Tự Mộng

Chương 6: Hậu diện lưu thủy (Nước chảy mặt sau)



Cố Tử Ninh thuận theo bản năng không ngừng giãy dụa khiến ra giường màu trắng thấm ướt một mảng. Nhưng Bạch Khải Hạp không vội, hắn từ từ lùi về phía sau mấy bước, ngón tay thon dài theo thân roi lướt một đường từ trên xuống dưới. Cảm giác được sự lạnh lẽo của kim loại trên đuôi roi, hắn dường như lại bị kích thích đến nóng ran cả người. Kích thích tố Alpha lúc này như muốn bùng nổ trong từng mạch máu của hắn.

Kích thích tố của Bạch Khải Hạp cũng vừa vặn kích thích tính chinh của Cố Tử Ninh, khiến trong cơ thể cậu dục vọng càng lúc càng ào ạt. Huyệt nhỏ phía sau càng thêm ướt át dữ dội, Cố Tử Ninh thậm chí còn cảm thấy phía sau của mình thật sự đang rỉ nước không ngừng…

Vút ——

”Aaaaa ————”

Không ngừng lại ở đó, Bạch Khải Hạp liền tiếp tục vung roi, ”vô ý” đánh trúng đầu v* yếu ớt của Cố Tử Ninh khiến cậu thất thanh hét chói tai. Nhưng mà sau cơn đau ngắn ngủi lại là sảng khoái không ngừng. đầu v* bên bị đánh nhanh chóng sưng cứng như ứ máu, cùng bên kia đang bị đầu roi của Bạch Khải Hạp lạnh lẽo không chịu chạm tới khác nhau mãnh liệt.

Nhưng mà hắn chỉ đánh đúng có một cái, sau đó đứng từ trên nhìn xuống người đang nằm trên giường kia. Bạch Khải Hạp muốn thấy em trai của mình sẽ biến thành dạng gì khi bị dục vọng khiêu khích hành hạ như thế.

”A…A…Ngứa… Ngứa quá… Mới vừa sảng khoái mà.. Anh, bên này…bên này cũng cần mà…”

Cố Tử Ninh cơ thể giãy dụa giống như rắn đang bơi trong nước, nửa người trên ưỡn lộ đầu v* đáng thương kia. Đóa hoa sưng cứng đỏ thẫm như đang chờ đợi Bạch Khải Hạp tới ve vuốt.

Hắn cười nhẹ một tiếng, nhìn dương v*t giả trong tay. Uây, Bạch Khải Hạp tại sao lại không sớm nhận ra thứ đồ tốt này chứ? dương v*t này… làm từ chất liệu gì đây?

A, nhờ mấy người biến thái ở phòng thí nghiệm nên mấy thứ đồ tốt này mới đến tay hắn đó, thật biết ơn quá.

Nhưng mà hắn cũng không ngại, dương v*t làm từ chất liệu gì cũng không quan tâm. Bên ngoài có gai nhỏ li ti, lạnh như băng, còn có thể uốn được về mọi phía. Ha, Cố Tử Ninh chắc sẽ hưởng thụ khoái cảm đến phát khóc đây. Huống chi… trong tay hắn còn có ứng dụng kết nối với cái thứ kia.

Bạch Khải Hạp đi tới bên người cậu, đút cái dương cụ vào giữa hai đùi đang xoắn lại của Cố Tử Ninh. Mới vừa tách ra cặp chân trắng bóng mịn màng, hô hấp Bạch Khải Hạp muốn ngừng lại.

Trước mắt là tiểu huyệt, căng mịn no đủ, bên cạnh còn có một ít lông mềm thưa thớt. Lúc này tiểu huyệt đang rỉ nước nhuận, mở ra khép vào như khát cầu một thứ gì đó. Lông mềm bên cạnh cũng bị dịch tràng thấm ướt, rũ lên miệng huyệt khiến người xem huyết mạch phun trào.

”A…Ưm…Hưm…”

Cố Tử Ninh thở hào hển khiến hơi thở của Bạch Khải Hạp cũng nhiễm theo mất bình tĩnh. Hắn đem dương v*t giả kia đặt ở ngay trước miệng huyệt, sau đó đẩy mạnh vào. Ngay lập tức, dương cụ màu tím đã chạm tới cúc tâm của cậu, bởi vì miệng huyệt được tràng dịch rỉ nước vừa xốp vừa ẩm nên lúc vào, Cố Tử Ninh cũng không quá đau đớn.

Chẳng qua cậu cảm nhận trong thân thể có thêm một thứ vừa thuôn vừa lạnh, khiến cho cậu không khỏi thét lên thoải mái.

”A…Sướng quá…”

Bạch Khải Hạp quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn cảnh đẹp miệng huyệt đang đói khát nuốt lấy dương cụ kia. Hôm nay hắn phải cho Cố Tử Ninh thoải mái một chút, cho dù đây chỉ là trong lúc thần trí Cố Tử Ninh không rõ ràng, có thể lúc tỉnh dậy sẽ quên nhưng trong lòng hắn vẫn muốn khiến cho cậu vui thích.

Xong xuôi hết thảy, hắn đứng dậy, roi trong tay vô tình quất lên cơ thể đỏ lựng lạ thường của Cố Tử Ninh, khiến cho làn da mịn lại có thêm nhiều vệt đỏ hơn.

”A…A… Thoải mái… Đừng… Đừng… Hưm… Aaaa…”

Cậu đã bị cái loại kỳ dị khoái cảm không biết tên kia hành hạ không ngừng, cả cơ thể cong lên không ngừng run rẩy. Đỉnh của hạ thân cũng theo đòn roi lãnh liệt của Bạch Khải Hạp mà xuất tung tóe. Bạch dịch nhiều khiến cho bụng của Cố Tử Ninh loang lổ những vệt trắng. Thậm chí còn có một ít dịch vẩy lên mặt của cậu, dâm mị không nói nên lời. Đã vậy Cố Tử Ninh còn không biết sống chết vươn lưỡi liếm dịch của mình, trong mắt lộ ra nhãn thần mê mệt.

”A…Thơm quá…”

Cậu không phát hiện Bạch Khải Hạp đứng bên cạnh ánh mắt vằn lên tia máu đỏ, tay cầm roi đã nổi gân xanh cuồn cuộn.

Rõ ràng rằng Bạch Khải Hạp đã đến ranh giới muốn bùng nổ. Hắn giống như con báo hoang đang cực lực kìm nén, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào tới ăn thịt con mồi. Nhưng mà Cố Tử Ninh lại đắm người trong thế giới đê mê mà hắn mang tới, một chút cũng không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.