Tư Mỹ Nhân

Chương 44



Ông nội Thiên Mạch cả đời có hai sở thích lớn, một là đống giấy, hai là đồ ăn. Đồ ăn ông làm, nổi tiếng xa gần, người người tán thưởng. Thiên Mạch gần son thì đỏ, chuyện nấu ăn cũng giỏi hai tay. Tỉ như kho cổ vịt, tay nghề chính là học theo ông. Lúc trước cô thích ăn cổ vịt ngoài vỉa hè, ông bèn nghiên cứu, tự nghĩ ra một cách nấu, hương vị cũng vô cùng không tệ.

Thời này tiếc nuối lớn nhất là không có ớt, nhưng người Sở cũng thích vị cay, các nguyên liệu khác, nói chung đều có thể tìm được. Thiên Mạch tìm được một cái cái hũ trông ổn trong phòng bếp, xin vú già tìm giúp đủ hương liệu, đường thì phiền phức hơn, cô lại phải dùng đồ thay thế, xin vú già đổi giúp chút mật ong.

Vạn sự sẵn sàng, lửa nổi lên trong lò, khi mùi thơm nồng đậm bay tứ phương, chẳng những vú già cười tủm tỉm, một vài chúc lại nghỉ đêm trong phủ không về cũng tới nhìn ngó, khuôn mặt mong đợi hỏi vú già, tối nay làm món gì.

Cổ vịt ra nồi, Thiên Mạch giội mật lên. Cô thử một miếng nhỏ, mặc dù cũng không như ý quá, nhưng vị cũng không xê xích gì nhiều.

Người bị mùi thơm dẫn dụ mà đến đã sớm đứng cạnh trông mong mà nhìn, thèm nhỏ cả dãi. Cổ vịt chỉ có mấy cái, may mà người cũng không nhiều, Thiên Mạch tự bưng nồi, chém thành đoạn ngắn. Mới đơm ra, mọi người đã nhịn không nổi, mỗi người nhặt một miếng lên để nếm, mới vào miệng, hai mắt đều phát sáng.

“Đây thật sự là cổ vịt?” Có người không tin hỏi vú già.

“Đương nhiên là cổ vịt.”

“Nhưng trước kia sao không thấy ăn ngon như vậy?”

“Không ăn được thì thôi!” Vú già cười mắng: “Trả đây!”

Người kia vội vàng xin tha, mọi người cười toe toét.

“Nấu gì đấy? Thơm thế?” Đang lúc mọi người ăn như gió cuốn, tự nhân Cừ bỗng nhiên đến, mắt lóe sáng.

Mọi người chào hỏi hắn, hào phóng cho hắn cùng thử một miếng, tự nhân Cừ mở to hai mắt.

“Mạch, thật sự là cô làm á?” Hắn mút nước tương còn lưu lại trên ngón tay, có phần không dám tin.

Thiên Mạch cười cười, “Ăn ngon không?”

Tự nhân Cừ liên tục tán thưởng, lập tức cho biết, nếu như ngày mai Sở vương còn ăn vịt hoang, hắn sẽ tự mình mang cổ vịt tới. Lời vừa dứt, lại có người đề nghị, về sau mọi người kiếm tiền mua nguyên liệu nấu ăn, để Thiên Mạch nấu mỗi ngày. Lời này nói ra, nhất trí thông qua.

Thiên Mạch ngượng ngập, trong lòng lại nhớ chuyện quan trọng nhất, gói mấy cái cổ vịt chừa lại trong lá sen.

“Cô đi đâu đấy?” Tự nhân Cừ hỏi.

“Không đi đâu cả, về ngay thôi.” Thiên Mạch cười cười với hắn, đi ra ngoài.

Tự nhân Cừ kinh ngạc, muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, lại không nỡ cái cổ vịt trong mâm, đành ngồi lại, miệng gặm say sưa ngon lành, như có điều suy nghĩ.

** ***

Thiên Mạch nghe nói không sai, Ngũ Cử hôm nay ở lại công thự đêm nay, không về nhà.

Trời đã tối, Ngũ Cử vừa mới dùng cơm xong, đang ngồi dưới đèn, tiếp tục xem công văn. Người hầu đến bẩm báo, nói một cô gái ở phủ Ti hội tới gặp hắn, Ngũ Cử ngẩng đầu, rất kinh ngạc.

Đợi khi người hầu dẫn vào, chỉ thấy quả thật là Thiên Mạch, Ngũ Cử vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Cô mỉm cười, thi lễ với Ngũ Cử, “Thiên Mạch mạo muội đến, quấy rầy đại phu.”

“Khách quý lâm môn, sao nói quấy rầy.” Ngũ Cử ôn hòa nói, đoạn, lại đáp lễ, mời Thiên Mạch đi vào.

Thiên Mạch nhìn hắn, cười cười, đặt gói lá sen lên bàn.

“Đây là vật gì?” Ngũ Cử hỏi.

“Hôm nay làm ít đồ ăn nhẹ, mời đại phu thử.” Thiên Mạch nói, mở gói lá sen ra.

Hương thơm bay tới, Ngũ Cử kinh ngạc. Lại nhìn về phía Thiên Mạch, chỉ thấy cô cười tủm tỉm, hai mắt như sao nhìn qua hắn.

Ngũ Cử không biết sao cô lại thế, nhưng không khỏi hứng thú. Hắn cám ơn, dùng đũa gắp một miếng, để vào miệng.

Không ngờ, đúng là mười phần mỹ vị.

“Thế nào?” Thiên Mạch nhìn hắn, có chút khẩn trương.

“Rất ngon.” Ngũ Cử gật đầu, mỉm cười, “Cô tự làm ư?”

“Đúng vậy.” Thiên Mạch cười cười, hơi có phần đắc ý. Dứt lời, cô lấy dũng khí, “Ngũ đại phu, hôm nay tôi đến, là muốn cùng ngài bàn một chuyến mua bán.”

Ngũ Cử nghe vậy, dừng lại.

“Mua bán?”

“Đúng vậy.” Thiên Mạch nhớ những từ mình chuẩn bị trên đường, nói, “Ngũ đại phu, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

“Vay tiền?” Ngũ Cử mỉm cười một cái, “Bao nhiêu?”

“Hai mươi con dê, và năm trăm tiền.”

Ngũ Cử sửng sốt, nhìn cô gái tử này, “Không biết vay tiền làm gì?”

Thiên Mạch cũng không giấu diếm, kể dự định mua lữ quán của mình. Nhưng, cô biết Ngũ Cử là người trọng nghĩa, giải thích trọng điểm, tự thuật cả nhà Giáp đáng thương biết bao, cần nhân sĩ thiện tâm cứu khổ cứu nạn thế nào.

“Tổ phụ Giáp cũng là kẻ sĩ, không ngờ gia đạo suy tàn, lại gặp ác nhân làm hại.” Thiên Mạch thấy Ngũ Cử dường như cũng không kháng cự, ngay sau đó nói, “Nếu có số tiền kia, mua lại lữ quán, họ sẽ có thể trả nợ về quê.”

Ngũ Cử nói: “Nếu nói thế, nếu ta không cho mượn, thực sự là không khác ác nhân.”

“Tôi cũng đâu phải là ý này!” Thiên Mạch vội nói, nói nghiêm túc, “Nếu đại phu chịu cho mượn, tôi nguyện lập khế, trong vòng ba năm, trả thêm hai phần lãi!”

Nhìn bộ dáng nóng nảy của cô, Ngũ Cử cười cười.

“Thiên Mạch.” Hắn cũng nghiêm túc, “Vay tiền chính là cô, cô muốn mua lại lữ quán kia, phải không?”

Thiên Mạch thấy không che giấu được, đành phải gật gật đầu, “Vâng.”

“Sao muốn?” Ngũ Cử hỏi, “Cô còn muốn bán cho người khác ư?”

Thiên Mạch lắc đầu: “Tôi muốn tự mình kinh doanh.”

Ngũ Cử có phần không thể tin.

Hắn trầm ngâm một lát, không hỏi tới, ý vị thâm trường nhìn cô, “Cô yêu cầu trợ giúp, vì sao không đến cung Cao Dương, lại đi xin ta?”

Thiên Mạch giật mình, cười khổ, “Nếu tôi có thể mở miệng với đại vương, lúc trước sẽ không vào công thự.”

Ngũ Cử mỉm cười. Nghe nói chuyện của cô, mặc dù không biết chi tiết, lại mơ hồ có thể nhìn ra chút manh mối từ thần sắc sầu não uất ức của Sở vương gần đây. Rất nhiều người nói Thiên Mạch đã không được Sở vương yêu thích, nhưng Ngũ Cử cũng không cảm thấy vậy. Nhìn cô gái quật cường này, lại nghĩ về Sở vương một lúc, trong lòng hắn không biết nên khóc hay cười, lại có chút nỗi buồn vô cớ nhàn nhạt.

“Vay tiền không sao, nhưng có một chuyện.” Ngũ Cử nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, “Cô tới gặp ta, có ai đi theo không?”

** ***

Du Đam Phụ được Sở vương khoản đãi, tiệc tàn, lại trò chuyện một phen quốc sự cùng Sở vương, chủ khách đều vui.

Ông là con cháu của Thành Chu vương Tử Du, ở nước Phàn phụ tá nhiều năm. Phàn quân yếu ớt, công thất không thịnh vượng, Du Đam Phụ là Tư Đồ, lại xuất thân vương thất, chính là trọng thần chủ yếu.

Nước Phàn và nước Sở gần nhau, bé nhỏ mà yếu ớt. Du Đam Phụ nghe đồn Sở vương liên hợp với người Tần người Ba diệt Dung, kết luận vị quốc quân này tất không phải hạng tầm thường, về công về tư, đều nên giao hảo là hơn. Thế là, chọn thời cơ, tự mình đến bái kiến. Sở vương thích mỹ nhân, tiếng truyền xa, cho nên lần này đến nước Sở, Du Đam Phụ ngoại trừ mang quốc lễ của Phàn quân, còn có quà riêng—— mấy vị mỹ nhân. Lễ vật đều do liên doãn chưởng quản ngoại sự nước Sở tiếp nhận, hôm nay được Sở vương đãi tiệc to, Du Đam Phụ an tâm, nói là những lễ vật này hợp ý Sở vương.

Không ngờ, khi ông trở lại nhà khách, liên doãn lại cùng đi theo, trả mấy mỹ nhân kia.

“Đại vương có lệnh, không nhận mỹ nhân.” Liên doãn xin lỗi nói.

Du Đam Phụ mười phần kinh ngạc. Ông xử sự hiền hòa, bảo tòng nhân mang kim lụa ban thưởng cho liên doãn, lại tự mình hỏi ông ta, sao Sở vương không nhận mỹ nhân.

“Nói lý ra tôi không nên nhiều lời, nhưng nói cũng không sao.” Liên doãn cười cười, nói, “Thượng khanh không biết, đại vương ngừng tiệc dừng vui, năm nay cũng chưa từng đặt chân vào hậu cung. Đại vương lại muốn cưới vợ, những mỹ nhân này của thượng khanh, thực sự tặng không phải lúc.”

Du Đam Phụ cám ơn liên doãn, tiễn ông ta, vuốt râu trầm ngâm.

“Tư Đồ, ” tòng nhân đi tới, khó xử nói, “Mấy vị mỹ nhân này…”

“Đều mang về hết.” Du Đam Phụ thần khí bình thản phất phất tay, dứt lời, quay người đi vào trong đình viện.

Trong cung Cao Dương, Sở vương ngồi trên giường, nhìn canh thừa trên bàn, miễn cưỡng tựa trên bằng kỉ*.

*[凭几], giống cái bàn nhỏ để để tay

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ý cười dạt dào mới rồi trên bữa tiệc, y mặt lạnh, không có mảy may cảm xúc.

Mỹ nhân.

Y nhón một viên ô mai, để vào miệng. Chất lỏng trong veo thấm ra, tim gan thư sướng, Sở vương lại vẫn cảm thấy tâm trạng không tốt.

Từ khi kế vị, ai ai cũng nhìn chằm chằm hậu cung của y, người này tặng mỹ nhân, người kia tặng mỹ nhân. Lúc trước, Sở vương mặc dù phản cảm ý đồ phía sau những thứ quà tặng này, nhưng y luôn không nghi ngờ mị lực của mình, cảm thấy mình hưởng thụ những chuyện này là đương nhiên. Nhưng bây giờ, y bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

“… Ngài sẽ có rất nhiều người làm bạn…”

Y thường xuyên nhớ tới câu nói này của Thiên Mạch, càng thêm cảm thấy ý vị sâu xa.

Cô nói, y không thiếu một người như cô phải không? Lúc trước y cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ, y có chút mê mang.

Người của y nhiều thì nhiều, nhưng vẫn thiếu một người như vậy, khi không gặp được, kiểu gì y cũng sẽ nhịn không được nhớ đến, khó chịu, đây gọi không gọi là thiếu hay gì?

Cô thừa nhận cô thích y, ngay vừa rồi, ác niệm Sở vương dâng lên, thật sự muốn bảo liên doãn giữ lại những mỹ nhân kia, lại gọi nữ tử kia đến, để cô nhìn mình trái ôm phải ấp, để mình cũng nhìn xem, có phải cô giống như mình hay không, sẽ mất mát sẽ đau lòng… Nhưng cuối cùng y không cách nào làm được, lời nên nói, hôm đó đã nói rồi.

Y một mực khiến mình lạnh lùng, đối với cô chẳng quan tâm, như cô mong muốn. Cô ngoại trừ cái túi quái dị kia, không có gì, sự chăm sóc duy nhất của y, là cho người giữ cho cô một gian nhà gỗ trong công thự, tự nhân cũng không được như thế.

Nhưng theo tự nhân quan sát về bẩm báo, cô dường như sống không tệ.

Tụ cô dọn dẹp, mỗi ngày đến phủ Ti hội sống cuộc sống buồn tẻ vô vị như một chúc lại.

Cô cùng tất cả mọi người hình như quan hệ cũng không tệ.

Còn cùng thằng oắt con tên Giáp kia xuất cung…

Sở vương càng nghĩ càng cảm thấy lòng buồn phiền, tiện tay lấy thêm lên một viên ô mai ăn tiếp, vừa cắn một cái, nhất thời nhíu mày lại.

“Ai chọn…” y vội vàng nhổ ô mai ra, nổi nóng nói, “Chua quá thể!”

Bọn tự nhân bèn vội trình nước lên, thu dọn.

Sở vương uống liền hai chén nước, đứng dậy, thần sắc không vui về hậu điện đọc giản độc.

Chuyện trong giản độc vụn vặt, phần nhiều đều chẳng phải khiến người ta vui sướng gì. Phủ khố chỗ nào mất trộm, người nước nào lại bắt đầu mắt đi mày lại cùng nước Tấn, Sở vương đọc, mày nhíu lại đến thật sâu.

Đêm dần khuya, tự nhân theo thường lệ trình lên một ít canh lót dạ, mở nắp ra, Sở vương nghe được mùi thơm mê người, không khỏi giương mắt.

Thấy trong một cái hộp ăn nhẹ, đặt vào hai miếng đồ, giống như là miếng thịt, bên trong lại có xương.

“Cổ vịt?” Sở vương nhận ra.

“Đúng ạ.” Tự nhân Cừ đi tới, đáp.

“Mang đi.” Sở vương lạnh lùng nói, tiếp tục đọc giản độc.

Tự nhân Cừ nói: “Đại vương, đây là Thiên Mạch làm đấy, tiểu nhân vất vả lắm mới cầm được ít tới…”

Sở vương nghe thấy hai chữ Thiên Mạch, kinh ngạc ngẩng đầu.

“Nàng làm?” Ánh mắt của y hơi sáng, lại rơi vào trong hộp cơm kia.

Tự nhân Cừ cười híp mắt nói: “Đúng vậy. Cô ấy nói đây là mỹ thực tổ phụ dạy làm, người trong phủ Ti hội ăn thử, đều khen không dứt miệng.”

Còn nấu đồ ăn cho người khác… trong lòng Sở vương lại không vui một trận, một lát sau, vươn tay về chỗ kia.

Y nhặt lên một miếng, cầm trước mặt do dự nhìn một lúc, vừa ghét bỏ, vừa hiếu kỳ.

Sau một lát, y rốt cục đưa vào trong miệng, thử gặm một miếng nhỏ.

Mùi hương liệu, kết hợp cùng vị thịt đến vừa hay, đầu lưỡi chạm vào, sau đó, hương vị cay cay chiếm hết khoang miệng, mang theo mùi tương ngọt mặn vừa phải, Sở vương nếm, ánh mắt bỗng nhiên sáng rỡ.

Ăn xong một miếng, y nhanh chóng ăn hết một miếng khác. Trong lòng kinh diễm lại kinh ngạc, sau khi y ăn xong, nhìn xương vỡ trên bàn, vẫn chưa thỏa mãn, “Đi lấy ít nữa tới đây.”

Tự nhân Cừ lại khó xử.

“Đại vương, ” hắn nói, “Cổ vịt hôm nay không nhiều, tiểu nhân cũng chỉ được hai miếng như thế, còn lại, người phủ Ti hội đã ăn hết rồi.”

Cái gì? Sở vương sửng sốt một lúc, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Sao bảo ghét cổ vịt cơ mà, giờ anh lại đòi, lươn thế:v. Thực ra thì không phải không thích cổ vịt, mà là không thích người làm cổ vịt chứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.