Tự Mộng

Chương 2: Nhấm nháp



Bạch Khải Hạp bưng li sữa bò tươi đứng trước phòng Cố Tử Ninh, cao giọng hỏi: ”Tử Ninh, em ngủ chưa?”

Sau đó, hắn liền nghe thấy trong phòng cậu vang lên âm thanh bấm phím điên cuồng.

Cố Tử Ninh ngồi trước Quang Não chém quái hăng say, nghe được thanh âm của Bạch Khải Hạp cũng không ngẩng đầu lên.

”Chưa ạ! Anh có chuyện gì thế?”

Hắn đi tới mấy bước, ngắm li sữa bò tươi trong rồi tà tà cười hỏi: ”Tử Ninh, trước khi ngủ… em có muốn uống chút sữa bò không?”

Cậu nghe mấy chữ sữa bò là lại rống to: ”Không không không! Em không thích mùi của sữa bò!”

Bạch Khải Hạp nghe mấy chữ này liền tiếp tục cười, đem ly sữa uống hết.

Tử Ninh, vốn là tối mai tôi định bỏ qua cho em nhưng nếu em từ chối, thì không thể trách tôi được…

”Sữa bò anh uống rồi, em chơi game phải có chừng mực, đi ngủ sớm một chút.”

”Vâng vâng vâng vâng! A, lại chết nữa!”

Nghe được cậu rõ ràng đang đáp qua loa lấy lệ, Bạch Khải Hạp mày liền nhíu nhíu rồi rời đi.

Chờ tối mai Tử Ninh cùng đám bạn tụ hội về, hắn liền có thể nhấm nháp mùi vị của cậu một chút rồi, haha…

Chiều nay Cố Tử Ninh tham gia buổi tụ họp cuối cùng trước khi tốt nghiệp, lúc đến nơi liền thấy vị lớp trưởng đại nhân đáng kính đang giơ li rượu kính mọi người rồi phát biểu.

”Chúng ta quen biết đã bốn năm, hôm nay đến hẹn sắp biệt tăm, anh đây biết các chú sẽ tiếc nuối cùng thương nhớ những ngày tháng qua! Thừa dip hôm nay tất cả mọi người đều tụ họp ở đây, anh đề nghị các chú nên nhân cơ hội này mà tỏ tình đi! Nói những thứ thầm giấu mấy năm qua cho thỏa, cơ hội cuối rồi! Anh bao tiền tất cả luôn, thoải mái đê!

”Được, lớp trưởng độc đoán, em kính anh một ly!”

”Hoa khôi của ban ới, ai lớp diu!”

Bạn bè xung quanh với lớp trưởng kẻ cười người nói vui vẻ trong khi Cố Tử Ninh đã uống đến độ mơ mơ màng màng. Không biết ai sắp rượu cho cậu mà hôm nay đã say nhanh như vậy, cả người còn nóng đến độ muốn bốc lửa.

”Ừ, tôi là anh của cậu ấy. Bây giờ tôi có thể đưa Tử Ninh về được không?”

”Được chứ, cậu ấy hôm nay uống say như vậy rồi, anh nên đem cậu ấy về ngủ sớm một chút nhé.”

Cố Tử Ninh đang gà gật trên quầy cảm giác như có ai đang đỡ cậu dậy rồi đặt trên lưng, cánh tay người kia thật có lực, mạnh mẽ và vô cùng vững chãi. Cậu cách hắn gần thật là gần, cảm giác trong lồng ngực vững vàng kia là trái tim đang đập có chút gấp gáp, tất cả đều có thể cảm thụ một cách rõ ràng. Nhiệt độ cơ thể ấm áp này khiến cho cậu không tự chủ được mà càng lúc càng ôm hắn chặt hơn, ngả đầu lên vai hắn mà thiếp đi.

Bạch Khải Hạp nhìn qua vũng nước trên đường thấy người đang ngả trên lưng hắn, khóe miệng còn hơi nhếch lên, tùy thời sẽ cười tự dưng bước chân lại nhanh hơn. Xung quanh nhiều người như vậy, hay là… về nhà rồi nói sau…

Lúc mở cửa, Cố Tử Ninh đã tỉnh lại nhưng vẫn rất không an phận, trong miệng hết lải nhải rồi lại nỉ non.

”À…Không…Không say không về!”

”Hôm nay uống nhiều rượu lắm à?” Bạch Khải Hạp hỏi mang tính chất tượng trưng một câu, thật ra thì chỉ có hắn mới biết tại sao cơ thể người trên lưng lại nóng hổi như vậy.

”Em không có uống nhiều, còn có thể, còn có thể uống nữa!”

Hắn nhìn thấy dáng vẻ khả ái của Cố Tử Ninh đang ngọ nguậy từ sau lưng phả hơi ấm vào vùng da cổ mẫn cảm của mình, cười rộ lên: ”Ngon lắm sao?”

”Anh…Thử đi…Chúng ta nếm thử một chút đi…Ngon tuyệt…”

”Ừ, anh sẽ nhấm nháp nó một chút xem sao.”

Thời điểm này, Bạch Khải Hạp đã sớm mở được cửa ra rồi bước vào, cửa ngay lập tức đóng lại. Hắn ôm ngang Cố Tử Ninh rồi thả lên trên ghế salon, sau đó liền ngả người chiếm lấy đôi môi ngọt mọng của cậu.

Bạch Khải Hạp hôn rất nghiêm túc cũng rất dùng sức, Cố Tử Ninh nhất thời cũng không thể thở nổi nữa. Đột nhiên hắn cảm thấy Cố Tử Ninh có chút khác thường, môi thoáng rời đi một lúc lại không nghĩ được hắn sẽ bị cậu đang say khướt đẩy ra một cái.

Trong khoảnh khắc môi hai người hoàn toàn thôi quấn quít nhau kia lại kéo ra được một sợi chỉ bạc mỏng dính, điều này làm cho ánh mắt của hắn tối đi một mảnh. Bạch Tử Hạp từ từ cởi từng khối quần áo trên người Cố Tử Ninh xuống, thả cái áo sơ mi trắng yêu thích của cậu xuống sàn sau đó theo yết hầu xinh đẹp đang phập phồng lần lượt hôn xuống dưới, phát ra âm thanh ái muội thanh thúy.

”A…Anh…Anh, anh liếm em làm gì?”

Bạch Khải Hạp khí tức đã mất dần độ ổn định, chỉ đơn giản nói: ”Anh nhấm nháp rượu mà.”

Lúc nói lời này, hắn vẫn không để cho cậu được yên ổn một giây phút nào, đưa miệng nút nhẹ hai điểm hồng nhạt trước ngực.

”Đừng…Đừng đè em a… Đau đau…”

Cố Tử Ninh cau mày lại, trên người có cảm giác được sức nặng của hắn, cho nên lại bắt đầu khước từ muốn đứng lên.

Hắn thấy cậu dường như là khó chịu thật, giọng cũng có chút không thông, suy nghĩ một chút rồi đứng lên định rót cho cậu một li nước uống cho thấm giọng.

”Được được được, không đè không đè, anh đi lấy nước cho em nhé.”

Nhưng mà Bạch Khải Hạp vừa mới đứng lên, Cố Tử Ninh liền ngay lập tức kéo hắn lại.

”Anh ơi, anh lại tới nữa rồi… Mỗi lần em mơ đều có thể gặp anh, thật là…À, thật là hạnh phúc.”

Mơ?

”Kia… em muốn anh sao?” Hắn nghiêng đầu xuống, mi mắt rũ mềm mại, thanh âm gợi cảm khiến người ta không thở nổi.

”Hừ, không muốn!”

”Thật sao?” Nhìn cậu em trai đang lắc đầu như trống bỏi, Bạch Khải Hạp trong nháy mắt liền cảm thấy hứng thú, ngược lại muốn nghe thử xem rốt cuộc tiểu tử này sẽ nói cái gì.

”Anh, anh lần nào cũng đem em làm thật là đau, tiền hí cũng không làm… Ừm… Em không thích a.”

Nghe cậu oán trách, Bạch Khải Hạp có chút dở khóc dở cười, thì ra là như vậy. Hắn nghĩ nghĩ một chút, cũng phải nhỉ, mấy lần trước thời điểm hắn bỏ thuốc đúng là không đủ ôn nhu, cũng không khuếch trương cho cậu thật tốt đã nhanh chóng nhập cuộc, không trách được Cố Tử Ninh oán thán một cách khó chịu như thế. Chẳng qua là… tiểu tử này vẫn còn biết tiền hí nữa cơ đấy, không biết xem qua bao nhiêu phim nữa đây, chắc là lúc không có hắn ở nhà cậu cũng đã len lén coi ít nhiều rồi.

Bạch Khải Hạp nghe xong cũng thong thả, đứng dậy nói: ”Thế thì anh đi đây.”

Nhưng Cố Tử Ninh nắm được vạt áo của hắn, thanh âm mang sức lôi kéo dụ hoặc: ”Không mà! Tới cũng đã tới rồi, không cần đi… Chẳng lẽ anh không muốn em sao?”

Bạch Khải Hạp nghe được câu nói vừa nũng nịu vừa mị hoặc của Cố Tử Ninh, trong đầu lập tức có một tiếng nổ đùng đoàng thật lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.