Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 16: Ác mộng



Dịch: Hoàng Hi Bình & Minachan

Biên: Minachan

"Tích..."

"Tích..."

"Tích..”

Từng giọt chất lỏng ướt át, lạnh lẽo nhỏ lên trán, trượt xuống gò má, thấm dần ra gối và ga giường.

Không khí càng lúc càng nặng nề, như thiếu không khí, khiến người ta gần như không thở được, chỉ có thể há miệng thở dốc, cố gắng duy trì lượng oxy nạp vào phổi.

"Ha... ha..."

Đỗ Duy chỉ cảm thấy mình cứ như thể bị thứ gì đó đè lên, nằm im trên giường không thể nhúc nhích, giãy dụa thế nào cũng vô ích.

Hắn biết mình đang gặp ác mộng, nhưng hắn không thể điều khiển cơ thể của mình tỉnh dậy.

Điều này thật vô lý. Bất kỳ người bình thường nào, khi nhận ra mình đang gặp ác mộng, bản năng cơ thể sẽ sản sinh chống cự, từ đó giúp mình tỉnh mộng.

Ví dụ, trong lúc ngủ đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng, tim đập nhanh không ngừng.

Những chuyên gia nghiên cứu tâm lý và ý thức của con người, thường có thể đưa mình ra khỏi giấc mơ trong tiềm thức, hoặc thay đổi mộng cảnh.

Nhưng Đỗ Duy không cách nào làm được, cũng có thể hắn đã chìm vào trong mộng cảnh cấp độ quá cao, chỉ có thể chờ đợi một sự thức tỉnh về mặt thể chất.

Ý thức hỗn loạn, gần như không thể suy nghĩ, chỉ có thể ngây ngốc chịu đựng cơn ác mộng.

Một giọt chất lỏng bỗng nhiên rơi xuống mặt của Đỗ Duy, một ít chảy xuống mắt và miệng của hắn, loại cảm giác này vô cùng tệ hại.

Hắn cảm thấy kinh tởm, mùi của chất lỏng không tên kia khiến hắn cực kỳ cáu kỉnh, cố gắng hét thật to, nhưng vô ích.

Sự bình tĩnh và lý trí trước đây dường như trở thành lớp ngụy trang tệ hại nhất trong giấc mơ, sau khi bị vạch trần thì để lộ một tâm hồn tầm thường, không khác gì mọi người.

Đỗ Duy cảm thấy mình không thở nổi, sắp chết ngạt.

Sự sợ hãi về thể chất rất khó để áp chế, giữ bình tĩnh.

Đặc biệt trong giấc mơ, đây là nơi mà con người dễ bị tổn thương nhất, bất lực nhất.

"Phù..."

Đỗ Duy thở ra một hơi, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, cơ thể bất giác phồng lên, đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy có một người phụ nữ mặc đồ của nữ tu đang lơ lửng trên người, miệng há to, dòng máu nâu đen gớm ghiếc nhỏ xuống từ kẽ những chiếc răng nanh nhọn hoắc.

Hai cơ thể song song và hai mắt gặp nhau.

Nó nhìn Đỗ Duy chằm chằm, khóe miệng nở một nụ cười quái dị và hiểm độc.

Trái tim của Đỗ Duy chợt nhói đau, trong lòng bỗng xuất hiện một nỗi sợ hãi vô cớ.

Con ngươi màu đen sâu thẳm vốn dĩ trong trẻo yên ả đột nhiên co lại, tròng trắng mắt chằng chịt tơ máu.

……

2:19 sáng, Thứ Hai, ngày 18 tháng 5.

Trong phòng ngủ trên tầng hai của phòng khám.

Đột nhiên, Đỗ Duy từ trên giường ngồi dậy, hơi thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt dị thường, giống như bệnh nhân đang hồi phục sau một trận ốm nặng.

Hắn đưa tay phải ra chống trán và xoa nhẹ.

"Thật là một giấc mơ kỳ lạ..."

Đỗ Duy bị khản tiếng, nhăn mặt cực kỳ đau khổ.

Khi hắn hồi tưởng những chuyện đã trải qua trong giấc mơ của mình, hắn cảm thấy buồn nôn tới tận óc. Thậm chí dạ dày cũng quặn đau, cực kỳ buồn nôn.

Xốc chăn lên, Đỗ Duy mang dép lê đi vào phòng tắm, vừa đến cửa, hắn đột ngột dừng lại.

Cánh cửa phòng ngủ vốn nguyên vẹn, hôm qua đã bị ác linh thứ hai phá nát, hắn đã tháo bỏ, chưa kịp thay cửa mới.

Do đó, lúc này tầm nhìn từ phòng ngủ đến không gian bên ngoài tầng hai không còn bị thứ gì cản trở.

Lúc này, trên mặt đất trước cửa.

Một vật to cỡ quả bóng rổ được lẳng lặng nằm trên mặt đất, một số bóng đen hình quạt rải rác ở phía sau vật này, cứ như vết máu đã đông đặc.

Đỗ Duy thở ra, ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lùng, một tay bật công tắc đèn trong phòng ngủ, một tay móc khẩu súng lục từ trong túi của quần ngủ ra.

"Tao không có thói quen vất rác bừa bãi, vậy mày là thứ quái quỷ gì?"

Thời điểm đèn bật sáng, khoá an toàn của khẩu súng cũng đã được mở.

Tuy nhiên, thứ đập vào mắt hắn... lại là một cái đầu người dính đầy máu đã khô.

Mái tóc màu hạt dẻ dính bê bết máu, trông như cỏ dại.

Sắc mặt của Đỗ Duy đột nhiên thay đổi.

"Một cái đầu người?"

Tay cầm súng, tay kia trở ra sau lưng rút con dao găm thánh giá màu bạc ra, áp sát cái đầu.

"Là Roy sao?"

Ở khoảng cách gần như vậy, Đỗ Duy hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của đầu người, gương mặt tuyệt mỹ hôm nào giờ đã méo mó biến dạng. Sau khi mảng lớn máu tươi đông lại dưới da, biến thành màu huyết tương.

Chỉ còn một đôi mắt trợn to hết cỡ, có thể nhìn ra được ban đầu nó vốn có màu xanh.

Vết thương khổng lồ dưới đầu rất không đều, còn dính chút máu thịt, như thể bị một lực rất mạnh giật đứt.

Đó là Roy...

Đỗ Duy lấy lại bình tĩnh, đi tới, không cần nhìn thêm, đi thẳng vào phòng tắm.

Đối với những sự kiện khủng khiếp vượt quá tưởng tượng này, hắn đã có thể lạnh lùng đối mặt, thậm chí gần đạt tới mức độ nhắm mắt làm ngơ.

Suy cho cùng, dù là ác linh hay thứ quỷ quái gì khác, phần lớn năng lượng của chúng lấy từ sợ hãi và nỗi buồn của con người. Càng sợ hãi, sẽ chỉ chết càng nhanh.

Lúc này, trong phòng tắm.

Ánh đèn vẫn bình thường và vòi nước cũng không tự động mở.

Vặn vòi, dòng nước trong vắt, hơi lạnh chảy ra.

Đỗ Duy rửa mặt, đầu óc tỉnh táo nhìn xuống đáy lavabô, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu bước ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ.

Cộp cộp cộp ……

Trong căn nhà chỉ còn lại tiếng bước chân.

Ngoài nhà, mưa vẫn rơi không ngớt.

Dự báo thời tiết mới nhất cho thấy, sẽ có những đợt mưa lớn xối xả như vậy trong ít nhất 1 tuần nữa.

……

6:20, Sáng sớm.

Đỗ Duy lái chiếc Subaru Impreza rời khỏi phòng khám tư vấn tâm lý, đến thẳng nhà thờ nơi cha Tony đang ở.

Khi hắn đến đó, đã có nhiều người đang cầu nguyện trong nhà thờ.

Đỗ Duy không có cái gọi là tín ngưỡng, cũng không thích mấy thứ trong nhà thờ, nên hắn chỉ liếc qua Cha Tony đang đứng bên bục giảng nhà thờ, rồi tìm một góc ngồi xuống.

Lúc này, một người phụ nữ đang cúi đầu khóc nức nở, ngồi ở phía trước đã thu hút sự chú ý của hắn.

Nhìn từ phía sau, người phụ nữ hơi khom người, mái tóc đen thắt thành đuôi ngựa, chiếc áo cổ yếm để lộ bờ vai trần, có thể thấy làn da của cô ấy hơi vàng, chắc là người châu Á.

Ở phương Tây, cầu nguyện là một điều rất thiêng liêng, khi một người không thể kiềm chế được cảm xúc của mình khi cầu nguyện, khóc lóc nức nở. Thường là người đó đang phải trải qua nỗi đau đớn, giằng xé mà người bình thường không thể chấp nhận.

Đỗ Duy nhớ trước đây đã từng xem một số vụ án, khi kẻ sát nhân và người nhà của chúng cầu nguyện, vì lo sợ và mặc cảm tội lỗi, trạng thái tâm lý của chúng cực kỳ kích động. Cuối cùng chúng bị người ta tố cáo, sa lưới pháp luật.

Tất nhiên, linh mục sẽ không làm điều này, vì họ là người có đức tin, linh mục sẽ không bao giờ vi phạm nguyên tắc của mình, tiết lộ bí mật của con chiên.

Khi nhìn người phụ nữ này, hắn phỏng đoán lý do khiến cô ấy khóc lóc nứt nở, đột nhiên, đôi mắt của Đỗ Duy trở nên khô khốc, bên tai vang lên tiếng ông ông.

Quỷ Nhãn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.