Tự Mình Đa Tình

Chương 50: Khi cặn bã bắt đầu bị ngược - 8



Liễu Trang chém ra một kiếm, kết giới đang vây khốn Đỗ Kiếm Trì theo tiếng mà nứt, Đỗ Liễu hai người một trước một sau tạo thành thế bao vây, ngăn cản lối đi của Tề Tiêu.

Tề Tiêu ôm Yến Như Vân trước sau khó xử, đã không còn đường chạy thoát.

Trên eo chợt căng thẳng, Yến Như Vân kề sát người Tề Tiêu, nhỏ giọng nói vào bên tai hắn: “Sư tôn, không cần để ý đến ta, chuyện ta làm cùng với sư tôn không——”

“Ngươi câm miệng!” Tề Tiêu ôm thật chặt Yến Như Vân, trên mặt đã là bảy phần lo lắng ba phần tức giận.

Yến Như Vân bị hắn rống đến sửng sờ, mím môi thật chặt, tạp niệm trong lòng tới tấp sinh ra —— hắn làm chuyện sai trái đến nông nỗi này, vốn là không oán không hối, sớm biết sẽ liên luỵ tới sư tôn, ngày đó khi Liễu Trang chủ động bế quan thì không nên tha cho hắn một lần.

Liễu Trang nói: “Tề Tiêu, việc này không có quan hệ tới ngươi, mau buông hắn xuống rồi mang Bách Lý Liên Giang trở về Vân Tiêu Phong, chuyện còn lại giao cho chúng ta xử lý.”

Tề Tiêu suy nghĩ xem có đường sống hay không: “ Xử lý như thế nào?”

Đỗ Kiếm Trì cười lạnh một tiếng: “Thân là người chính đạo, lại tự nguyện nhập vào ma đạo, cầm tù đồng môn, hôm nay nếu không diệt trừ, ngày sau sẽ thành họa lớn! Tất nhiên là tuân theo sơn luật phế bỏ căn cốt, tống cổ xuống núi!”

Phế bỏ căn cốt???

Phế bỏ tu vi còn có thể tu lại, phế bỏ căn cốt chính là hoàn toàn chặt đứt con đường tu tiên, đừng nói Yến Như Vân là thiên chi kiêu tử, cho dù là Tề Tiêu giữa đường mới đi tu hành cũng chịu không nổi đả kích như vậy!

Thế này so với giết Yến Như Vân có khác gì nhau?

Sắc mặt Tề Tiêu trắng bệch: “Yến Như Vân lần này xác thật là đã sai đến không thể nào chối cãi, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa đả thương ai, không biết có thể xin Liễu chưởng môn và Đỗ phong chủ mở cho một con đường sống hay không, cho phép ta dẫn hắn rời đi?”

Đỗ Kiếm Trì giận quá hóa cười: “Thả cho hắn rời đi? Đường đường là phong chủ bốn mươi chín phong của Mê Vụ Sơn bị một mình hắn đùa bỡn xoay quanh, nếu thả cho hắn rời đi, Mê Vụ Sơn còn mặt mũi nào mà tồn tại! Tề Tiêu, nếu như ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ, đừng trách ta không nghĩ đến tình nghĩa đồng môn!”

Đỗ Kiếm Trì nói như vậy, chính là một chút đường sống cũng không cho. Lại nhìn Liễu Trang, tuy vẫn trầm mặc không nói, lại là tay không rời kiếm, thân không rời chỗ, chấp nhận cách nói của Đỗ Kiếm Trì.

“Như vậy…… Thật là có lỗi!”

Khi nói đến chữ “thật”, Tề Tiêu hơi nhún chân đạp mạnh, mang theo Yến Như Vân nghiêng người cướp đường xông ra, vọt vào rừng rậm ở ngay bên cạnh.

Đỗ Kiếm Trì không nghĩ tới giữa Mê Vụ Sơn và Yến Như Vân vậy mà Tề Tiêu lại chọn Yến Như Vân, sững sờ trong một cái chớp mắt, tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng truy đuổi vào trong rừng. Liễu Trang đứng tại chỗ trầm ngâm trong giây lát, ngự kiếm bay lên, một đạo kiếm quang xoay quanh trên không trung của khu rừng.

Tề Tiêu dắt Yến Như Vân chạy xuyên qua rừng cây, phía sau truyền đến từng trận lá cây bị cọ xát sàn sạt, chứng tỏ có người đuổi theo phía sau không bỏ, bỗng nhiên một trận âm thanh phá gió tập kích sát sau lưng Yến Như Vân, Tề Tiêu vội vàng xoay người ngay tại chỗ, “Hốt” một tiếng, cây cối phía trước gãy đổ một mảnh.

Sau một lúc ngắn ngủi tạm dừng, Đỗ Kiếm Trì đã đuổi đến trước mặt, kiếm quang chiếu sáng mi mắt đen như mực của Yến Như Vân, Tề Tiêu lập tức rút kiếm ra đón đỡ, chỉ nghe một tiếng “Tranh” vang lên, lưỡi kiếm của hai thanh kiếm cọ vào nhau, hoả tinh bắn tung toé!

Đỗ Kiếm Trì một kích không thể đắc thủ, sắc mặt trầm đen như nước, nhảy ra phía sau, xuất ra tư thế đối chiến cùng người. Ngày xưa hắn và Tề Tiêu thường xuyên uống rượu so kiếm, hôm nay lại vì tên nghiệp chướng Yến Như Vân mà đao kiếm đấu đá, trong lòng vừa tức lại vừa thấy đáng tiếc, nói: “Tề Tiêu, đừng chấp mê bất ngộ nữa, mau buông nghiệp chướng này ra, ngươi với ta vẫn là bạn tốt!”

Tề Tiêu không còn cách nào khác, chỉ đành phải nói: “Bất kể hôm nay huynh đả thương ta hay là giết ta, suốt đời này ta vẫn xem huynh là bạn tốt, nhưng Yến Như Vân là đệ tử của ta, ta…… Không thể để hắn chết trước mặt mình.”

“Hay cho một đôi sư đồ tình thâm, vậy cũng đừng trách kiếm của ta vô tình!”

Trong nháy mắt Đỗ Kiếm Trì đã áp sát đến trước người, từng chiêu từng thức đều bổ về phía Yến Như Vân, một kích vừa ra, Tề Tiêu liền phát giác trong khoảng thời gian ngắn, linh lực của Đỗ Kiếm Trì đã khôi phục hơn tám phần.

Luận thực lực, Tề Tiêu so với Đỗ Kiếm Trì có tám phần thực lực mạnh hơn một ít, đơn đả độc đấu có thể chế phục được, cố tình là hắn còn mang theo Yến Như Vân, rất nhanh đã bị Đỗ Kiếm Trì bức đến bên vách núi.

Trước mặt là mũi kiếm của Đỗ Kiếm Trì, sau lưng là vách núi cheo leo, trên không có Liễu Trang không ngừng tới gần, trong lòng Tề Tiêu hạ quyết tâm, nghiêng đầu nói: “Nắm chặt.” Dứt lời, hướng về phía trước đạp một cái, rơi xuống vách núi.

“Tề Tiêu!!!”

Da đầu Đỗ Kiếm Trì muốn nổ tung, lập tức ngự kiếm đuổi theo, gió núi gào thét, mây bay chướng mắt, đột nhiên phương xa có một đạo kiếm quang chợt lóe lên, hắn rót linh lực vào bội kiếm, hướng về phía đạo kiếm vừa xuất hiện kia mà bay qua.

Lúc Tề Tiêu và Yến Như Vân rơi xuống được nửa đường, bội kiếm trong tay bay ra lượn quanh dưới chân, chở hai người bay nhanh về phía kết giới của Mê Vụ Sơn. Vừa mới áp sát kết giới, một thanh phi kiếm từ trên trời đột nhiên giáng xuống, trong lòng Tề Tiêu run lên kịp thời dừng lại, chỉ nghe “Keng” một tiếng, thanh kiếm sắc bén cắm xuống mặt đất phía trước mũi giày của hắn ba tấc, vừa nãy nếu như dừng không kịp, sợ là đã bị trường kiếm xuyên qua đầu!

Cùng lúc với bội kiếm rơi xuống đất, Đỗ Kiếm Trì xông phá mây mù xoay người dừng trước mặt Tề Tiêu, tay khẽ vẫy, bội kiếm như có sinh mệnh bay vào bàn tay, không cho Tề Tiêu có cơ hội thở dốc, kiếm chiêu xuất ra liên tục. Tề Tiêu liên tiếp bại lui, lòng hắn biết Liễu Trang ở sát ngay bên cạnh, nhưng nếu chỉ một Đỗ Kiếm Trì mà hắn cũng ứng phó không được, hắn và Yến Như Vân định sẵn khó mà chạy thoát.

Nghĩ đến đây, Tề Tiêu không còn nghênh chiêu, chợt lui bước, lui đến một chỗ dưới cự thạch, lưng dựa vào cự thạch, nghênh đón một kiếm, quát: “Đỗ huynh chậm đã!”

Đỗ Kiếm Trì vốn định đánh xuống một kiếm, nghe tiếng tuy là trong lòng không vui, vẫn đáp ứng yêu cầu của Tề Tiêu mà thu kiếm lại, lạnh lùng nói: “Hồi tâm chuyển ý rồi sao? Đem hắn ném qua đây, ta sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”

Chuyện Yến Như Vân cầm tù đồng môn người biết chuyện chỉ có ba người Liễu Trang, Tề Tiêu và Đỗ Kiếm Trì, chuyện Tề Tiêu bao che Yến Như Vân càng chỉ có trời biết đất biết, Đỗ Kiếm Trì biết, Liễu Trang biết, theo ngụ ý của Đỗ Kiếm Trì, chính là cố ý giúp hắn giấu diếm.

Lòng Tề Tiêu tuy vô cùng cảm kích, nhưng cũng không thể không phụ ý tốt của hảo hữu, bởi vậy càng thêm khổ sở, nói: “Ý tốt của Đỗ huynh ta ghi tạc trong lòng, nhưng Yến Như Vân ta nhất định phải mang đi……”

“Vậy ngươi còn nói gì nữa!”

Đỗ Kiếm Trì tức giận đến hai hàng lông mày dựng đứng, rút kiếm muốn đâm tới, Tề Tiêu vội nói: “Đỗ huynh! Ta biết huynh không muốn đả thương ta, nhưng chúng ta cứ tiếp tục giằng co thế này chắc chắn sẽ có một bên bị thương, không bằng chúng ta so đấu một phen, nếu như huynh thắng, chúng ta sư đồ hai người mặc cho huynh xử trí, nếu như ta thắng, xin hãy thả chúng ta rời đi, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.