Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 145: Cốc...



Dịch: Hoàng Hi Bình

Trong hành lang trên tầng năm của khách sạn, ánh sáng đã hồi phục, sau khi Giáo Chủ Ruth của Vidar giải quyết được ác thi.

Nhưng khi bà ta nhìn thấy bức ảnh đó, xung quanh ngay lập tức chuyển thành bóng tối.

Trong bóng tối, một ánh mắt rất độc ác, dán chặt vào Ruth.

Bà ta không phải là người thường, đã từng gặp phải ác linh ở các thành phố khác.

Nhưng chưa từng có ác linh nào mang lại cho bà ta cảm giác khủng khiếp đến thế.

Ác ý này quá mạnh, đồng thời mơ hồ cảm thấy mùi máu tanh tưởi.

Cứ như ác linh này thường xuyên giết người.

Bản năng mách bảo Ruth phải chạy.

Nhưng xung quanh tối om, không biết phải chạy hướng nào.

Cảm giác về phương hướng... đã hoàn toàn mất.

Khi có ánh sáng, sẽ có bóng tối.

Ở trong bóng tối, nó có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

Ruth nghe thấy âm thanh sột soạt lạ lùng trong bóng tối.

Giọng nói rất gần bà ta, ở bên trái.

Đó là vị trí của 2 tín đồ còn lại chưa chết trong tay ác thi.

Phụt... ọt ọt...

Chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe khắp người Ruth.

Thứ bà ta ngửi thấy ở đầu mũi là mùi máu...

Bà ta chợt nhận ra một sự thật.

Những người Vidar trước đây, có lẽ đã chết trong tay của ác linh này, và nguyên nhân trực tiếp là do thằng chó bác sỹ tâm lý chết tiệt đó.

Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao hắn có thể điều khiển ác linh?

Ruth không có thời gian để nghĩ câu trả lời cho câu hỏi, bởi vì vào lúc này, bà ta đột nhiên chạm vào thứ gì đó.

Tay nắm cửa...

Trong lòng mừng rỡ, bà ta lập tức xoay tay cầm, mở cửa lao ra.

Sau lưng hắn, âm thanh quái dị đó vang lên trong bóng tối.

Ruth biết rằng tất cả các Vidar đến New York đều đã chết trong tay của ác linh này, ngoại trừ bà ta.

Đây chắc chắn là một thảm họa.

Thậm chí tới tận bây giờ, Ruth vẫn chưa biết thân phận của Đỗ Duy, ngoài bác sỹ tâm lý, và không biết về hắn.

Tách……

Bà ta nhấn công tắc đèn.

Căn phòng đột nhiên sáng lên.

Dường như ngọn đèn không bị ảnh hưởng.

Mà sau đó quay lại nhìn ra ngoài cửa, Ruth vô cùng kinh hãi khi thấy một Cái Bóng chỉ có đường nét mơ hồ, và đôi mắt đỏ ngầu đang đứng lặng lẽ ở cửa.

Trên tay nó còn đang cầm theo 2 cái đầu.

Dòng máu đỏ rực chảy xuống mặt đất, mặc dù cảnh tượng này cũng không khủng khiếp bằng những người mà Ruth đã giết, nhưng nó khiến bà ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Giết và bị giết hoàn toàn khác nhau. Cái trước sẽ có khoái cảm bởi việc kiểm soát được sinh mạng, nhưng cái sau sẽ chỉ run sợ theo bản năng.

Bà ta không muốn chết.

Vì vậy, ngay lập tức lấy con búp bê làm bằng rơm, và chỉ nó vào Cái Bóng ở bên ngoài cửa, thầm niệm những câu ngắn ngủn khó hiểu.

Những câu ngắn này là phi logic, thậm chí không phải là ngữ pháp phổ biến.

Từ ngữ có tần suất xuất hiện nhiều nhất, cách phát âm hơi giống Vidar...

Cái Bóng ngoài cửa dường như cảm nhận được điều gì đó, nhìn chằm chằm vào con bù nhìn trên tay Ruth, cũng không bước vào.

Ruth thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi bà ta thấy một tình huống kỳ lạ.

Mặc dù Cái Bóng không đi vào, nhưng nó vẫn để ý để con dao sắc bén trên tay trái.

"Nó muốn con dao này?"

Một tia sáng lóe lên trong mắt Ruth, và chợt nhớ ra điều gì đó.

Một số ác linh trở nên đáng sợ, và mạnh mẽ hơn khi họ nhận được một số môi giới đặc biệt.

Tất nhiên, tiền đề là môi giới này phải phù hợp với quy luật giết người của ác linh, và trường hợp này là cực kỳ hiếm.

Ruth chỉ được nghe các Giáo Chủ khác nhắc đến.

Có thể hiểu rằng nó chỉ tồn tại qua lời kể của kẻ khác, chưa ai tận mắt chứng kiến.

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Ruth có chút xấu xí, bà ta không muốn ném con dao sắc nhọn vào Cái Bóng, bởi vì nó đã xem mình là mục tiêu phải giết.

Nếu để nó có thêm con dao sắc bén, càng khó lòng sống sót.

Chỉ có điều……

Bà ta cảm thấy con búp bê bù càng lúc càng nóng, trong mắt hiện lên vẻ chật vật.

Con búp bê bù nhìn này là cầu nối giữa bà và Vidar, đồng thời nó có thể chống lại sức mạnh của ác linh, nhưng nếu không thoát ra được, thì sớm muộn nó cũng sẽ tự diệt.

Khi đó, bà ta vẫn sẽ chết.

Phải đánh đổi...

Ruth suy nghĩ một lúc rồi nhặt con dao nhọn lên, chuẩn bị ném ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng mà cô không thể hiểu nổi xuất hiện.

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên.

Còn Cái Bóng dương như cảm thấy điều gì đó, đột nhiên chui vào bóng tối, rồi biến mất hoàn toàn.

Tuy nhiên, bóng tối không hề biến mất, thay vào đó càng lúc càng u ám.

Nó nhìn bà ta chằm chằm bằng một ác ý trần trụi.

"Chết tiệt, nhất định có thứ còn kinh khủng hơn sắp tới, chuyện gì đang xảy ra? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!"

Ruth đóng cửa lại mà không cần suy nghĩ, chạy đến cửa sổ và cố gắng tìm cách thoát ra ngoài.

Bà ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đang ở độ cao 5 tầng, nếu nhảy xuống nhất định sẽ nát thành từng mảnh.

Đột ngột……

Cốc...

Cốc...

Cốc...

Tiếng gõ cửa rất có quy luật vang lên.

Trái tim Ruth thắt lại, và cái lạnh thấu xương dường như xuyên qua lỗ chân lông, khiến bà ta run rẩy.

Trên tay của bà ta, con bù nhìn bùng cháy, dù tay bị bỏng, nhưng bà ta cũng không dám vứt bỏ.

Ruth không kìm được hét lên, lập tức ném con dao nhọn về phía cửa. Nhưng lực ném của bà ta không mạnh lắm, tuy con dao sắc bén nhưng chỉ để lại tạo ra vết xước nhỏ trên cánh cửa, rồi bật xuống đất.

Tiếng vang trong trẻo...

Đột ngột...

Tiếng gõ cửa dừng lại.

Tiếng cót két vang lên, và cánh cửa dần dần được mở ra...

Nhưng điều mà Ruth không thể tin được là khi cánh cửa được mở hoàn toàn, một người đàn ông với chiếc ô đen, đeo mặt nạ xuất hiện.

Khi người đàn ông tháo mặt nạ ra, khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Duy đã lọt vào tầm mắt của bà ta.

Ruth nghiến răng nói: "Sao lại là mày gõ cửa... không phải là ác linh mạnh hơn sao?"

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nếu tao không gõ cửa, chắc mày sẽ không vứt dao sắc đi. Như vậy sẽ càng khiến mọi chuyện rắc rối hơn, tao ghét phiền phức."

Ruth độc ác hỏi: "Vậy từ sau khi đóng cửa, mày đã đứng bên ngoài rồi sao?"

Đỗ Duy có chút khác thường, nhưng hắn vẫn đáp: "Đúng vậy, qua lỗ mắt mèo, tao có thể thấy được trạng thái tinh thần của mày rất không ổn định. Điều này khiến tao cảm thấy rất kỳ lạ. Hóa ra loại tà giáo đồ giết người không gớm tay như mày, đến lúc chết còn thảm hại hơn cả người bình thường.”

Ruth cười toe toét và nói: "Nhưng mày chỉ là một con người..."

Vừa nói, bà ta vừa đi về phía Đỗ Duy.

Nhưng Đỗ Duy cũng không quan tâm như vậy, thậm chí còn dùng vải trắng quấn con dao sắc bén, rồi nhặt nó lên.

Ruth nhìn thấy điều này, thân thể của bà ta đột nhiên dừng lại, nhìn Đỗ Duy, khó hiểu nói: "Không đúng, mày ở bên ngoài, vậy ác linh đâu?"

Đỗ Duy đưa ngón tay ra chỉ vào bà ta, chính xác là vị trí ở phía sau của bà ta.

Sau đó hắn trả lời: "Nó đang ở phía sau của mày..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.