Tiêu Thỏ sáng sớm tỉnh dậy đi tắm một cái, sau khi phát hiện thân thể đã không còn khó chịu như trước liền gọi điện cho mẹ. Tuy rằng tối qua bà ngoại mới phát bệnh, nhưng giờ cũng đã qua thời kỳ nguy hiểm, chỉ là hiện tại chưa tỉnh mà thôi.
Nhân lúc còn sớm, Tiêu Thỏ muốn vòng tới bệnh viện trước, giờ dạy của cô hôm nay là tiết ba, tiết bốn, mười giờ bắt đầu vào học, bây giờ mới chỉ hơn chín giờ, vẫn còn một tiếng nữa.
Xách theo đồ ăn sáng mẹ Trương làm, cô bắt đầu đi tới bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh, mẹ Tiêu vẻ mặt mệt mỏi, ba Tiêu đang nằm trên sôpha, vẫn chưa tỉnh dậy.
“Mẹ.”
Tiêu Thỏ đẩy cửa vào, đưa đồ ăn sáng vào trong tay mẹ Tiêu, “Tối qua mẹ không ngủ sao?”
Mẹ Tiêu nhận lấy bữa sáng từ tay Tiêu Thỏ, gật gật đầu: “Trông bà cả đêm.”
Tiêu Thỏ đến bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của bà ngoại, lòng đau như cắt, bà ngoại vẫn luôn thương cô nhất, không nỡ nặng lời với cô dù chỉ một câu, có gì ngon cũng để phần lại cho cô, thà rằng chính mình không ăn, cũng nhất định sẽ để lại cho cô ăn.
“Bà ngoại khi nào mới có thể tỉnh lại?”
“Còn chưa dám chắc.” Mẹ Tiêu ăn sáng, lại hỏi: “Hôm nay thứ Ba, không phải buổi sáng có tiết sao?”
“Dạ, lát nữa con sẽ đến trường.”
Mẹ Tiêu gật gật đầu, “Mau đi đi, nếu đã làm giáo viên thì phải làm cho tử tế, đừng đến muộn làm lỡ thời gian của học trò.”
“Con sẽ không như vậy đâu.” Tiêu Thỏ nhõng nhẽo, phủ nhận lời mẹ nói.
“Đi đi, bà ngoại vẫn chưa tỉnh lại, con có ở đây cũng vô dụng, đợi bà ngoại tỉnh lại, buổi chiều con hẵng đến.”
“Vậy mẹ nhất định phải gọi điện cho con đó.”
“Ừ.”
Lúc Tiêu Thỏ đến trường vừa vặn là mười giờ, bước vào văn phòng, nhìn thấy một bó hoa hồng cực lớn đặt trên bàn liền giật mình, ánh mắt nghi hoặc không thôi, ôm bó hoa lên, rút ra một tấm thiệp, phát hiện thì ra là Nguyễn Trác Hàng tặng, cô nở nụ cười thật ngọt ngào.
Một thầy giáo đang soạn giáo áo bên cạnh nói, “Học sinh lớp cô thật thú vị, ngày Nhà Giáo thế mà lại đi tặng hoa hồng cho cô.”
Tiêu thỏ nghe vậy, tầm mắt liền phóng ra xung quanh, hầu như trên bàn ai cũng đều có hoa, chỉ có cô là khác biệt, nhận được loại hoa tượng trưng cho tình yêu- Hoa Hồng.
Mặt Tiêu Thỏ ửng đỏ, mất tự nhiên giải thích: “Có lẽ là do học sinh không biết đó.”
Mấy giáo viên nhàn rỗi, liền đến trêu chọc: “Chắc không phải là đám nhóc con đang độ tuổi mới chớm biết yêu, nhìn trúng cô giáo Tiêu của chúng ta rồi đấy chứ?”
Tiêu Thỏ mặt càng đỏ hơn, vì bị nói trúng phóc mất rồi.
Mùng mười tháng chín là ngày Nhà Giáo, đối với một người xưa nay chưa từng đến trường như Tiêu Thỏ, cô không ý thức được về phương diện này, tự nhiên cũng không nhớ rõ ngày này như vậy, vẫn là do các giáo viên kinh nghiệm phong phú nói cho cô biết.
Khi tiếng chuông vào tiết ba vang lên, Tiêu Thỏ ôm sách giáo khoa, tự tin bước vào lớp mười hai Thực Nghiệm. Lúc vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Trác Hàng đang nở một nụ cười nịnh nọt, mặt bùm một cái liền nóng bừng lên.
“Cám ơn cám em đã tặng hoa cho cô, thật ra cô không nhớ hôm nay là ngày Nhà Giáo nữa đó.”
Nguyễn Trác Hàng đứng lên nói: “Thỏ con, hoa đó là do một mình em tặng.”
Tiêu Thỏ mắt vừa chớp một cái, đã muốn ngã nhào xuống đất.
Nguyễn Trác Hàng ngược lại rất vui, cười đến vô cùng sáng lạn, “Có phải quá vui rồi không.”
Tiêu Thỏ thật hận không thể bẻ một cục phấn ném vào mặt anh, hình như còn sợ không ai biết được quan hệ của bọn họ vậy. Tiêu Thỏ trợn mắt nhìn Nguyễn Trác Hàng, chỉ sợ anh lại manh động muốn hỏi cô, thân thể có còn khó chịu nữa không. Nếu như anh dám trước mặt bao học sinh mà hỏi ra câu đó, cô nhất định sẽ đi đập mặt vào tường cho coi.
“Cái kia mới là mọi người tặng cho cô.”
Nhìn theo hướng ngón tay của Nguyễn Trác Hàng, Tiêu Thỏ liền nhìn thấy một con thỏ bông cỡ bự, tuy rằng rất xinh đẹp, rất đáng yêu, cô cũng rất thích, nhưng cô lại có loại cảm giác dở khóc dở cười, có học sinh nào vào ngày Nhà Giáo lại đem thỏ bông tặng cho cô giáo không chứ.
“Thỏ con, rất giống cô phải không?” Hạ Thiên lớn tiếng, nụ cười rực rỡ chói lọi nhìn Tiêu Thỏ.
Tiêu Thỏ không kìm được gật gật đầu, ngẫm nghĩ, có phải học sinh lớp này đều xem cô là trẻ con hết rồi không hả! Hay là nhìn cô không có uy nghiêm của một giáo viên đây.
Nguyễn Trác Hàng đứng dậy rướn người ra phía trước, nắm tay chợt buông, một sợi dây chuyền bạc lấp lánh nhẹ nhàng đung đưa trên ngón tay anh.
Tiêu Thỏ có chút nghi hoặc nhìn Nguyễn Trác Hàng, anh lại chỉ nói: “Tặng cô đó.”
Mặt dây chuyền hình trái tim, mở ra làm bốn cánh, sau khi mở ra, ngay lập tức lại đóng vào.
Bên trong ẩn dấu bốn tấm ảnh nho nhỏ, Tiêu Thỏ vừa nhìn thấy ảnh, khuôn mặt liền đỏ rực như máu, mấy tấm ảnh này không phải là ảnh hai người chụp hôm qua sao???
Tiêu Thỏ nhìn Nguyễn Trác Hàng, anh nói: “Đây là tối qua em mất công chạy vài con phố mới tìm mua được đó.”
“Cám ơn!”
Tiêu Thỏ cảm động nhận lấy vòng cổ, Nguyễn Trác Hàng rụt tay lại, đem dây chuyền nắm trở về trong tay, “Em đeo giúp cô.”
Lúc Nguyễn Trác Hàng đeo dây chuyền cho cô, hai người mặt đối mặt, anh nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Tiêu Thỏ lại đỏ mặt, cúi đầu xuống, không trả lời lại, ở trong lớp hỏi cô câu này, bảo cô làm sao trả lời được đây.
Nguyễn Trác Hàng thấy cô xấu hổ, lại nói: “Em không muốn nhận ảnh, anh chỉ còn cách dán vào trong đó, sau này mỗi ngày đều đeo nó, khi nhớ anh có thể mở ra xem.”
“Anh… không biết xấu hổ.”
Tiêu Thỏ cúi đầu nhi nhí đáp.
“Cũng là do em ép anh.”
Tiêu Thỏ mặt đỏ hồng, Nguyễn Trác hàng lại quay về với sở thích ‘Sến sẩm’ rồi.
Cũng không biết là ai đột nhiên nói một câu: “Chỉ cần đến tiết Tiếng Anh, lại có phim Hàn Quốc để xem, như vậy cũng không tồi nha.”
Tiêu Thỏ vẫn cúi gằm mặt xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên tìm học sinh vừa nói ra câu này, chắc hẳn bọn họ đều đang cười nhạo cô.
Mở sách ra, cũng không ngẩng đầu mà bắt đầu dạy học, đụng phải loại chuyện này, Tiêu Thỏ đều lựa chọn biến mình thành đà điểu.
Tiêu Thỏ cảm thấy hiệu suất dạy học hôm nay đặc biệt kém, tất cả đều tại chiếc dây chuyền mà Nguyễn Trác Hàng tặng cho cô, hại cô trong đầu đều nghĩ tới những việc xảy ra hôm qua, nội dung bài học hôm nay, cô nói cái gì, ngay cả cô cũng không biết mất rồi.