Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 121: 1 bàn tay



Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Bên trong nhà.

Khi dòng chữ "Tao muốn vào..." cất lên, bầu không khí trong cả căn phòng vô cùng ngột ngạt.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn có thể cảm thấy có thứ gì đó đang lang thang ngoài cửa.

Hắn có thể hiểu được câu này, tương tự như âm thanh cái bóng gõ cửa, khiến người ta sợ hãi, hoặc là quy luật nào đó.

Nhưng chuyện này đối với Đỗ Duy vô tác dụng, khi đối mặt với ác linh, hắn căn bản kiềm chế mọi cảm xúc, chỉ giữ lại lý trí và bình tĩnh.

Hắn cảm thấy hơi lạ...

Từ đầu tới giờ, hắn chưa từng gặp ác linh có thể nói, ngoại lệ duy nhất là ác linh Đỗ Duy, nhưng tình huống đó là do bị ám.

Nhưng thứ này có thể nói chuyện, có vẻ... rất không phù hợp với tri thức về ác linh.

"Có thể, không phải là ác linh..."

Đỗ Duy nhỏ giọng nói, không để ý tới gương mặt đáng sợ trên màn hình, mặc cho nó nhìn chằm chằm hắn, sau đó xoay người nhìn vào trong nhà.

Đèn mờ, nhiều chỗ tối om.

Không phải hắn cố tình làm vậy, mà là tất cả bóng đèn trong nhà đều đã bể nát, chỉ còn một chiếc còn sử dụng được nhưng khá mờ.

Lúc này, hắn mới chú ý tới những góc bóng không bị ánh đèn chiếu vào, không biết từ lúc nào, cái bóng đã lặng lẽ bước ra, nhìn chằm chằm Đỗ Duy, nhưng lại do dự, không chủ động xông tới.

Và trong chiếc tủ đóng khung treo tường, Annabelle dù không thay đổi nhiều, nhưng sự lạnh lẽo u ám đang dần dày đặc.

Đỗ Duy hơi ngạc nhiên, cả cái bóng và Annabelle đều đã thay đổi, nhưng không còn mạnh mẽ như trước.

Ngay cả chiếc đồng hồ cổ cũng im lặng.

Bây giờ trong nhà có tổng cộng 3 ác linh, món đồ cổ bí ẩn, không rõ nguồn gốc; Annabelle đã được Đỗ Duy mang về nhà; và cái bóng ngày càng mạnh hơn.

Như thể 3 thế lực đang đánh nhau, cái bóng cũng kinh dị ngang ngửa Annabelle, và đầy ác ý đối với Đỗ Duy.

Đồng hồ cổ thì càng mạnh mẽ hơn, chiếm vị trí áp chế, và thái độ lấp lửng. Nhưng giờ xem ra, cho dù là khả năng nhìn thấy cảnh tượng khi chết, hay là gì khác, nó khá là thiện ý đối với Đỗ Duy.

Đương nhiên, cũng có thể là nó ẩn nấp càng sâu, chờ thời cơ thích hợp, mọi thứ trước mắt chỉ là bề ngoài.

Khi đó, nó sẽ hiện ra những chiếc răng nanh sắc nhọn nhất, và tớp cho Đỗ Duy một nhát chí mạng.

...

Nhưng bây giờ có điều gì đó không ổn.

Đỗ Duy bị một ác linh mới nhìn chằm chằm, có cái gì đó muốn vào phòng khám, phản ứng của 3 ác linh này không mặn không nhạt...

Nó hoàn toàn khác so với trước đây.

Nói cách khác, khả năng cao là ác linh do Vidar tạo ra có lẽ không mạnh cho lắm.

Giết người thường thì đơn giản, Người Đuổi Quỷ bình thường nếu chủ quan có thể chết trong tay nó, nhưng căn bản là không thể giết Đỗ Duy trong phòng khám.

Nói cách khác, có thể sau khi ác linh này vào nhà, ác linh trong nhà sẽ không phản ứng quá nhiều.

Điều này hơi rắc rối...

Đỗ Duy liếc nhìn cái bóng, và nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Sau đó, hắn trực tiếp cầm smartphone đi về phía cái bóng.

Cái bóng duỗi tay ra nhưng dừng lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn Đỗ Duy.

Nhưng Đỗ Duy đã mỉm cười với nó, và hướng thẳng khuôn mặt của ác linh trong video giám sát vào nó.

Một trong những môi giới lan truyền của cái bóng chính là đôi mắt, khi bạn nhìn thấy nó, nó cũng nhìn thấy bạn.

Ngay sau đó, cảm giác mà cái bóng mang lại cho Đỗ Duy thay đổi, đột nhiên trở nên ảm đạm hơn, nhìn chằm chằm vào màn hình smartphone, đứng trong góc, yên tĩnh chết chóc.

Nhưng Đỗ Duy biết khi ác linh kia tiến vào, nó sẽ không thờ ơ.

Thật thú vị……

Nghĩ đến đây, hắn nheo mắt lại và bất ngờ nhìn ra cửa.

Cảm giác bị khóa chặt càng ngày càng yếu, ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì nữa, giống như thứ có vẻ là ác linh, cảm giác được sự kinh khủng của phòng khám, đột nhiên bỏ đi.

Nhưng ở trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy luôn có cảm giác quái dị không nói nên lời.

Hắn luôn cảm thấy ác linh này không dùng cách phá cửa, bởi vì như vậy thì quá thô thiển.

Nó có thể qua video khóa chặt mình, sao có thể thiếu những thủ đoạn kỳ dị.

"Nó đang đợi cơ hội..."

Đỗ Duy liếc nhìn màn hình smartphone, rồi nhìn ra cửa.

Ngoài cửa, im ắng không một tiếng động.

Mùa này có thể nghe thấy tiếng côn trùng. Nhưng ngoại trừ tiếng thở của chính mình, và tiếng kim đồng hồ quay, hắn không nghe thấy gì khác.

Vì vậy, hắn suy nghĩ một lúc, đặt smartphone lên bàn cà phê, đi hai bước về phía cửa rồi mới dừng lại.

Quỷ Nhãn là sản phẩm của việc bị ác linh ăn mòn, ăn mòn càng sâu, càng có thể nhìn thấy nhiều thứ, và theo đó, mức độ ác linh hoá sẽ tăng nhanh.

Sau lần xuống xe này, Quỷ Nhãn của Đỗ Duy đã mạnh hơn trước, có thể nhận biết nhiều thông tin hơn.

Khi đi tới gần cửa, trong trạng thái Quỷ Nhãn cảm giác ức chế ngoài cửa càng mạnh mẽ hơn.

"Có thứ gì đó đang đứng ở cửa..."

Đỗ Duy thì thầm, vẻ kỳ dị dưới mắt càng thêm nồng đậm.

Lúc này bầu không khí yên tĩnh đáng sợ, trong lẫn ngoài phòng khám càng ngày càng quái dị.

Kim đồng hồ cổ vẫn quay một cách máy móc.

Đỗ Duy đứng bất động ở vị trí cách cửa chừng 3m, ánh đèn mờ ảo chiếu vào người hắn, dần dần trở nên mờ mịt, cho đến khi ánh sáng tắt hẳn trong tích tắc.

Trong chốc lát, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại một tia sáng yếu ớt.

Đó là màn hình smartphone phát đi phát lại nhiều lần video giám sát.

Nhưng khi vạch tiến trình lần nữa đến cuối, khi ác linh đi đến dưới camera giám sát và nhìn lên, khuôn mặt kinh khủng với bộ xương gầy guộc, và đôi mắt đã ngừng di chuyển...

Video không lặp lại một lần nữa, như thể thanh tiến trình bị kẹt.

Sau đó, ác linh trong màn hình đột nhiên duỗi tay ra, hướng lên trên.

Từ góc độ này, y như rằng nó đang chọc vào camera giám sát.

Tuy nhiên, đây là đoạn video giám sát được Đỗ Duy lưu lại trên smartphone...

Một giây tiếp theo, video tắt ngúm.

...

Đỗ Duy vẫn đang nhìn chằm chằm vào cửa, nhưng trước mặt là bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của cánh cửa.

Vẻ mặt của hắn có chút ảm đạm, trong trạng thái Quỷ Nhãn vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, ác linh ngoài cửa tạo cho hắn cảm thấy khá lạ.

Hơi thở ức chế quỷ dị đó ngày càng mờ nhạt.

Như thể ác linh đứng ngoài cửa từ bỏ ý định giết hắn, và từ từ rời đi.

Nhưng điều này rất không ổn.

Bởi vì qua Quỷ Nhãn, Đỗ Duy vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang đứng bên ngoài.

Nhưng chóp mũi lại ngửi thấy là mùi máu người.

"Đứng ở bên ngoài phải là một cái xác, nói cách khác, mày luôn ở trong nhà."

Nói xong trực tiếp quay đầu nhìn về phía vị trí của sô pha.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, một bàn tay nguệch ngoạc vươn ra khỏi màn hình smartphone, ấn xuống bàn cà phê.

Làn da trên cánh tay xám xịt như xác chết, trên đó có vết máu tanh, như thể vừa giết một người, để lại bàn tay máu trên bàn cà phê.

Thấy vậy, Đỗ Duy nhíu mày, hắn không thích mùi máu, càng ghét xác chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.