Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 278: Cạch



Bây giờ là 12 giờ đêm.

Bernard cảm thấy vợ mình đã ngủ, nên hít thở sâu, và muốn xoay người.

Hầu hết mọi người sẽ gặp vấn đề về việc nhận biết giường ngủ.

Trong một môi trường mới, rất khó để đi vào giấc ngủ.

Nhưng vào lúc này, Bernard đột nhiên cảm thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ đằng xa tới gần.

Nó giống như đến từ sát vách. Tim anh như thắt lại và cơ thể như đông cứng lại.

Đó là bác sĩ Đỗ Duy, hay cô con gái Reagan?

Không hiểu sao, Bernard lại nhớ tới lời dặn dò của Đỗ Duy, không dám quay đầu nhìn lại.

Anh nín thở, nhắm mắt nhìn vợ đang say ngủ, hai tay nắm chặt chăn bông, dù cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng.

Anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Điều này là do quá mức sợ hãi. Nếu như Đỗ Duy đi ra ngoài, không thể đi nhẹ nhàng như vậy, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Reagan con gái của mình.

Bernard càng nghĩ càng sợ.

Bởi vì sự việc này lúc mới đầu đã rất khủng khiếp, một tuần trước, anh ta phát hiện con gái tới khuya mới về phòng, nhìn chằm chằm vợ chồng mình, tận đến rạng sáng mới rời đi.

Và trước đó, không chừng đã giằng co một tháng.

Trong khoảng thời gian này, áp lực tinh thần và tâm lý mà anh phải chịu rất nặng nề.

Điều quan trọng nhất là anh không dám nói với vợ rằng anh chỉ có thể chịu đựng nỗi sợ hãi này một mình.

Chỉ có điều, ngay cả khi Bernard nín thở vì sợ hãi, dù sao thì anh cũng đang ở cùng người sống, khó thể chịu được lâu hơn.

Mặt của anh đỏ bừng.

Cảm giác ngột ngạt buộc anh phải hít thở thật kỹ.

Hít hà……

Giây tiếp theo.

Lảm nhảm.

Kẹt két...

Tiếng bước chân dường như dừng lại ở cửa.

Trái tim của Bernard đột nhiên đập mạnh, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.

Hơi thở lạnh lẽo như đang đối đầu với máy điều hòa, từ từ bào mòn cơ thể của anh.

Cái lạnh đắng ngắt, xuyên đến tận xương tủy.

Bernard chưa bao giờ gặp phải tình huống quái đản như vậy, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không kiềm chế được sợ hãi buộc phải hét lên.

Tuy nhiên, không có thời gian để mở miệng.

Anh đã phát hiện ra một điều rất khủng khiếp.

Anh ta... không thể cử động.

Tình huống gì đây……

Bernard mở to mắt và vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng bất kể làm gì, cơ thể của anh ta đều không nghe theo.

Giãy giụa...

Trong bóng tối, tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng Bernard lạnh lùng, vì anh thấy tóc vợ của mình đang thay đổi.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một đôi mắt, chết chóc và trống rỗng.

Bernard tê cóng da đầu, anh không thể hét lên dù muốn, và thậm chí không thể rời mắt.

Không biết đã qua bao lâu.

Có lẽ là trong nháy mắt, cũng có thể là một giờ.

Bộp một tiếng, Bernard nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất, và đôi mắt mà anh ta nhìn thấy đã biến mất.

Phù phù...

...

Ở phía sau Bernard.

Đến cửa phòng, Đỗ Duy lắc lắc tay phải, biểu cảm có chút chán ghét.

Nằm trên mặt đất là Reagan, con gái của Bernard.

Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn màn sương đen khó hiểu từ từ tiêu tán trên tay phải, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.

Hắn vừa đi theo sau Reagan, cô bé dường như không thể nhìn thấy hắn, vẫn bước điều đặn về phía phòng của Bernard.

Nếu không phải vì cánh cửa mở ra một cách khó hiểu, rồi nhìn thấy màn sương đen trên người cô bé trong trạng thái Quỷ Nhãn, có lẽ Đỗ Duy đã không tấn công nhanh như vậy.

"Con nên thấy may mắn, vì khách của chú không có ở nhà."

Đỗ Duy lạnh lùng nói, hắn đang ám chỉ Cái Bóng.

Nếu Cái Bóng không suýt nữa bị diệt, theo logic hành vi của nó, đầu của Reagan đã bị vặn đứt.

Nhưng dù sao thì anh hắn có chút thất vọng.

Thứ đang ám Reagan quá yếu.

Đi ngang qua cô bé Reagan.

Đỗ Duy đến bên giường vỗ vỗ bờ vai của Bernard: "Mọi chuyện kết thúc rồi..."

Lúc này, Bernard rùng mình, khôi phục di chuyển.

"Tôi... tôi chỉ không thể cử động."

"Điều này là do khi con người đối mặt với những tình huống cực kỳ nguy hiểm, cơ thể của họ sẽ có phản ứng căng thẳng. Nếu tôi không vỗ vai anh, anh có thể rơi vào tình trạng chết cơ học."

Đỗ Duy giải thích một lúc, khiến cho vợ của Bernard đang ngủ cũng bị đánh thức.

Cô kéo chăn bông kêu lên: "Ôi... tình hình sao rồi, Mr. Đỗ Duy, sao bác sỹ lại ở đây?"

Khi Bernard nhìn thấy điều này, sắc mặt của anh ta tái đi, lập tức bước xuống giường.

Anh chỉ vào vợ và nói với Đỗ Duy: "Tôi thấy sau đầu của vợ tôi có 1 đôi mắt."

Đỗ Duy gật đầu nói: "Thứ anh thấy là ảo ảnh, hay gọi là Hoddy. Nó muốn anh nhìn thấy, sợ hãi sẽ khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn."

Dù không mạnh gì lắm...

Bernard không thể giữ bình tĩnh nữa, mà vợ của anh ta càng thấy khó hiểu: "Hai người đang nói gì vậy? Mà tại sao Reagan lại nằm trên mặt đất?"

Vừa nói cô vừa trừng mắt nhìn Bernard: "Anh mau đi xem con đi."

Cô ấy là phụ nữ, trong hoàn cảnh này, xuống giường cũng không tiện lắm.

Đỗ Duy hắng giọng, xoay người bước ra ngoài.

"Mang Reagan ra ngoài, tôi có chuyện muốn hỏi chị ấy."

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, anh có thể chắc chắn rằng màn sương đen trên cơ thể của Reagan đã được anh giải quyết một cách dễ dàng, nhưng có một số vấn đề vẫn cần được tìm hiểu thêm.

Ví dụ, Hoddy kia rốt cuộc là thứ gì.

Những điều này phải được báo cáo cho giáo hội hàng tuần, nếu không thì rất khó để lập công.

...

Mười phút sau, Bernard bước xuống tầng hai với Reagan đang ngái ngủ.

Anh là người duy nhất biết chuyện, vì anh không muốn vợ mình phải tiếp xúc với những điều kinh khủng này.

Trong nhà, đèn sáng trưng.

Đỗ Duy ngồi trên sô pha, nhìn cô bé Reagan, từ tốn nói: "Con biết không, nói dối không phải bé ngoan. Nói cho chú nghe về bạn Hoddy nào, nếu không… chú sẽ gửi con đến trường, trường sẽ giao những bài tập về nhà mà cả đời này, con cũng sẽ không bao giờ hoàn thành được.”

Hắn nói với giọng đùa cợt, không muốn làm cô bé quá sợ hãi.

Reagan cúi đầu lẩm bẩm: "Xin lỗi chú, con... Hoddy không cho con nói với chú. Bạn ấy bảo bạn ấy sợ chú."

"Vậy sao?"

Đỗ Duy cau mày: "Bạn ấy biết chú à? Chú có thể giao tiếp với bạn ấy không?"

Reagan đã khóc và nói: "Dạ, bạn ấy nói với con nếu con tiết lộ sự tồn tại của bạn ấy, bạn ấy sẽ giết chết cha mẹ con."

Bernard biến sắc, run run an ủi: "Đừng lo Reagan, chú Đỗ Duy là một Người Đuổi Quỷ. Chú ấy đã đuổi Hoddy đi rồi."

Reagan suy sụp, nói: "Nhưng Hoddy nói với con rằng, bạn ấy đã biết chú là một Người Đuổi Quỷ, nhưng bạn ấy sẽ quay lại."

Trong chốc lát, Đỗ Duy trở nên lạnh lùng: "Còn nói cho con biết gì nữa không?"

Con quỷ Hoddy này biết mình là một Người Đuổi Quỷ?

Trước đây, hắn chỉ gặp gia đình Reagan một lần, mà khi đó mình chưa từng tiếp xúc với ác linh, hắn cũng chưa phải là Người Đuổi Quỷ hay Hunter.

Vậy nó đã gặp mình từ khi nào?

Lúc này, Reagan vừa khóc vừa nói: "Hoddy... Hoddy nói rằng đã nhìn thấy chú ở sau cánh cửa, nhưng cánh cửa đã mở, tất cả sẽ trở lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.