Tự Mình Đa Tình

Chương 5: Khi cặn bã bắt đầu tìm đường chết -5



Lại nói, Tề Tiêu từ trong viện của Yến Như Vân trở lại chỗ ở của mình, liền cho đệ tử tạp dịch lui ra, tắm gội dâng hương, thay một thân áo bào trắng thêu bạc văn, chỉnh quan vấn tóc, từ đầu đến chân tinh tế tu chỉnh một lần, nhìn người trong gương đồng tuy không tính là trời quang trăng sáng, nhưng bộ dáng đoan chính, mới vừa lòng gật gật đầu.

Một lát sau, Tề Tiêu phát hiện mình đã sửa soạn quá sớm, hiện tại cũng mới giữa trưa, cách buổi tối ít nhất còn ba bốn canh giờ……

Cũng tốt, coi như chỉ ba canh, khoảng thời gian này cũng quá gian nan.

Hắn không khỏi ảo tưởng trong đầu cảnh tượng đêm nay, nếu…… Nếu có thể hôn môi dưới ánh trăng……

Tề Tiêu che mặt lại, khu trừ tạp niệm, tìm một quyển tâm pháp để thanh tâm, sau khi mặc niệm một lần mới nhắm mắt lại yên lặng vận chuyển linh khí trên người mình.

Tề Tiêu kỳ thật không hứng thú với việc tu hành này nọ, nhưng mà thân là người ở Tu Chân giới, thọ mệnh và tu vi đều có quan hệ trực tiếp, hắn muốn lâu dài làm bạn bên cạnh Yến Như Vân, vì phòng ngừa già trước một bước, hắn chỉ đành phải mỗi ngày cố gắng đả tọa tu hành. Chỉ cần hắn nghĩ đến nếu mỗi ngày tu luyện nhiều thêm một phút, tương lai có khả năng làm bạn bên cạnh Yến Như Vân nhiều hơn một ngày, tức khắc sinh ra tràn đầy động lực.

Phía bên này Tề Tiêu rốt cuộc trấn định xuống dưới, phía bên kia Yến Như Vân đuổi đệ tử trông cửa đi rồi, ở trong viện múa mấy lần ba chiêu cuối cùng《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, trước đó hắn đã bày ra kết giới, cũng tận lực ngăn chặn kiếm thế, thế nhưng thời điểm xuất ra chiêu thức thứ hai kết giới lại rách nát, hắn vội vàng thu kiếm, tại chỗ bình ổn nhiệt huyết sôi trào của toàn thân.

Yến Như Vân đứng ở viện trong thời gian nửa nén hương, thu kiếm vào vỏ, nhìn về phía bàn đá đã trống không không còn hộp đồ ăn —— thẳng thắn mà nói, mỗi lần Tề Tiêu mang đến đồ ăn trừ bỏ không hợp khẩu vị của hắn, đều ăn rất ngon, nhưng hắn cũng không ăn nhiều, bởi vì hắn biết Tề Tiêu ôm cái tâm tư gì đưa thức ăn cho hắn.

Từ bốn năm trước khi hắn bộc lộ tài năng ở Tu Chân giới, mặc kệ hắn đi đến nơi nào, đều có không ít thiếu nam thiếu nữ đối với hắn lộ ra đồng dạng biểu tình như thế. Tề Tiêu là người có tâm tư gì đều đặt ở trên mặt, mà yêu cầu của hắn đặt ra rất rõ ràng, hắn ăn bao nhiêu, sẽ trả lại nhiệt tình ngang bằng với nhận được từ Tề Tiêu bấy nhiêu, muốn nhiều hơn hắn cho không được, cũng sẽ không ăn nhiều, còn lại đều để lại cho đệ tử trông cửa giải quyết.

Hắn không thích ăn ngọt, lần trước một bàn bánh hoa quế không phải hắn ăn, lần này đường tí ngó sen hắn cũng chỉ ăn một miếng nhỏ, mà một miếng nhỏ này đối ứng với cảm tình, hôm nay Tề Tiêu dạy hắn ba chiêu cuối cùng, đã xong rồi.

Yến Như Vân đi đến bên cạnh bàn, đem hộp đồ ăn thả xuống, ra khỏi tiểu viện.

Đệ tử ngoài cửa chào cợt nhã với Yến Như Vân, thấy hắn ra cửa thì lắm miệng hỏi một câu: “Yến sư huynh định đi chỗ nào vậy?”

Yến Như Vân đối với người khác luôn luôn ôn hòa, vẫn chưa trách cứ bọn họ không biết quy củ, cười nói: “Thiên Xu Phong.” Dứt lời ngự kiếm bay đi, lưu lại hai tên đệ tử trông cửa hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, một tên đệ tử nói: “Trên Thiên Xu Phong đều là nữ tu, Yến sư huynh đi nơi đó làm gì?”

“Ta trí nhớ không tốt, ngươi giúp ta nhớ lại xem, có phải Đại sư tỷ Lục Dao của Thiên Xu Phong thích Yến sư huynh hay không?”

“...... Yến sư huynh tại sao lại đưa dê vào miệng cọp!?”

Yến Như Vân rơi xuống Thiên Xu Phong, lay động kết giới, lập tức bị một đám nữ tu cầm kiếm bao vây. Gió mạnh thổi tung mái tóc đen, hắn đeo kiếm cười nói: “Làm phiền chư vị sư muội, mời Đại sư tỷ Lục Dao của các ngươi ra gặp tại hạ.”

….

Trăng treo đầu cành, Tề Tiêu đã ở trong viện của Yến Như Vân chờ đã lâu, mà cái người kia hẹn hắn tới lúc này vẫn không thấy bóng dáng, hắn ngồi trên lan can ở lầu hai của tiểu lâu, xuyên thấu qua khe hở của tán cây tùng, một bên nhìn ánh trăng sáng tỏ, một bên nôn nóng đợi chờ.

Yến Như Vân đi nơi nào?

Có còn ở Mê Vụ Sơn?

Hắn không tin Yến Như Vân sẽ quên ước định với hắn, có một lần Yến Như Vân rèn luyện trở về, còn mang về một khối ngọc bội cho hắn, ngọc bội kia lúc Tề Tiêu xem《 Tiên Đồ 》 từng biết đến, là lễ vật mà Yến Như Vân của nhiều năm sau giao cho một nữ nhân trợ giúp hắn lấy được 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, lúc giao tặng vật ấy Yến Như Vân còn có một cái hứa hẹn, bất cứ lúc nào, cầm tín vật này trong tay là có thể sai Yến Như Vân làm một chuyện.

Lúc 《 Tiên Đồ 》 diễn tiến đến nửa bộ, trong sách không có xuất hiện bất cứ một nữ chính chính thức nào, tuy có rất nhiều người ái mộ Yến Như Vân, lại không có một người cùng Yến Như Vân đi đến cuối cùng, thế cho nên xuất hiện một người được Yến Như Vân tặng lễ vật, lại theo như tác giả miêu tả là một nữ nhân nhan sắc tựa như thiên tiên, người đọc ở khu bình luận đều cho rằng nữ nhân này sẽ là bến đỗ của Yến Như Vân, sôi nổi yêu cầu cho nàng thêm đất diễn.

Lúc ấy Tề Tiêu còn chưa có ảo tưởng xem Yến Như Vân là bạn trai của mình, chỉ xem hắn là một thiếu niên cực kỳ tương tự mình, chính hắn không thích nữ nhân, tự nhiên cũng vì vậy mà cảm thấy Yến Như Vân sẽ không cùng nữ nhân kia ở bên nhau, cuối cùng cũng xác thật như hắn mong muốn, tác giả không có ghép đôi Yến Như Vân cùng vị cô nương kia, mà là cô nương ấy mang theo tín vật Yến Như Vân tặng cho nàng xa chạy cao bay, vai chính cuối cùng trèo lên đỉnh Tiên Đồ, tiếu ngạo quần hùng, lấy mở ra hành trình mới làm kết thúc cho quyển sách.

Mãi cho đến năm sáu năm sau, Tề Tiêu dần dần sinh ra dục vọng chiếm hữu đối với Yến Như Vân, nhiều lần đấu bàn phím cùng nhóm người đọc yêu cầu tác giả viết thêm tình tiết cho vị cô nương này và vai chính để kéo dài chuyện xưa, sau khi xuyên vào trong sách càng xem vị cô nương này trở thành tình địch số một của mình, về sau hắn lại mang về《 Xuyên Vân Thần Vũ 》giúp Yến Như Vân, khi đó đã từng nhắc qua việc này một lần.

Khi đó tu vi của Yến Như Vân so với các đệ tử cùng thế hệ ở Mê Vụ Sơn thuộc về tối cao, hắn làm sư tôn trên danh nghĩa của Yến Như Vân từ trước đến nay như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ là mang về một quyển công pháp lai lịch không rõ, đã muốn trao đổi với Yến Như Vân một cái hứa hẹn, tựa hồ có chút kỳ lạ, cho nên hắn nói qua một lần liền đem việc này ném ở sau đầu, không nghĩ tới Yến Như Vân lần nữa từ trong thí luyện trở về, đem vật ấy giao đến tay cho Tề Tiêu, cũng trịnh trọng mà ưng thuận hứa hẹn.

Tề Tiêu vuốt ve ngọc bội mang theo bên người, trong lòng lo âu: Chẳng lẽ Yến Như Vân gặp phải phiền toái gì sao?

Không được, hắn không thể ở chỗ này chờ đến khô cằn, phải đi tìm Yến Như Vân.

Tề Tiêu buông ngọc bội trong tay ra, đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân hướng về phía viện bên này đi tới, dáng đi kia đúng là Yến Như Vân! Trong lòng hắn vui vẻ, đang định nhảy xuống lan can, bỗng chợt lắng nghe, phía sau Yến Như Vân dường như còn có người nào đi theo.

Ngoại trừ hắn, Yến Như Vân còn hẹn người khác?

Tề Tiêu chỉ ở trước mặt Yến Như Vân mới lộ ra nguyên bản tính tình của mình, trong mắt những người khác ở Mê Vụ Sơn hắn vẫn còn là vị Tề Tiên Tôn đối với việc gì cũng đều thờ ơ, có người khác ở đây, hắn cũng không thể quá mức thân mật cùng Yến Như Vân, vì thế hắn hướng về phía cây tùng mà trốn ở mặt sau, thu liễm hơi thở, tính toán nhìn xem người tới là người nào mới ra quyết định.

Yến Như Vân một thân áo đen dẫn đầu tiến vào viện, lập tức nhận thấy một tia hơi thở, trong khoảnh khắc ngắn ngủi hắn đưa mắt liếc nhìn cây tùng một cái, sau đó quay đầu lại cười, một nữ tử trong trang phục màu lam biển ở phía sau hắn bước vào tiểu viện.

Tề Tiêu nhăn mày lại —— thủ đồ của Thiên Xu Phong, Lục Dao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.