Tự Nguyện Nuông Chiều

Chương 37: Hoạ không phải do trời



Tống Dương Ngạo lê cơ thể mệt mỏi về chung cư cao cấp không thể tin nổi cô đuổi anh không chút thương tình . Vừa bước lên tầng Tống Dương Ngạo đã thấy một người con gái ăn mặc hở hang cơ thể uốn eo cười đùa vời hàng xóm nhà mình trông thật nực cười vừa thấy anh lại đổi mặt nhanh hơn chong chóng

- " Ngạo anh đi đâu vậy sao giờ mời về " Tuyết Hoa lao đến ôm lấy anh " Ngạo sao anh nóng thế, anh ốm sao "

- " sao cô lại ở đây " Tống Dương Ngạo lạnh lùng nói

- " Anh nói gì lạ vậy em là vợ anh mà "

- " vợ " Tống Dương Ngạo cong môi cười khinh bỉ nhìn Tuyết Hoa " Tuyết Hoa cô đừng nghĩ bố mẹ tôi, anh trai tôi công nhân cô có nghĩa cô là vợ tôi "

- " Tại sao chứ rõ ràng anh đã cầu hôn em , cứ cho chuyện năm đó em nói dối anh là có thai đi chăng nữa thì cô ta cũng đã bỏ anh mà đi rồi, em mời làm là người cùng anh vượt qua sáu năm còn cô ta đã làm gì cho anh cơ "

- " Đúng vậy, nhưng cô đừng quên sáu năm qua tôi sống không bằng chết là do ai ban tặng, là do ai mà vợ con tôi phải lưu lạc suốt sáu năm trời, là cô tất cả là cô ban tặng đó, tôi phải sống xa người con gái tối yêu suốt 8 năm trời, Tuyết Hoa tôi nói cho cô biết đừng nói là sáu năm cho dù cả cuộc đời tôi cô cũng từng mong bước nổi nửa ngón chân vào Tống gia này chỉ cô ấy mời xừng đáng cô nghe rõ chưa" Tống Dương Ngạo mở cửa nhà bước vào đóng cửa "rầm" một tiếng vào mặt Tuyết Hoa

Cả cuộc đời này đừng mong bước chân vào Tống gia sao, Tống Dương Ngạo anh thực là loại người khiến người ta vừa yêu vừa hận mà nhưng nếu Tuyết Hoa cô đây đã mất tám năm trời bỏ nhiều công sức đến thế mà không được thì sẽ không ai được cả,không phải trên đời này những thứ không ăn được thì phải đạp đổ sao Lạc Bạch Đường tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn

Tống Dương Ngạo dựa lưng vào cánh cửa chuyện năm đó đâu chỉ một mình Tuyết Hoa phải chịu hết tội lỗi, anh cũng là kẻ gây ra những đau khổ cho cô mà. Sáu năm, sáu năm trời là cái giá anh phải trả cho sự độc ác và tàn nhẫn của bản thân mình, giờ cô đã về đã đứng trước mặt anh sao anh có thể buôn tay sao có thể để cô bơ vơ như vậy nữa chứ, anh phải đem cô về phải bù đắp những tôn thương cho cô,để cô mãi là đừa trẻ được bảo vệ. Tống Dương Ngạo nhìn căn hộ đâu đâu cũng có hình bóng của cô sáu năm rồi nó vẫn không hề phai mờ cho dù chỉ là một chút, anh đặt những tấm hình của cô mọi nơi trong căn hộ, trong tấm ảnh cô cười rạng rỡ như mặt trời nhưng khi anh trở về cô toàn khóc hai năm anh không ở đây cô đã đầy đoạn bản thân ra sao, đã đau khổ thể nào trái tim anh đều đau đớn chỉ mỗi đêm khuôn mặt đầy nước mắt của cô đều khiến anh tỉnh giấc

Tống Dương Ngạo bước vào phòng ngủ tấm ảnh cưới cô mặc bộ váy trắng lộng lẫy như một thiên thần hạ phàm dựa vào ngực anh cười dịu dàng hạnh phúc. Ngày hôm đó khi anh tỉnh lại đã điên cuồng tìm cô nhưng thừ anh tìm được chỉ là một mảnh ảnh cưới đã cháy sau khu nhà trong đám tro tàn, cô đã mang tất cả tình yêu thương, trái tim bao dung, hạnh phúc tương lai đốt thành đàm tro tàn.

Tống Dương Ngạo thả mình trên giường hương thơm thoang thoảng của tinh dầu đưa anh vào giấc ngủ, giọng của Lục Quan Vũ vang lên trong đầu anh " Bác sĩ nói cô ấy gặp một cú sốc lớn khiến bản thân mất đi khá năng nói chuyện, bao năm nay cho dù dùng mọi phương pháp đều không khiến cô ấy nói, đó là vật cản tâm lý " khé mi tràn ra giọt nước rơi xuống gối không phải nói cũng có thể hiểu cú sốc năm đó nhất định là cô đã thấy anh cầu hôn người phụ nữ khác.

- -----------------

Tống Dương Ngạo tỉnh dậy vào lúc đèn đường đã lên cả căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng, những ánh đèn mờ ngoài phản chiếu vào căn phòng. Đầu óc có chút chòng váng nhìn mọi vật xung quang bỗng nhiên cảm thấy nhớ cô, nhớ rất nhiều từ giọng nói cho đến hương thơm trên người cô. Tống Dương Ngạo cằm lấy áo khoác bên cạnh rời khỏi khu nhà đi thẳng đến phía tây thành phố biết đâu cô lại dụ lòng thương cho anh ở một đêm nữa.

Tống Dương Ngạo láy xe gần đến nơi phía góc nhà cô có ánh đỏ kì lạ trong bóng tối. Khi tời gần mời nhận ra căn nhà của cô đang bốc cháy xung quanh có rất nhiều người đang đừng chỉ.

- " Hình như hai mẹ con vẫn ở trong nhà "

- " ai đó vào cứu họ đi "

- " cứu làm sao được cháy to thế này đợi xe cứu hoả đến thôi "

- " Đợi xe cứu hoả có mà chết người à "

- " đáng thương thật, nhà này chỉ có hai mẹ con thì phải "

Tống Dương Ngạo từ xe lao xuống chạy thẳng vào căn nhà đang bốc cháy góc phố, mùi xăng nồng nặc trong căn nhà đồ điện cháy thỉnh thoảng còn có tiếng phát nổ nhỏ trong bếp

- " Đường Đường, Nhược Phi hai người ở đâu " " Đường Đường, Đường Đường........." " Nhược Phi "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.