Bạch Khải Hạp mở cửa, bước đến huyền quan thay giày sau đó phát hiện trong nhà đang tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Cố Tử Ninh tựa hồ nghe được tiếng mở cửa rất khẽ của Bạch Khải Hạp, trong tay cầm cái vá nghiêng đầu ra khỏi bếp tươi cười.
”Anh hai, anh về rồi đấy à?”
”Ừ, qua ăn sáng đi.”
Bạch Khải Hạp giúp cậu làm món trứng chiên và bánh mì nướng sau đó bưng lên bàn, kéo Cố Tử Ninh rồi ngồi bên cạnh mình rồi nhấp một ngụm sữa bò đặt trước mặt.
”Anh, sao anh thích uống sữa bò tươi vậy? Em thấy nó thật khó ngửi lại tanh tanh, một chút cũng không ngon a.”
”Gần đây anh thích uống thế thôi.” Bạch Khải Hạp ánh mắt dao động, cũng không nhiều lời. Mà Cố Tử Ninh chỉ lo cúi đầu hăng say ”chiến đấu” với hai quả trứng lòng đào nên không phát hiện được ánh mắt dị thường của anh trai mình.
”Lần này anh được nghỉ phép mấy ngày ạ?” Cậu trong miệng ngậm một mẩu bánh mì nướng ngẩng đầu nhìn Bạch Khải Hạp, hai má phồng phồng lên.
Hắn đưa tay phủi mấy mạt bánh mì vụn trên khóe miệng của cậu, nhẹ nhàng nói: ”Nửa tháng.”
Cậu cũng không để ý tới động tác nhỏ nhặt ấy của Bạch Khải Hạp, tay phải cầm lấy một li trà hoa cúc uống một ngụm, trong miệng ấp úng: ”Đám già cổ hủ kia sao mà hào phóng vậy, cho anh hẳn nửa tháng nghỉ ngơi luôn cơ đấy!”
Hắn lau tay vào khăn ăn sạch sẽ rồi lại luồn tay vào tóc Cố Tử Ninh, cảm nhận sự mềm mượt từ những sợi tóc của cậu, sắc mặt cũng nhu hòa không ít.
”Buổi lễ tốt nghiệp của em anh phải đi.”
”Tốt quá a, em biết anh quan tâm em nhất mà! Đừng giấu em, anh lại nghiên cứu dược vật loại mới đúng không? Được nghỉ lâu như vậy nếu không có làm ra thứ gì có lợi cho bọn họ thì làm gì có chuyện dễ dàng vậy đâu nha.”
Cố Tử Ninh lúc nói mấy lời này khóe miệng nâng lên, không khỏi lộ ra ý vị tươi cười xen chút giảo hoạt. Ánh mắt ánh lên trong trẻo chọc cho Bạch Khải Hạp hận không thể cúi người, hung hăn hôn lên đôi môi ngọt mọng của cậu, tùy ý giày xéo.
Nhưng mà trong lòng hắn nhanh chóng áp chế xuống, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Tử Ninh.
”Thuốc kích tình Omega loại mới.”
Cố Tử Ninh nghe vậy liền lập tức đứng phắt dậy: ”Mịa bà, quân đội tại sao lại cần thứ quỷ này? Một đám Alpha cùng Beta sờ sờ ra đó, cần gì tới thuốc kích tình Omega?!”
Đương nhiên là tôi muốn mạnh mẽ chiếm em làm của riêng tôi, Bạch Khải Hạp trong đầu thầm nghĩ.
Nhưng mà muốn là một chuyện, nói lại là một chuyện khác, vì không để cho Cố Tử Ninh phát hiện ra sơ hở tối tăm trong đầu hắn, Bạch Khải Hạp nghiêm túc biên soạn ra một bộ lý luận sởn tóc gáy. Dĩ nhiên lời nói này cũng không sai, chính hắn cùng chính phủ liên minh đưa ra lý luận để truyền bá tới tất cả dân chúng trên tinh cầu rồi sau đó mới tới tới thực hành. Chỉ bất quá trong việc công có sảm tạp chút lòng dạ nhỏ mọn của hắn thôi…
”Chính phủ vì khích lệ sinh sản nên ra lệnh cho sư đoàn A17 mở phòng thí nghiệm sinh vật để nghiên cứu thuốc, qua đó có thể cải thiện vấn đề cấp bách là tỷ lệ tăng trưởng âm tính của tinh cầu bằng cách tăng mức sinh của Omega.”
Cố Tử Ninh vừa nghe xong trong nháy mắt đã trợn mắt há mồm. Cái này…cái này, chẳng lẽ họ không biết Omega phát tình đã quá phiền phức rồi sao? Tại sao lại không nghiên cứu Beta và Alpha?! Đúng là một lũ chính phủ biến thái, biến thái muốn chết a.
Bạch Khải Hạp nhìn bộ mặt cậu đang khiếp đảm như thế liền ôn nhu giải thích cho cậu.
”Tỉ lệ nguy hiểm khi sinh sản của Omega thấp nhất, tỉ lệ mang thai cao nhất…”
Cố Tử Ninh nghe không nổi nữa, cắt đứt lời của hắn: ”Cho nên hiệu năng của thuốc kích tình của Omega cũng là cao nhất phải không?”
Bạch Khải Hạp chỉ ừ.
Nghe Bạch Khải Hạp mặt không đổi sắc nói ừ, Cố Tử Ninh liền vô lực nhoài người nằm bẹp trên bàn.
”Mịa bà, em thật sự là chưa đủ khổ sao?”
Hắn nhìn vẻ mặt của cậu, khóe miệng khẽ nâng lên đầy ẩn ý, cậu sẽ biết thứ này có hữu dụng hay không nhanh thôi…
*huyền quan: khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách.