Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 294: Gặp phải người quen cũ



Sau khi Đỗ Duy ước xong.

Hắn rõ ràng phát hiện, từ lá bài Joker có một loại ác niệm hắc ám hiện lên, từ từ quấn lấy bản thân, và cuối cùng hòa vào chiếc mặt nạ.

Ước nguyện cần phải trả giá.

Nhưng bây giờ, kẻ phải trả giá là Cái Bóng...

Là một kẻ lừa đảo, Đỗ Duy đã có được quyền sử dụng bức tranh sơn dầu.

Không có lý do gì cả, hắn đã biết sử dụng tranh sơn dầu. Vấn đề về cách sử dụng tranh sơn dầu mà thằng Hodie bị hắn bắn chết đã nói trước đó, không hề là vấn đề đối với hắn.

Lá bài joker có thể thực hiện ước nguyện có sức mạnh tuyệt đối duy tâm.

Không có giới hạn.

Đỗ Duy nhìn đám ác linh dưới bục giảng, ánh mắt chuyển động trên cơ thể của bọn họ, lạnh lùng hơn trước.

Đây không còn là vấn đề lý trí hay bình tĩnh, mà là tai hoạ ngầm của ác linh hoá, đã gia tăng trở lại.

Ngay sau đó, Đỗ Duy bước xuống bục, cánh tay phải ác linh hoá chậm rãi vươn về phía cánh cửa bị khóa trong tranh.

Trong giây tiếp theo, một điều gì đó không thực tế đã xảy ra.

Toàn bộ bề mặt của bức tranh sơn dầu, khi đưa tay phải vào, lại chấn động.

Tờ giấy ố vàng, tạo hiệu ứng bồng bềnh như nước hồ...

Tất cả ác linh đều nhìn Đỗ Duy như thể họ là học sinh đang chờ hiệu trưởng kiểm tra, với vẻ mặt nghiêm túc.

Ầm...

Phía trên bầu trời, một tia chớp xẹt qua.

Trời đã về khuya, xung quanh chợt bừng sáng.

Mỗi ác linh đều tiến lên một bước, trêm trăm chiếc ô đen kết thành một dải, che hết ánh sáng.

Hơi thở khủng khiếp đang trào dâng, cuồng bạo khiến người ta kinh hãi.

Nhưng chúng chỉ có thể làm vậy.

Tay của Đỗ Duy đã đẩy cánh cửa trong tranh ra.

Hắn không thèm để ý lũ ác linh, chỉ bước về phía trước.

Đôi mắt của những linh hồn quỷ dị kia vẫn ở chỗ trước đó của hắn, không hề nhúc nhích, hoàn toàn không để ý đến động tác của Đỗ Duy.

Đeo mặt nạ có thể ngụy trang thành ác linh. Đỗ Duy cũng sử dụng năng lực sơn dầu dựa trên cơ sở này, bởi vì ác linh do cánh cửa sinh ra, lại bị bức tranh sơn dầu này lừa gạt.

"Bây giờ, mình sẽ đến cổng trường, chờ xe tới..."

Hắn còn bình tĩnh hơn trước, tất cả suy nghĩ tập trung một chỗ, trí óc vô cùng sáng suốt.

Ngay cả những ác ý của Cái Bóng trong não cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.

Thực ra, dự định ban đầu của hắn là sử dụng lá bài Joker để ước nguyện đảm bảo an toàn cho bản thân, nhưng sau lần sử dụng này, về cơ bản sẽ đạt đến cực hạn để tà linh xuất hiện.

Tương đương với việc trở thành đồ dùng một lần.

Giờ đang sử dụng bức tranh sơn dầu, sau này sẽ có thể sử dụng sức mạnh của ước nguyện một lần nữa.

Chỉ không biết lần sau, Cái Bóng có thể chịu được sự đồng hóa của tà linh hay không.

Đỗ Duy làm rõ những suy nghĩ này, dứt khoát bước nhanh về phía cổng trường.

Những ác linh đó ngừng di chuyển...

Ngay khi bước đến cổng trường.

Hắn chợt nhìn thấy bóng lưng của một người, tay cầm ô đen, đứng ngoài cửa mặc cho nước mưa trút xối xả...

Đó là một người đàn ông da đen, chiều cao tương đương với Đỗ Duy, nhưng thân hình lại lớn hơn nhiều.

Đỗ Duy cau mày, đây là gã da đen mà hắn đã gặp khi lên xe buýt lần đầu...

Và bây giờ, gã da đen đang cầm một chiếc ô màu đen trên tay, cơ thể của gã toát ra cơn thấu xương, dường như gã đã trở thành một ác linh.

Đỗ Duy vẫn lạnh lùng, hắn rút khẩu súng kíp ra, đề cao cảnh giác, đồng thời bước đến bên trái cánh cửa.

Giờ hắn chỉ muốn rời khỏi ngôi trường này, có thể không ra tay, thì cố gắng không ra tay.

Nhưng Đỗ Duy vừa bước ra cửa.

Đột nhiên, người đàn ông cầm ô đen, không nhúc nhích, chắn trước cổng.

Trong suốt quá trình này, gã luôn quay lưng lại với Đỗ Duy.

Nhưng ác ý ngày càng mạnh.

Đỗ Duy dừng lại, vô cảm nhìn chằm chằm gã.

Không hề nghi ngờ gì nữa, nó giống như chú bảo vệ trường, không muốn để mình ra khỏi cổng trường.

Nhưng nó không mạnh...

Ít nhất, hiện giờ đối với Đỗ Duy, nó không có chút uy hiếp.

"Mình ghét phiền phức..."

Vừa nói chuyện, Đỗ Duy vừa bóp cò.

Khói bốc ra, đầu của gã da đen trực tiếp nổ nát bấy.

Nhưng nó không ngã xuống, vẫn đưa lưng về phía Đỗ Duy, chặn ngay giữa cổng.

"Nếu không phải mày ở ngay trước cổng trường học, chưa chắc tao dám ra tay, đáng tiếc mày chỉ có một mình..."

Đỗ Duy cất khẩu súng kíp đi, nghiêm túc nhìn gã da đen.

Ác linh nào cũng phải có môi giới.

Tìm ra môi giới, tìm ra quy luật giết người của ác linh, ngay cả người bình thường cũng có thể sống sót khỏi ác linh.

"Là cái ô..."

Đỗ Duy đã đối phó với ác linh quá lâu, hắn quan sát một lúc, lập tức đưa ra phán đoán chính xác.

Hắn tiến lên một bước, cánh tay phải ác linh hoá nắm lấy chiếc ô đen trong tay của gã da đen.

Nhưng tay của đối phương đã dùng góc độ phản loài người, chộp vào lưng của Đỗ Duy.

Tách……

Ngọn lửa đỏ thẫm lao ra, thiêu đốt gã da đen như thể châm xăng.

Đỗ Duy giật lấy chiếc ô đen, che trên đầu mình, dùng tay trái đóng nắp zippo rồi bước ra khỏi cổng trường.

Ở phía sau, xác của ác linh gã da đen sì rơi xuống đất và không ngừng bốc cháy...

Đỗ Duy cầm ô đi về phía trạm xe buýt gần cổng trường, vừa đi vừa nhìn chiếc ô đen mới.

"Đó là lý do tại sao chiếc ô đen là bản thể của mày, cái xác đó chỉ là một vật chứa."

Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cảm giác rõ ràng, khi cái xác bắt đầu bốc cháy, thứ gì đó đã quay trở lại chiếc ô đen.

Khi cầm ô có bèn có một cảm giác lạnh như bang, giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng tối.

Đỗ Duy không khỏi thầm nghĩ, tiện tay giải quyết ác linh cản đường, cũng không có tác dụng gì với hắn, nhưng chiếc ô đen này lại cho hắn một ý tưởng mới.

Ngay từ đầu, mình còn có thể sống sót khỏi ác linh, dựa vào việc dụ ác linh chọn mình làm mục tiêu, giữa chúng sẽ có đối đầu. Đây cũng chính là sự cân bằng.

Phương pháp này về cơ bản là đi trên dây, chỉ cần bất cẩn, sẽ chết không có nơi để chôn.

Vì vậy, sau khi trở thành Người Đuổi Quỷ, càng lúc càng có nhiều thứ dùng để đối phó với ác linh, Đỗ Duy cũng không nghĩ nhiều đến cái cân bằng tương đối cứng nhắc kia.

Hắn luôn thích trực diện.

Nhưng hiện tại, năng lực ác linh hoá của hắn đã xuất hiện, chỉ cần chạm vào ác linh là có thể tạo ra dấu hiệu, một khi sử dụng có thể khiến cho ác linh xuất hiện trước mặt bất kể không gian, và phát động tấn công mình.

Hừ... dùng để tự sát rất tiện.

Nhưng nếu trong tình huống bị một ác linh vô cùng đáng sợ chú ý, đột nhiên sử dụng một dấu hiệu để thu hút một ác linh khác, sẽ có tác dụng cân bằng hay không?

Ví dụ khác, khi tới một nơi xa lạ như thành phố Massas, việc sử dụng dấu hiệu để kéo ác linh tới dò đường chịu chết cũng là một cách khá hay...

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy quay đầu nhìn ngôi trường trong cơn mưa lớn.

Có hơn một trăm ác linh trong ngôi trường này...

Hắn có một ý tưởng táo bạo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.