ở sau đầu, Liên Giang còn chưa gặp được sư huynh của mình!

Phát giác mình vừa mới thất thố, Tề Tiêu thẹn thùng nắm chặt ống tay áo, lấy ra tư thế của sư tôn, nói: “Việc này……” Nói đến một nửa, âm điệu lại mềm xuống: “Ngươi theo ta đi Vân Tiêu Phong gặp Liên Giang đi.”

“Được.”

Hai người cùng nhau ra đại điện Chiết Liễu Phong, Tề Tiêu ngự kiếm bay lên, hồi lâu không thấy Yến Như Vân đuổi theo, lại rơi xuống mặt đất hỏi: “Sao lại không đi?”

Ánh mắt Yến Như Vân sáng quắc mà nhìn Tề Tiêu, nói: “Đồ nhi còn có ám thương trong người, lần này trở lại Mê Vụ Sơn đã dùng hết sạch linh khí, có thể nhờ sư tôn mang ta đi một đoạn đường không?”

Tề Tiêu từng nhiều lần cùng Bách Lý Liên Giang ngự chung một kiếm, lúc này hắn nóng lòng trở về, cũng không cảm giác thấy cái gì không thích hợp, rất tự nhiên mà đưa tay, nói: “Tới đây.”

Yến Như Vân bước đến sau lưng Tề Tiêu, đứng trên bội kiếm của hắn, đợi Tề Tiêu một lần nữa ngự kiếm mà lên, một đôi tay từ phía sau vòng qua, ôm eo hắn.

Bội kiếm nhoáng lên một cái, Tề Tiêu quay đầu lại nói: “Ngươi……”

“Làm sao vậy?”

Yến Như Vân hỏi rất vô tội, giống như không có làm chuyện gì kỳ quái, Tề Tiêu thầm nghĩ chắc là mình suy nghĩ nhiều, lập tức thu hồi tâm tư, bay về Vân Tiêu Phong.

Trên Chiết Liễu Phong, Liễu Trang từ bên song cửa nhìn thấy phi kiếm xẹt qua không trung, bước nhanh đi ra cửa phòng, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, giơ tay ra phía trước, một bức tường đan bằng từng tia từng tia hắc khí ở trên không trung hiển lộ ra, trường kiếm sau lưng lập tức ra khỏi vỏ, đi dạo vòng quanh một vòng trong viện của hắn, tấm lưới màu đen dưới tác động của phi kiếm dần dần lộ ra chân dung.

Phi kiếm vào vỏ, Liễu Trang thở hồng hộc mà ngồi trên ghế đá ở trong viện, nhìn về phía sợi hắc tuyến đang quấn trên cổ chân mình, than một tiếng: “Tề Tiêu, ngươi đúng thật là thu được một tên đồ đệ tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.