Cuối cùng hai người cũng đã tới cảng Ba, nhìn khu trò chơi lấp lánh, Cố Tử Ninh mở to mắt đi một vòng.
”Anh, anh, mấy cái đồ chơi này em chưa thấy bao giờ hết!”
Cậu cảm thấy xung quanh đều là thứ mới mẻ lạ lùng, cậu phải cảm ơn chuyện Bạch Khải Hạp ngày hôm nay dắt cậu đi chơi a!
”Những thứ này đều là đồ chơi của địa cầu xưa, bây giờ được người ta phục chế như cũ. Mặc dù có chút khác biệt nhưng vẫn có rất nhiều người chưa từng thấy qua.
”Ô… Nhưng mà sao nơi đây không có ai hết vậy?” Cố Tử Ninh sau khi háo hức chạy một vòng liền cảm thấy có gì đó sai sai, nếu những thứ hiếm lạ như thế này được trưng bày thì hẳn là phải có nhiều người mới đúng chứ!
Hắn cúi đầu cười nhẹ, trong lòng khẽ than thầm hôm nay em trai hắn thông minh xuất chúng. Đúng, hôm nay hắn chính là dùng đặc quyền quân đội của mình bao trọn khu này, chỉ hai người đi chơi với nhau thôi. Thật ra thì không hẳn là lấy công mưu tư (lấy chuyện công làm việc riêng) chẳng qua là người nắm giữ khu này là người có thế lực, tiền tài đối với người ta là vô dụng thế nên chi bằng tạo một chút áp lực.
Dù sao ở trong quân đội, Bạch Khải Hạp chỉ có số thứ tự cùng danh hiệu, có ai thật sự biết hắn là ai đâu nào.
”Bởi vì chúng ta may mắn.”
”May mắn?” Cố Tử Ninh nghi ngờ
”Không có ai biết khu này mở khu trò chơi đâu, chỉ có chúng ta biết thôi.”
”À, vậy sao..” Cậu nửa hiểu nửa không gật đầu, có chút nghi ngờ nhìn anh trai mình.
Nhưng từ một góc độ khác, chuyện này cũng không hề sai. Bây giờ khoa học kĩ thuật nhảy vọt, chuyện xây một khu như thế này chỉ trong một cái búng tay là hoàn thành. Có thể bên cạnh nhà của bạn là một khoảng đất trống, ngủ một giấc dậy bạn liền phát hiện khoảng đất kia đã biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó là một tòa cao ốc đỉnh tuốt lên mây. Lúc trước, chuyện này có thể khẳng định là bệnh thần kinh nhưng hôm nay đó là chuyện vô cùng bình thường, mọi người đã sớm hình thành thói quen với điều đó.
Cơ mà Cố Tử Ninh chưa nghĩ tới chuyện này, dù vậy nhưng tất cả mọi người đều mù hết sao? Cũng chỉ có cậu hết sức tin lời anh trai mình thôi!
Song dù gì cũng không sao, bởi vì rất có khả năng anh cậu sẽ giải thích một mớ cho cậu. Đến lúc đó lại hận mình sao mở miệng khi chưa kịp suy nghĩ nữa đi!
”Anh, chúng ta chơi cái đó đi!”
Cố Tử Ninh chỉ cái ghế bay cách đó không xa, biểu tình háo hức. Cái ghế đó cậu biết, cậu biết mà! Ngồi lên đó thì sẽ bay lên, cả người đều giống như không phải của mình nữa. Đã từng xem video trên Quang Não, Cố Tử Ninh từng mong ước mình được ngồi trên đó một lần, như vậy chắc kích thích lắm đây.
”Được.”
Sau đó Bạch Khải Hạp được cậu kéo đi khắp nơi chơi đủ trò: Xe chạy xuyên núi, búa đảo ngược, bánh xe bầu trời… Cả buổi, hai người chơi không biết bao nhiêu thứ. Cậu mới đầu rất hưng phấn, chơi thêm mấy trò nữa thì cả người liền có chút không ổn. Chơi thêm chút nữa, đầu óc cũng choáng váng lên mây, hết sức muốn nôn!
”Anh Hai, anh…” Cậu dựa người vào Bạch Khải Hạp, cảm thấy đầu óc mình chuẩn bị nổ rồi. Thật sự bây giờ cậu chỉ muốn tìm một chỗ ngủ, im lặng nằm nghỉ một tí. Tựa vào ngực hắn, cậu nhắm hai mắt, lông mi dài khẽ run rẩy, cố gắng nhịn cơn buồn nôn.
”Anh đây.” Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Cố Tử Ninh, bình tĩnh ngồi trên băng ghế. Trong mắt tràn đầy cưng chìu cùng cười khổ nhìn em trai mình, yếu mà đòi ra gió, bây giờ khó chịu buồn nôn, thật là…
”Ting ting, ting ting ——” Quang Não truyền tin của hắn đột nhiên vang lên.
”A lô… À, tôi là.. Làm sao, có vấn đề gì sao… Được, tôi lập tức tới ngay…”
”Anh, có chuyện gì vậy?” Cậu ngẩng đầu lên, cảm giác khá hơn nhiều, nhìn Bạch Khải Hạp đang cau mày. Chắc lại có chuyện gì không ổn nữa rồi.
”Tử Ninh, chúng ta về nhà thôi.” Bạch Khải Hạp đứng lên, dắt cậu đi.
”Được… Chết… Oẹ!” Cố Tử Ninh thấy thứ đó cũng trào lên tới cuống họng rồi, che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
”Tử Ninh, em sao vậy?”
”Em đi WC!” Cậu vội vàng giải thích rồi chạy biến đi, hắn đứng nhìn bóng lưng cậu nhưng không chạy theo.
Mới vừa rồi, kĩ thuật A17 nói Tây Phương Tinh Tế lãnh vực lại có bạo động Trùng tộc, tóm lại, hắn phải xuất chinh lần nữa. Chuyện này đồng nghĩa với hắn lại một lần nữa cách em trai hắn rất xa, cũng rất lâu. Rõ ràng Tử Ninh mới có chút cảm giác với hắn, chuyện còn chưa tới đâu đã bị xa cách ngăn trở, thành ra công cốc. Không thể phủ nhận, Bạch Khải Hạp cực kì tiếc hận.
Cuối cùng Cố Tử Ninh cũng tìm được phòng vệ sinh, đẩy cửa liền nôn ngay vào bồn rửa mặt, tim phổi tựa hồ cũng muốn phun ra. Trời ạ… Thật khó chịu…
Đột nhiên cậu thấy có người ở sau lưng mình vỗ nhẹ, không khỏi hết hồn quay đầu nhìn.