Tự Mình Nuôi Sói

Chương 41



Người như Sài Thiếu Kiệt không phải là người mà anh có thể thao tóm suy nghĩ, anh cũng chỉ muốn để Sài Thiếu Kiệt nhìn rõ hiện thực hơn, biết cậu ta đã mang tới phiền toái cho Tiêu Thỏ.

Mà sau này cậu ta không miễn cưỡng Tiêu Thỏ nữa là được.

Tiêu Thỏ sẽ không chủ động thân thiết với Sài Thiếu Kiệt, về điểm này Nguyễn Trác Hàng vẫn rất tự tin.

Trận hôm nay xem như Nguyễn Trác Hàng đã đánh rất đẹp, mang theo cảm giác hài lòng về tới nhà.

Bình thường ba mẹ bận rộn không bao giờ ở nhà hôm nay lại có mặt ở nhà, mà sắc mặt của hai người cũng rất kỳ lạ.

Vốn Nguyễn Trác Hàng muốn đi thẳng một đường về phòng, nhưng vì ba kêu một tiếng mà dừng lại.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Nguyễn Trác Hàng ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nhìn thấy ba chau mày, nhìn giống như già đi mười tuổi.

“Chờ hai ngày sau ba sẽ làm thủ tục xin nghỉ học cho con.”

‘Roạt’ một tiếng Nguyễn Trác Hàng liền đứng bật dậy, lúc nghe thấy câu này anh thật sự rất kinh ngạc.

“Tại sao ạ?”

“Ba đã làm thủ tục xin di dân, tuần sau cả nhà chúng ta sẽ đi qua Mỹ.”

Gương mặt của Nguyễn Trác Hàng lạnh lùng, “Vì sao lại đột ngột như vậy, ba đi rồi vậy công việc thì sao?” Nguyễn Trác Hàng chưa bao giờ quan tâm thử công việc của ba mẹ như thế nào, chỉ biết rõ nhà bọn họ có ngân hàng, hơn nữa xem ra rất là lớn, chẳng lẽ bọn họ thật sự nguyện ý rời đi, rời khỏi công việc mà họ đã dốc sức vài chục năm.

“Ba không thể nói với con nhiều như vậy, nhưng con phải biết rằng bất kể ba có ra quyết định như thế nào đều là vì muốn tốt cho con mà thôi.”

Mẹ ở bên cạnh lau nước mắt cũng nói theo, “Đúng vậy! Chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, chẳng lẽ không đi còn muốn ở lại, trơ mắt nhìn ba con bị bắt sao?”

“Nói bậy cái gì đó?” Ba quát lên một tiếng, mẹ lập tức im lặng.

Nguyễn Trác Hàng hỏi, “Có ý gì ạ?” Hình như trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa ba mẹ không thể giải quyết, nói một cách khác, nhà bọn họ có thể đang chạy trốn.

“Việc này con không cần để tâm, con chỉ cần tin ba sẽ an bày xong tất cả là được.”

Đã nhiều năm qua, toàn bộ ở nhà họ Nguyễn đều là do ba mang về, sự giàu có của nhà bọn họ, địa vị nhà bọn họ, tất cả đều là công sức của ba mẹ. Thật sự ba đã cung cấp một cuộc sống sung túc, mà bọn họ đối với anh rất tốt, cố gắng thỏa mãn hết mọi yêu cầu của anh, bình thường lúc rảnh rỗi, ba cũng sẽ ở nhà với anh, thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ xuống bếp khao cả nhà đồ ăn ngon, anh đã trưởng thành trong một môi trường như vậy, anh thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.

Nếu là trước kia, cho dù là một câu nói không cẩn thận bị bại lộ của mẹ, chắc anh cũng sẽ không hỏi nhiều, không chút do dự lựa chọn rời khỏi đây cùng ba mẹ, nhưng bây giờ trên mảnh đất này có người mà anh lưu luyến, anh không thể rời khỏi. Sau khi rời khỏi, không biết khi nào anh mới trở về, mà thỏ con có còn là thỏ con của anh hay không? Sẽ chờ anh về sao? Mà anh lại nhẫn tâm để cho cô cô đơn một mình nhiều năm, chỉ vì chờ anh hay sao?

Nguyễn Trác Hàng dùng giọng nói khẩn cầu cùng thương lượng với ba, “Ba, con không thể ở lại hay sao?”

Mẹ lập tức la lên, “Đương nhiên là không được!” Không phải bởi vì bọn họ là ba mẹ luyến tiếc chia ly với con trai, mà vì bọn họ không đành lòng để con trai bị mọi người nhìn với sự khinh thường sau khi mọi chuyện bị bại lộ.

“Mẹ, con không muốn rời khỏi nơi này, con không muốn rời khỏi trường học, các bạn của con.” Chỉ đơn giản là anh không muốn rời khỏi Tiêu Thỏ mà thôi.

Mẹ rưng rưng hỏi vặn lại, “Chẳng lẽ con lại nhẫn tâm rời khỏi ba mẹ, chẳng lẽ con không lo lắng sợ ba mẹ ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Cái này…

Làm con, sao anh có thể bất hiếu như vậy?

Đối với ba mẹ, Nguyễn Trác Hàng cũng chẳng muốn nói thêm gì, anh chỉ nhàn nhạt trả lời lại, “Con biết rồi, con sẽ tới trường làm đơn tạm nghỉ ạ.”

“Đây mới mà đứa con ngoan của ba mẹ chứ, con cũng đừng quá đau lòng, chờ chuyện này qua đi, vài năm sau con có thể quay về mà.” Mẹ thì nói như vậy, nhưng vài năm sau thời gian quá dài, có rất nhiều chuyện thay đổi.

Mà Tiêu Thỏ đang ở độ tuổi đẹp nhất, anh lại không có ở bên cạnh cô, anh không chỉ cảm thấy khó chịu mà còn lo lắng, thỏ con của anh đẹp như vậy, tốt đến mức người khác có thể nhìn thấy.

Thấy biểu cảm khó chịu của Nguyễn Trác Hàng, bọn họ quả thật cảm thấy hoảng sợ, ở trong mắt của bọn họ, Nguyễn Trác Hàng vẫn luôn là một đứa bé lạc quan và vui vẻ, bọn họ vẫn luôn cho rằng chuyện di dân cũng không có quá nhiều ảnh hưởng xấu đối với Nguyễn Trác Hàng, huống chi từ lúc vào trung học, nhà bọn họ đã ngầm bàn bạc với nhau rồi, sau khi tốt nghiệp cao đẳng sẽ đưa anh ra nước ngoài du học, về điểm này anh cũng đã vui vẻ đáp ứng, có thể nhận được giáo dục tốt hơn, để bản thân mình mạnh mẽ hơn, anh cũng chẳng có lý do gì mà phản đối, nhưng bây giờ cũng chỉ là sớm hơn một năm mà thôi, sao anh lại có biểu hiện như vậy chứ, làm cho bọn họ phải cân nhắc suy nghĩ.

“Ba mẹ, nếu không có chuyện gì thì con về phòng trước đây.” Nguyễn Trác Hàng im lặng ngồi với ba mẹ một lát, thì liền đứng dậy đi về phòng.

Sau khi về phòng chuyện đầu tiên anh làm là gọi điện cho Tiêu Thỏ, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, tưởng tượng thấy bộ dáng của cô, thực ra là một việc rất hạnh phúc.

Anh muốn gặp cô, rất muốn gặp cô, nói với ba mẹ một tiếng liền lái xe tới nhà của Tiêu Thỏ, xe đã đậu cách 100 mét nhà của Tiêu Thỏ, nhưng hình như chân đã mất khả năng hoạt động rồi…

Sau khi tắm rửa xong, cô liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, vừa đi tới giường cầm lên liền nhìn thấy tên anh, cô mỉm cười bấm nút, trêu chọc nói, “Có phải nhớ em rồi không?” Hai người vừa nói chuyện xong, xác định thời gian ngày mai đi chơi, cô vừa tắm xong thì anh gọi lại nữa, cầm điện thoại để ở bên tai.

“Anh đang ở trước cửa nhà em.”

“Hả?”

Tiêu Nhỏ nhạy cảm phát hiện giọng nói của Nguyễn Trác Hàng có chỗ không đúng, lo lắng hỏi, “Anh có sao không đấy? Anh chờ một chút, em vừa mới tắm xong, để em đi thay quần áo rồi ra ngay, anh chờ chút nha.”

“Được, em đừng vội, bất cứ lúc nào anh cũng chờ em, mãi chờ em.”

Tiêu Thỏ mỉm cười cúp điện thoại, cũng chẳng suy nghĩ quá sâu xa về câu nói vừa rồi của anh.

Thay quần áo xong, đi ra cửa, đứng ở trước cửa nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Nguyễn Trác Hàng đâu, điện thoại đúng lúc này vang lên, nghe theo lời anh cô đã tìm được xe của anh.

Tiêu Thỏ mở cửa lên xe, mỉm cười hỏi, “Sao giờ này anh lại qua đây hả? Ăn cơm chưa? Nhà em chuẩn bị ăn cơm rồi, hay chúng ta vào nhà ăn cơm trước đi?”

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, nghe thấy cô lải nhải nói không ngừng, Nguyễn Trác Hàng cho rằng hạnh phúc chính là đơn giản như vậy đấy.

Đối với mỗi người định nghĩa về hạnh phúc không có giống nhau, hạnh phúc của anh chính là mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với Tiêu Thỏ, nhìn cô cười, nghe cô nói chuyện là đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng bây giờ chuyện đơn giản như vậy lại biến thành một hy vọng quá xa vời.

Nguyễn Trác Hành nghiêng người ôm lấy thân thể mềm mại của Tiêu Thỏ, ôm thật chặt, chôn đầu vào cổ cô.

Tiêu Thỏ mở miệng hỏi, “Anh sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?” Hôm nay Nguyễn Trác Hàng có chút kỳ lạ, bỗng nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và anh vào xế chiều nay.

Tiêu Thỏ hỏi, “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

Thân thể của Nguyễn Trác Hàng cứng đờ, không nghĩ cái cớ mà anh lấy lúc xế chiều giờ lại thành sự thật, không tránh khỏi có chút buồn bực, thì ra không phải muốn nói cái gì là nói cái đó.

“Rốt cuộc là anh bị sao thế?” Tiêu Thỏ giãy dụa ở trong lòng của Nguyễn Trác Hàng, cô muốn nhìn thấy rõ bộ dáng lúc này của anh, nhưng anh lại không cho, anh càng ôm cô chặt hơn.

Anh khàn giọng nói, “Để cho anh ôm, ôm một chút nữa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.