Tự Mình Nuôi Sói

Chương 30



Sau khi dạy xong hai tiết, thời gian buổi sáng còn lại của Tiêu Thỏ là ngổi sửa sang lại giáo án trong văn phòng. Thời gian cũng trôi qua rất nhanh, trong lúc bất tri bất giác đã tới giờ ăn trưa rồi. Tiết học thứ tư chỉ còn hai mươi phút nữa là sẽ kết thúc, cô cũng bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị tới trước cổng trường đợi Nguyễn Trác Hàng.

“Thỏ con.” Nguyễn Trác Hàng vào lúc này hẳn là nên ngoan ngoãn lên lớp đột nhiên xuất hiện ở văn phòng, cũng may là ở đây đã không còn thầy cô nào khác nữa.

“Vẫn còn chưa tan học, sao anh đã trốn đi rồi?”

“Anh sợ em đói, cho nên xin nghỉ để về trước.” Nguyễn Trác Hàng đương nhiên sẽ không nói là sợ có vài người không biết tốt xấu sẽ đi theo, phá hoại khoảng thời gian ăn trưa ngọt ngào của bọn họ.

Nguyễn Trác Hàng nói như vậy, Tiêu Thỏ đâu còn có thể so đo với chuyện anh trốn học nữa chứ. Cô hạnh phúc cầm lấy túi xách, theo Nguyễn Trác Hàng ra khỏi trường học.

Hai người tới nhà hàng KFC, mỗi người làm một việc vô cùng ăn ý. Tiêu Thỏ rửa tay rồi đi chiếm chỗ, còn Nguyễn Trác Hàng đi mua đồ ăn rồi mang đến.

Tiêu Thỏ chọn một vị trí ở trong góc, vị trí này có thể nhìn thấy toàn cảnh trong quán KFC, nhưng người khác lại không thể chú ý đến chỗ này, cảm thấy cũng không tồi nha.

Cô nhìn thấy Nguyễn Trác Hàng bưng đĩa đứng ở sảnh lớn đang nhìn ngó xung quanh liền vội vàng giơ cánh tay lên, ý bảo cô đang ở đây nè.

“Sao lại ngồi ở trong này, có nóng không?”

Thời tiết tháng chín vẫn còn rất nóng, bên trong quán KFC tuy rằng có điều hòa rất dễ chịu, nhưng hai người lại vừa mới tới, mà góc này cũng không có gió.

“Không ạ, ở đây rất thoải mái.”

Ngồi ở đâu Nguyễn Trác Hàng cũng không ý kiến, chỉ cần có cô ngồi với anh là được.

“Mau ăn đi! Đây là hamburger em thích ăn đó.”

Hai người nói chuyện câu được câu không, Nguyễn Trác Hàng vừa ăn vừa để ý đến Tiêu Thỏ, bởi vì anh phát hiện cô có một thói quen rất đáng yêu, đó là ăn cái gì cũng phải ăn ngập miệng, giống hệt như một đứa trẻ vậy. Cũng như hiện tại, khóe miệng đã dính chút sốt cà chua, đây cũng là lý do vì sao mỗi lần đi ăn cùng với cô, anh luôn có thói quen cầm giấy ăn trên tay để thuận tiện phục vụ cô bất cứ lúc nào.

“Chậm thôi.”

Nguyễn Trác Hàng chiều chuộng mở miệng, động tác dịu dàng nâng cằm Tiêu Thỏ lên, lau đi sốt cà chua trên khóe miệng cô.

Hai mắt cô si mê nhìn anh, anh mỉm cười chọc chọc lên chóp mũi cô, “Có phải đã phát hiện người đàn ông nhà mình có bề ngoài cực kỳ đẹp trai rồi không?”

*(HĐ: Mèng ơi, cặp này sến quá trời -_-!!!)

Tiêu Thỏ vui vẻ mỉm cười, mà cũng thành thật gật gật đầu.

Cô nói: “Anh đối với em thật tốt, em cảm thấy mình đã bị anh chiều hư rồi đó.”

“Như vậy không phải càng tốt sao! Có thể chiều hư em là vinh hạnh của anh, anh cầu còn không được ấy.”

Có thể nuôi ra Tiêu Thỏ bị mắc bệnh công chúa, Nguyễn Trác Hàng cầu còn chẳng được, như vậy thì những người đàn ông khác sẽ vì thế mà không thể chịu nổi cô, không thích cô nữa! Cho dù có một ngày cô rời khỏi bên người anh, cũng sẽ vì những người đàn ông khác không được dịu dàng như anh, không được chu đáo như anh, mà khiến cô không hài lòng, vậy thì với anh đều có lợi cả. Bởi vì đến lúc đó, Tiêu Thỏ sẽ không thể quên anh, cho dù người đàn ông khác có đối với cô thế nào, cô cũng sẽ lấy anh để so sánh.

Đương nhiên, anh cũng không ngu đến nỗi để Tiêu Thỏ rời khỏi anh.

“Ăn no chưa?” Thấy cô không ăn nữa, Nguyễn Trác Hàng quan tâm hỏi.

Cô thỏa mãn xoa xoa cái bụng, nghẹo cổ sang một bên làm nũng: “No lắm ý.”

Nguyễn Trác Hàng duỗi tay bao bọc cô lại, một bàn tay khẽ vuốt lên bụng cô, bụng dưới còn thật sự lồi ra nữa này. Anh nhịn không được mà trách cứ: “Ăn tám phần no thôi là được rồi, nhỡ đâu no vỡ bụng thì làm sao.”

Tiêu Thỏ nhìn những đồ sót lại đầy bàn, vẫn còn vài mỹ vị cô chưa động vào, có chút tiếc nuối nói: “Chưa ăn hết mà, tiếc quá đi.”

“Lúc nào muốn ăn thì lại đến ăn là được, một lần ăn nhiều như thế, chắc giờ khó chịu lắm đúng không”

“Ừm, khó chịu” Cô vươn bụng ra, quả nhiên đã ăn quá nhiều rồi.

Nguyễn Trác Hàng bất đắc dĩ trách cô mấy câu, cảm thấy chuyện này cũng là lỗi của anh, không nên mua nhiều đồ ăn như vậy. Lần sau phải chú ý chút, mua vừa phải thôi mới được, nhưng mua vừa phải rồi lại sợ cô ăn không no, thật là làm khó anh mà.

“Ưm, thật thoải mái”

“Ưm, xoa tiếp đi.”

Cái cô nhóc này vào trường hợp thế này lại phát ra tiếng rên khe khẽ dễ chịu như thế, đây là muốn hại anh sao?

‘Quốc kỳ’ ở một nơi nào đó đã giương lên, Nguyễn Trác Hàng cắn cắn, hôn nhẹ lên vành tai Tiêu Thỏ, “Chúng ta đi nghỉ ngơi chút có được không?”

Tiêu Thỏ vẫn chưa phát hiện ra Nguyễn Trác Hàng có thay đổi, vểnh môi nói: “Ngồi ở đây đi mà, thật dễ chịu!” Vừa ăn no xong, cô căn bản chẳng muốn động đậy gì cả, dựa vào trên tấm đệm thịt, thật thoải mái biết bao. Hơn nữa bụng cô khó chịu, Nguyễn Trác Hàng còn có thể xoa xoa cho cô, khiến cô không còn khó chịu như vậy nữa.

“Nhưng mà tối qua anh nhớ em cả đêm không ngủ được, giờ thật buồn ngủ đó.”

Tiêu Thỏ quay đầu nhìn, phát hiện ra anh cực kỳ có tinh thần, căn bản chẳng có chút dáng vẻ mệt mỏi gì cả, cô hơi hơi nghi ngờ nhìn anh.

“Bây giờ mới mười hai giờ, buổi chiều hai rưỡi mới vào lớp, vẫn còn hơn hai tiếng nữa, chúng ta có thể nhân hai tiếng đó để ngủ, anh mệt lắm, nếu buổi trưa không được nghỉ ngơi thì buổi chiều vào học chắc chắn sẽ không có tinh thần đâu.”

Tiêu Thỏ vẫn không tin mà nhìn anh, “Mệt thật sao?” Khiến Tiêu Thỏ không tin như vậy cũng chỉ có thể trách bản thân Nguyễn Trác Hàng không biết che dấu cảm xúc, thần thái phấn chấn, bộ dạng như kiểu việc tốt sắp đến rồi. Nhìn bộ dạng của anh, ai nhìn cũng sẽ không cho rằng anh bị sâu ngủ lên não mà muốn đi ngủ đâu.

“Nhưng mà ở đây thật dễ chịu mà.”

Tiêu Thỏ bĩu bĩu môi nhìn mỹ thực trên bàn, vô cùng không đành lòng. Cô vốn có ý định đợi sau khi Nguyễn Trác Hàng xoa bụng cho cô xong, nghỉ ngơi một chút cho thoải mái rồi tiếp tục ăn.

Toàn bộ suy nghĩ của Tiêu Thỏ đều hiện lên trên mặt, Nguyễn Trác Hàng chạy tới quầy bán hàng xin một chiếc túi, cho tất cả đồ ăn vào rồi dắt tay Tiêu Thỏ ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đợi lát nữa ngủ dậy rồi hẵng ăn tiếp.”

Tiêu Thỏ gật gật đầu, tất cả đồ ăn đã gói về rồi, quán KFC này cũng chẳng còn gì để cô lưu luyến nữa.

Nguyễn Trác Hàng dắt Tiêu Thỏ đến một nhà nghỉ gần đó thuê phòng một tiếng. Bước vào phòng rồi Tiêu Thỏ liền không vui nói: “Cô gái vừa rồi sao lại nhìn em như vậy?” Có cảm giác ghét bỏ, mà cũng có cảm giác đố kỵ.

“Đó là bởi vì người đàn ông của em quá đẹp trai nên người ta ghen tỵ với em đó mà!” Nguyễn Trác Hàng nâng gương mặt trơn nhẵn của cô lên đùa nghịch.

“Vậy sao?” Tiêu Thỏ không tin nhìn Nguyễn Trác Hàng, lại nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, cô gái đó hình như vẫn luôn phóng điện nhìn Nguyễn Trác Hàng, mà lúc đưa thẻ phòng, cô đến lấy cô ta còn không chịu đưa, nhất định đòi đưa tận tay Nguyễn Trác Hàng, còn nhân cơ hội sờ tay anh một chút.

Cô còn tưởng rằng cô gái đó ghét cô, ai dè là thích Nguyễn Trác Hàng.

“Đều tại anh.”

“Vâng vâng vâng, là lỗi của anh.”

Nguyễn Trác Hàng nuông chiều, cô nói cái gì thì là cái đó.

Anh nói: “Em có muốn đi tắm không?”

“Vì sao phải đi tắm?” Tiêu Thỏ chớp chớp đôi mắt tròn thơ ngây hỏi lại.

Khụ…

“Tắm một cái thì ngủ sẽ thoải mái hơn.”

Tiêu Thỏ không để tâm nói: “Không sao, anh ngủ đi! Em không buồn ngủ, em xem TV.”

“Nhưng em xem TV thì sẽ làm ồn anh không ngủ được.”

Tiêu Thỏ cau cau mày, thế có nghĩa là cô không được làm gì hết sao.

“Chúng ta cùng ngủ.”

Nguyễn Trác Hàng ôm Tiêu Thỏ ngã vào chiếc giường đôi mềm mại, vây cô ở giữa giường. Anh chống hai tay mỉm cười nói với cô: “Anh thích ôm Thỏ con cùng ngủ.”

Tiêu Thỏ xấu hổ quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Gì chứ, chúng ta còn chưa từng ngủ chung, sao anh biết thích ôm em ngủ chứ”

Nguyễn Trác Hàng đạt được ý đồ, cười cười nói: “Chính là bởi vì chưa từng ngủ chung nên đương nhiên chúng ta phải thử rồi.”

Tiêu Thỏ cắn cắn môi, vẫn luôn cảm thấy Nguyễn Trác Hàng không có ý tốt.

“Ngủ thôi!” Nguyễn Trác Hàng nghiêng người cắn vào vành tai Tiêu Thỏ một cái, vui vẻ tuyên bố.

Tiêu Thỏ từ chối hai lần, thấy vô dụng, ngược lại cũng ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, bị Nguyễn Trác Hàng cao lớn đè xuống dưới thân, cô lại không cảm thấy mệt mỏi. Có điều cũng may lúc vừa mới vào bọn họ đã mở điều hòa lên, nếu không vào thời tiết này, hai người nằm ôm nhau thắm thiết, không nóng chết mới là lạ.

Không lâu sau bên tai Tiêu Thỏ đã truyền đến tiếng hít thở ổn định của Nguyễn Trác Hàng, không ngờ anh lại mệt thật rồi. Vào lúc Tiêu Thỏ co người vào lòng anh cũng chuẩn bị ngủ, thì cần cổ chợt ngưa ngứa, hai môi ấm áp của Nguyễn Trác Hàng đang cọ xát ở đó.

“Ưm” Tiêu Thỏ nghiêng đầu định đẩy anh ra, nhường chỗ cho giấc ngủ ngon của hai người thì anh đột nhiên mạnh mẽ tách chân của cô ra, để cả người anh chen vào trong đó.

Tiêu Thỏ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Anh giả vờ ngủ?”

Nguyễn Trác Hàng bình thản cắn lên chóp mũi của cô một cái, “Mỹ nhân trong lòng, sao anh có thể ngủ được đây”

Tiêu Thỏ lúng túng đỏ mặt, ngọ nguậy muốn ngồi dậy, còn nói: “Vậy em dậy nha!”

“Không được.” Nguyễn Trác Hàng trêu chọc, cả người không chịu nhúc nhích.

Giữa lúc hai người cọ xát thì lửa nóng của Nguyễn Trác Hàng đã càng cứng rắn. Động tác của Tiêu Thỏ cũng chẳng kiêng dè chút nào, tay khua tới khua lui, không biết sao lại bắt phải chỗ đó đó của Nguyễn Trác Hàng.

Mệnh căn bị người ta chạm vào, Nguyễn Trác Hàng cũng thành thật. ngoan ngoãn nằm im trên người Tiêu Thỏ. Năm ngón tay của Tiêu Thỏ chụm lại, Nguyễn Trác Hàng không biết phải làm sao liền nói: “Nhẹ chút!” Lời này khiến Tiêu Thỏ giật mình lập tức buông tay, nũng nịu nói, “Lưu manh!”

“Cũng chỉ lưu manh với mình em thôi!”

Tiêu Thỏ hồi tưởng lại: “Anh sớm đã có ý đồ rồi?”

Nguyễn Trác Hàng nhẹ nhàng thơm một cái lên môi hồng của cô, trêu ghẹo thì thầm bên tai: “Em ở KFC gọi anh quyến rũ như thế, nếu anh có thể nhịn được thì không phải đàn ông rồi.”

Tiêu Thỏ trừng mắt thật lớn, phản bác: “Oan quá!”

Nguyễn Trác Hàng chẳng thèm để ý có oan uổng cô hay không, dịu dàng giải thích, “Là bởi vì anh quá yêu em, cho nên mới có thể như vậy, hơn nữa, tuổi trẻ tham hoan, em có biết không?”

Tiêu Thỏ nhíu mày.

Anh nói: “Chúng ta sớm đã thuộc về nhau, mà tối qua còn thân mật như vậy, nhưng chúng ta lại chưa từng ngủ chung một giường, chẳng lẽ em không muốn thử sao? Trong cuộc đời rồi có lúc chúng ta sẽ ngủ cùng nhau, hiện tại chẳng qua là làm sớm hơn một chút mà thôi.”

Lời nói này quá trực tiếp, gật đầu hay lắc đầu đều không thích hợp, Tiêu Thỏ chỉ có thể mím chặt hai môi.

“Chúng ta ngủ nào, được không?”

Tiêu Thỏ khe khẽ gật đầu, Nguyễn Trác Hàng cảm thấy như anh đang ngả mình trên thiên đường, động tác cấp tốc cởi sạch quần áo của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.