Tự Mộng

Chương 29: Mơ và thực



”Bạn học này, cậu có vấn đề gì sao?” Bạch Khải Hạp mặt mang nét cười, cong cong mắt nhìn Cố Tử Ninh. Bên ngoài vẫn là một bộ dáng huấn luyện viên nghiêm khắc nhưng vì thấy được người trong lòng, tâm cũng đã vui đến nở hoa.

”Không, không có!” Cố Tử Ninh đỏ mặt, khô khốc nặn ra mấy chữ. Bạch Khải Hạp cho cậu về chỗ, tim của Cố Tử Ninh cũng đã bịch bịch nhảy như nai con.

Cậu bây giờ không nghĩ tới huấn luyện khó khăn như thế nào nữa, chuyện khó khăn bây giờ là cậu thích Bạch Khải Hạp, cậu muốn bày tỏ. Mấy ngày nay cậu đã nghĩ về vấn đề này thông suốt, bây giờ lại bất ngờ thấy được người trong lòng, thật sự thì bây giờ cậu nên làm cái gì đây? Cố Tử Ninh không thể cứ nhào vào lòng Bạch Khải Hạp mà ôm thật chặt.

Hắn cũng giống như những sĩ quan huấn luyện bình thường, cứ dựa theo trình tự một buổi tập mà làm. Mặc dù Cố Tử Ninh đã dựa theo chỉ bảo của Nghiêm Diệp mà làm nhưng hai chân vẫn bủn rủn dị thường, đi bộ cũng không thể đi quá nhanh cho nên cũng chỉ có thể từ từ. Nghĩ tới tương lai những ngày như vậy vẫn còn rất nhiều, Cố Tử Ninh liền thấy khổ não vô cùng tận.

Chầm chậm mở cửa kí túc xá, cậu phát hiện ra Nghiêm Diệp vẫn chưa về, bởi vì nếu y về thì sẽ đổi giày thành dép đi trong nhà, hôm nay đôi dép vẫn nằm trơ trọi lẻ loi.

”A, chưa về… Mệt quá, đi ngủ cái đã.”

Cố Tử Ninh lẩm bẩm, đi về phía phòng mình muốn mở cửa, đột nhiên nhận ra cửa hôm nay cứng hơn mọi ngày, đẩy mãi không ra.

Ây, có cái gì sai sai à.

Mệt mỏi đẩy cửa một hồi, vẫn là không có gì khả quan. Cuối cùng cậu phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất, lấy đà tung cửa. Không ngờ cửa liền bật ra, hai chân không kìm được đà bay thẳng về phía trước, té thẳng vào ngực một người. Ma ma ma ma! Có ma ma ma ma!

”Tiểu Ninh, có nhớ anh hay không?” Bạch Khải Hạp hôn cậu một cái, êm ái vuốt má cậu, nở nụ cười nhẹ.

Trong khi đó cậu vì sự xuất hiện bất ngờ của anh Hai mình mà sững sờ. Bạch Khải Hạp đã tới đây, không những vậy còn có khóa nhà mình. Hơn nữa, anh mới gọi mình là tiểu Ninh đó, cái này sao giống giống với người trong mộng kia…

”Anh, sao anh vào được đây?”

”Anh là sĩ quan huấn luyện, đương nhiên có quyền lợi được kiểm tra đột xuất phòng tân sinh viên.”

”À.” Cố Tử Ninh muốn cựa ra khỏi vòng ôm của hắn, nhưng Bạch Khải Hạp vẫn cứng rắn không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú nửa sáng nửa tối càng lúc càng gần mình. Cuối cùng cậu thấy trên môi mềm mềm, đầu óc liền lập tức căng cứng. Anh Hai… Đang làm cái gì vậy?!

”Anh!” Bạch Khải Hạp không phòng bị bị cậu đẩy ra xa. Nhìn cánh môi hồng hồng của em mình, trong lòng thoải mái vô cùng.

”Tiểu Ninh, thế nào?” Hắn ôn nhu nói với cậu, nhưng thủ hạ không một chút lưu tình kéo cậu qua, ‘Cạch!’ một tiếng khóa cửa lại.

Mặc Tử Ninh sống chết giãy dụa muốn thoát ra, hắn nghiêng người đè chặt cậu trên cửa, bốn mắt nhìn nhau.

”Ý anh là gì? Anh làm cái gì… Tại sao lại hôn em?!” Cố Tử Ninh cực kì xấu hổ, kích động giãy dụa, cậu thật sự không nghĩ tới Bạch Khải Hạp sẽ làm vậy.

Nhìn người trước mặt đang xù lông, hắn tâm tình tốt hẳn, cúi đầu hôn cậu thêm mấy cái nữa.

”Tới bây giờ em vẫn chưa hiểu sao?”

”Hiểu cái gì…” Mới nói một nửa, cậu đột ngột dừng lại, hai mắt mở lớn. Chẳng lẽ… Anh Hai cũng thích mình?!

Trong nháy mắt, hình ảnh Cố Tử Ninh nửa tin nửa ngờ này khắc sâu vào trong lòng hắn…

Vùi đầu vào hõm cổ người trước mặt, hắn nhẹ hít mùi thơm phảng phất của Omega.

”Nếu anh nói anh là người trong mộng đó của em, em thấy sao?”

”…”

”Ha ha…” Bạch Khải Hạp buông một nụ cười hiếm hoi. Em trai của hắn thật ngây ngốc đáng yêu, tới bây giờ chẳng lẽ không biết hắn và người trong mộng kia là cùng một người sao?

Cố Tử Ninh đỏ bừng mặt được bàn tay to lớn của Bạch Khải Hạp xoa xoa đầu, tức giận mở miệng.

”Anh Hai, anh chơi thật xấu! Thành thực khai báo đi, tại sao anh có thể làm được chuyện như vậy a? Cùng em… Còn nhiều lần nữa chứ!”

Cậu nói xong mấy lời này mặt đã nóng ran không chịu nổi, cảm giác như sắp cháy tới nơi, thật xấu hổ quá đi. Bị anh Hai nhà mình ăn sạch nhiều lần như vậy mà mình cũng không biết, đầu óc có phải là có vấn đề không? Cố Tử Ninh có xúc động muốn đập đầu vào tường, không nghĩ tới Bạch Khải Hạp lại đem cậu ôm vào lòng. Nâng bàn tay cậu lên, hắn từ tốn đặt một nụ hôn trên đó, mắt vẫn chăm chú nhìn biểu hiện của người trước mặt.

”Mỗi lần anh dùng thuốc kích tình Omega cũng là mỗi lần em sống chết không chịu uống sữa bò tươi để giải dược hiệu, vậy em nói xem anh nên làm thế nào? Anh thích em như vậy chẳng lẽ lại đứng nhìn em lửa dục đốt người sao? Như vậy thật không nên, anh đây cũng thấy rất khó chịu…”

”Anh… Anh…”

Trời ạ, giáng sét xuống cho con đi. Huhu, con không thiết sống nữa. Làm sao cậu biết cái thứ sữa tanh tanh kia lại là thuốc giải cơ chứ? Trời ạ…

”Anh.”

”Tử Ninh.”

”Em nói trước đi.”

Ôm Cố Tử Ninh một cái rồi thả cậu ra, hắn nhàn nhã tựa người trên cửa nhìn cậu.

”Anh, em, anh… Thích…” Cậu nói năng lộn xộn, căn bản câu ”Em thích anh” cũng không nói lưu loát được. Bạch Khải Hạp không làm khó cậu, hắn đã nghe được chữ ”thích” kia rồi, cũng thỏa mãn rồi. Câu nói kia hắn cũng đã từng nghĩ tới hàng trăm ngàn lần, nhưng xúc cảm được tận tai nghe thấy, được tận mắt chứng kiến vẫn là quá lớn.

Nhưng, thật hạnh phúc.

”Ừ, anh biết.”

Nếu không thể nói gì được, vậy dùng hành động để chứng minh đi.

Cẩn thận đặt một nụ hôn lên môi người thương, nhẹ nhàng tách hai cánh môi rồi tiến vào sâu bên trong. Nụ hôn thật dài, cẩn thận, như đánh dấu giây phút giữa mơ và thực này.

Hắn mở áo cậu ra, đây không phải là lần đầu tiên nhưng tay lại có chút run. Bàn tay do cầm súng hơi sần sùi lại mang theo vài vết chai cứng lướt nhẹ đến hai điểm đỏ hồng trên lồng ngực kia. Hai hạt đậu liền cứng lên, vặn xoắn, nặng nhẹ bóp, kéo, vặn xoắn cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ của cậu.

”A…”

Cố Tử Ninh đưa tay lên che miệng, thanh âm cậu vừa phát ra quá ướt át! Tại sao cơ thể này lại kì lạ đến thế, vật kia của mình sao lại có phản ứng… Hai chân bủn rủn muốn trượt xuống sàn nhà.

Biết được ý nghĩ của cậu, hắn liền nhẹ nhàng ôm cậu lên sau đó đặt xuống sàn nhà bóng loáng lạnh lẽo. Lưng chạm sàn nhà lạnh như thế khiến cậu giật mình, phút chốc áo quần đã được mở ra nhưng không tháo xuống. Hai vạt áo được mở rộng lộ ra lồng ngực đang phập phồng thở, quần bị kéo xuống đến tận gót chân sau đó vì bất tiện mà bị quẳng trên sàn nhà. Cặp chân dài trắng nõn cùng giày cao cố quân đội màu đen càng nổi bật. Cố Tử Ninh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia đang nhìn mình, một luồng khoái cảm không tên bắt đầu chạy ào ào khắp cơ thể cậu.

Bạch Khải Hạp lấy tay sờ hai điểm sưng cứng mà không mất đi độ mềm mại trước mặt, hắn đưa tay bấm một cái.

”A!”

Cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn sờ sờ rãnh bụng của cậu rồi mơn trớn xuống dưới, như có như không chạm đến chỗ đang bán cương kia.

”Không mà…”

”Thật không? Tiểu Ninh… Em đã ướt như vậy rồi còn không muốn sao?” Bạch Khải Hạp tâm địa xấu xa cách một lớp quần lót xoa nắn vật kia, móng tay cào nhẹ trên đầu lỗ tiểu của cậu, quần lót liền nhanh chóng bị thấm ướt một mảng nhỏ.

Bàn tay từ từ đi xuống dưới, vẫn là cách một lớp quần lót đâm vào bên trong lỗ nhỏ, chỉ một lúc sau dịch ruột non đã tràn trề chảy ra ngoài.

Nhóp nhép.

”A…”

”Tiểu Ninh, em không ngoan. Nơi này đã ướt đến như vậy lại còn chối từ… Ngoan, nói đi, em muốn gì nào… Em nói anh liền cho em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.