Hôm nay, tòa án mời nhân viên ở công ty Vu Sính Đình đến giám định một số đá quý. Lần này, địa điểm làm việc của họ ngoài nơi làm việc ra thì không có chỗ khác, gần như không rời dụng cụ một phút nào.
Vu Sính Đình đang định lập hồ sơ thì điện thoại chợt rung lên. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy là Quan Hân Nhiên gọi đến liền lờ đi, tiếp tục cầm kính lúp làm việc. Vậy mà mấy phút sau, Quan Hân Nhiên lại gọi đến.
Vu Sính Đình đè cảm giác khó chịu trong lòng lại, cầm di động lên: “A lô?”
“Sính Đình, anh ấy muốn gặp chị.”
Vu Sính Đình nghĩ một lúc mới đáp: “Bây giờ tôi đang làm việc, không có thời gian.” Cảm thấy thái độ của mình hơi quyết liệt, một lát sau, cô lại nói: “Hứa Diễn Thần làm sao vậy? Không phải anh ấy có cô bên cạnh rồi hay sao? Bây giờ tôi thật sự rất bận, không thể đi đâu được.”
Quan Hân Nhiên vẫn không từ bỏ: “Chị có chuyện gì mà bận đến nỗi không ra được, Vu Sính Đình, hai người không làm người yêu được thì chí ít vẫn là bạn mà! Anh Thần vì chị mà thành ra như thế, chị không cảm thấy chị có trách nhiệm phải đến thăm anh ấy sao? Bây giờ anh ấy có kết cục như vậy, chẳng phải là do chị sao!”
Vu Sính Đình vẫn chưa hiểu nguyên nhân đã bị Quan Hân Nhiên trách cứ. Điều cô không hiểu là, tại sao Hứa Diễn Thần cứ xảy ra chuyện gì thì cô lại là người sai.
Cô không đủ kiên nhẫn để tranh luận với Quan Hân Nhiên, “Hân Nhiên, bây giờ tôi không có tâm trạng để cãi nhau với cô, đúng là tôi đang rất bận.”
Quan Hân Nhiên vẫn không muốn buông tha cô, còn nói một tràng khiến cô càng khó hiểu hơn, “Nói như vậy tức là chị không muốn đến? Vu Sính Đình, chẳng lẽ bây giờ chị không có một chút áy náy hay hổ thẹn nào sao?”
Vu Sính Đình cố kiềm chế để không nổi giận, lên tiếng vặn lại: “Tại sao tôi phải áy náy? Quan Hân Nhiên, tại sao mỗi lần Hứa Diễn Thần xảy ra chuyện là cô đều đổ trách nhiệm lên tôi? Tôi không hiểu lý lẽ chắc nịch của cô là từ đâu mà có nữa, cô dựa vào đâu mà luôn miệng nói tôi hại Hứa Diễn Thần thành ra như vậy, tôi làm gì anh ấy? Tôi đã làm gì anh ấy hả? Lúc cô ra vẻ đạo đức mắng nhiếc tôi, cô có nghĩ cho tôi không, cô nghĩ rằng lúc đầu tôi dễ chịu lắm sao? Đến giờ tôi và Hứa Diễn Thần đã chia tay hơn nửa năm rồi, chúng tôi có cuộc sống của riêng mình, không nên dây dưa không rõ ràng nữa, nếu không sẽ chỉ càng làm cho cuộc sống của mình thêm rối rắm. Còn nữa, cô đừng nên gọi điện bảo tôi đến gặp Hứa Diễn Thần nữa, mấy hôm nay tôi thật sự không có thời gian!”
Nói xong, Vu Sính Đình lập tức ngắt máy.
Tâm trạng bị cú điện thoại của Quan Hân Nhiên phá hỏng, Vu Sính Đình lấy lại bình tĩnh, tiến hành mục cuối cùng, soạn chứng nhận. Cô muốn tiếp tục công việc, nhưng đầu óc toàn nghĩ đến lời Quan Hân Nhiên nói. Lúc này, tim cô đập thình thịch, cô ấn nút tắt máy, không ai có thể liên lạc với cô được.
Ngày hôm sau, tổ trưởng vứt giấy chứng nhận lên bàn làm việc của cô, nói tới tấp: “Cô nhìn số liệu giám định xem.”
Giám định đá quý vốn là một nghề khó, nhất là khi được tòa án mời làm việc thì càng không được phép của một chút sai sót nào.
Cô đang định xem qua kết quả giám định, vậy mà tổ trưởng đã nói luôn: “Lúc bọn tôi tiến hành giám định lần hai đã thấy số liệu này không đúng rồi. Tổ này là do cô phụ trách, tôi không biết còn phải nói bao nhiêu lần nữa. Sính Đình, tôi cực kỳ thất vọng về cô, cô có biết vụ này liên quan đến mạng người hay không? Đây không phải trò đùa, mà là công việc tòa án giao cho chúng ta, cô cho rằng đang soạn ra mớ số liệu khiến người ta coi thường ở hội đấu giá sao?”
Vu Sính Đình cúi đầu thừa nhận: “Tôi biết rồi, xin lỗi, lần này là lỗi của tôi.”
“Lần này cô không chỉ có lỗi đâu, mà cô cũng không chịu trách nhiệm nổi nữa.”
Khuôn mặt Vu Sính Đình trắng bệch, cô cúi đầu không nói gì.
“Lúc bắt đầu tôi đã nói với các cô rồi, phải thật cẩn thận tỉ mỉ. Thôi, công việc giám định của tổ này cô tạm thời không cần lo, cô biết là chúng tôi cũng không muốn phạt cô nặng, gần đây sắc mặt cô không được tốt, tôi đã thương lượng với chủ nhiệm cho cô nghỉ một tuần rồi. Tôi với chủ nhiệm không yên tâm, cũng may chúng tôi đã nói chuyện trước với người phía tòa án rồi, cô nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi làm. Hoặc là cô sang công ty đá quý khác làm cũng được, số liệu giám định không đăng báo, sẽ không có vụ ầm ĩ nào hết. Cô có ý kiến gì không?”
“Không có.”
Đây là lần đầu tiên cô bị giáo huấn thê thảm như vậy, mặc dù xuất phát từ cú điện thoại của Quan Hân Nhiên nên cô mới mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, nhưng xét cho cùng vẫn là cô sơ suất, nghĩ vậy càng khó chịu hơn, lại thêm việc lằng nhằng với Hứa Diễn Thần dạo gần đây khiến cô cực kỳ khó xử. Cô từng nghĩ mình có thể xử lý thỏa đáng mối quan hệ này, nhưng đến giờ, cô mới phát hiện ra, quan hệ giữa cô và Hứa Diễn Thần có thể nói là cắt không đứt. Hứa Diễn Thần vừa xảy ra chuyện, Ngụy Tử đã gọi điện xin cô đến khuyên anh ta, Hứa Diễn Thần muốn gặp cô, Quan Hân Nhiên lại gọi điện thoại thay anh ta, mà còn nói năng không biết điều, không câu nào không phải là chỉ trích cô.
Điều làm Vu Sính Đình khó hiểu hơn là, tại sao trong điện thoại Quan Hân Nhiên luôn miệng nói, là cô hại Hứa Diễn Thần ra nông nỗi đó. Lúc cô và Hứa Diễn Thần yêu nhau, Liêu Hải Lâm gây áp lực cho anh ta, nhưng sau đó không có nói gì nữa, sau khi hai người chia tay, cũng chẳng có dính dáng gì.
Vu Sính Đình càng nghĩ càng khó chịu, cảm giác cả người không thuộc về mình nữa. Mấy hôm nay phải làm việc nhiều nên sức khỏe cũng không tốt, về đến nhà, cô không để ý đến Liêu Hải Lâm đã thất thểu về phòng. Chẳng biết tức giận do đâu, cô tắt điện thoại rồi ném lên bàn, rồi rúc đầu vào chăn. Ngày hôm sau, quả nhiên ốm nặng.
Liêu Hải Lâm bảo Vu Hàn Sinh gọi bác sĩ tư đến truyền nước cho cô, thấy thần sắc mệt mỏi của Vu Sính Đình, bà không hỏi lý do. Con gái đang nghĩ gì, bà nhìn là đã hiểu, dù sao thì tâm trạng cũng viết rõ trên mặt rồi.
Vu Sính Đình dựa vào đầu giường đọc sách, bất chợt Phùng Mộ Huân đẩy cửa vào.
“Sao anh lại đến đây?”
“Gọi điện thoại thì em tắt máy, sau đấy hỏi bác gái mới biết em bị ốm nghỉ ở nhà. Cho nên anh chạy đến xem em thế nào.” Phục Mộ Huân vẫn đang mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng. Có thể nhìn ra, anh vừa huấn luyện xong, nếu không đã chẳng diện nguyên quân phục đến đây.
Vu Sính Đình cắn môi, thở dài: “Không nghiêm trọng như mẹ em nói đâu, chỉ ốm xoàng thôi mà, tâm trạng cũng không được tốt nữa. Nhưng mà đó là vì công việc nhé, không liên quan đến người khác.”
Phùng Mộ Huân hé miệng cười, “Anh chỉ quan tâm đến em thôi, mấy chuyện không quan trọng, em không cần phải nói.”
Hai người cùng im lặng trong chốc lát, Vu Sính Đình không tài nào tìm được chủ đề để tiếp tục nói chuyện với anh.
Phùng Mộ Huân thong thả ngồi xuống mép giường, chỉnh lại chăn cho cô rồi nắm lấy tay cô. Anh nắm chặt bàn tay phải của cô, Vu Sính Đình liền tránh theo bản năng. Phùng Mộ Huân bình tĩnh nắm chặt thêm, cúi xuống hôn lên trán cô, đôi môi đi xuống, định ngậm lấy môi cô, vậy mà Vu Sính Đình lại nhíu mày ngoảnh mặt đi, khiến nụ hôn của anh rơi lên má cô.
Ánh mắt Phùng Mộ Huân thoáng thay đổi, anh thầm thở dài. Mấy ngày không gặp cô, vừa nghe tin cô ốm, anh đã vội vàng xin nghỉ để chạy đến thăm cô. Phùng Mộ Huân phát hiện ra, Vu Sính Đình nhìn thấy anh cũng không hề vui vẻ, anh muốn thân mật với cô, nhưng cô lại né tránh.
Thấy cô có chút khác thường, anh nhìn cô chăm chú và hỏi: “Sao vậy?”
Vu Sính Đình cúi đầu không dám nhìn anh: “Không sao cả.”
Lúc này, anh lại cúi đầu ghé vào tai cô, đè thấp giọng nói: “Tại sao không dám nhìn anh?” Nói xong, anh khẽ cắn tai cô, khiến hơi thở của cô có chút rối loạn.
Nghe thấy giọng Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình bỗng run lên, cô nắm chặt lấy tấm chăn, cảm thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu. Một lát sau, cô ngập ngừng nói: “Phùng Mộ Huân, anh về đi, em bị ốm là do làm việc nhiều, lại không nghỉ ngơi tốt, cho nên mới thành ra thế này, thật sự không có vấn đề gì lớn cả. Anh không phải bỏ công việc để đến thăm em đâu, cứ về làm việc đi. Em muốn nghỉ ngơi một chút, cũng không muốn gặp ai cả.”
Lúc này, Phùng Mộ Huân lạnh mặt buông tay cô ra, “Em có ý gì?” Thấy cô không trả lời, anh xoay người rời khỏi phòng.
Vu Sính Đình ngẩng đầu nhìn cánh cửa, trong lòng thầm thở dài. Lời nói vừa rồi của cô coi như đã chọc tức Phùng Mộ Huân, biết anh đi một chuyến dài đến đây chẳng dễ dàng gì, vậy mà cô còn dở cái tính xấu đó ra.
Thật ra, cô sợ phải đối mặt với anh.
Có điều, Phùng Mộ Huân không hề về mà xuống nhà rồi vào thẳng nhà bếp, tự tay lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra nấu cháo cho cô.
Vừa lúc Liêu Hải Lâm chuẩn bị quay lại đơn vị, nghe tiếng động trong bếp, bà chạy vào liền thấy Phùng Mộ Huân đang gọt củ từ, lấy nước rồi vặn nhỏ lửa.
Phùng Mộ Huân cười, bỏ củ từ đã bổ vào bát rồi giải thích: “Cháu nấu chút cháo cho Sính Đình.”
“Được...được. Không ngờ cháu lại biết nấu đấy. Trong nhà có cô giúp việc mà, phiền cháu quá.”
“Phiền gì đâu ạ.”
Liêu Hải Lâm nhìn cảnh tượng này thì vô cùng ngạc nhiên, bà gật đầu và chỉ vào tủ lạnh, “Nguyên liệu có cả trong tủ lạnh ấy. Hôm nay Điểm Điểm không ăn cơm, Mộ Huân, cháu thấy thiếu gì thì cứ bảo cô giúp việc là được rồi.”
“Dạ.”
Gần một tiếng trôi đi, Phùng Mộ Huân đã nấu xong nồi cháo. Anh múc cháo ra bát, để nguội vài phút rồi mới bưng bát cháo lên tầng.
“Bác gái nói em không muốn ăn cơm, anh tự nấu cho em ít cháo này.” Dường như anh không để tâm đến sự né tránh vừa rồi của Vu Sính Đình, một tay bưng bát, một tay cầm thìa nhẹ nhàng khuấy cháo.
Vu Sính Đình trợn mắt nhìn anh, ngạc nhiên không nói được câu nào. Cô còn tưởng Phùng Mộ Huân bị mình làm cho tức đến nỗi bỏ đi rồi.
Phùng Mộ Huân thở dài, sờ đầu cô, “Sao, không muốn ăn à? Anh đi nấu nồi khác vậy.”
“Không cần đâu, để em ăn đi.” Người đàn ông này chắc chắn đang dùng khổ nhục kế với cô, vẻ mặt căng thẳng này thật khiến cô có chút xót xa.
Phùng Mộ Huân cong môi cười, rất hài lòng với thái độ lúc này của cô. Anh xúc một thìa cháo đưa đến miệng cô, nhìn cô ăn mới yên thấy yên tâm.
Cô cúi đầu ăn từng thìa ngon lành, mùi vị không tồi, là cháo củ từ.
Cô ăn được vài miếng, khóe miệng rớt ra giọt cháo, anh lại cầm khăn tay cẩn thận lau cho cô, còn nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa và dịu dàng nói: “Anh biết làm rất nhiều món, em mà lấy anh sẽ không phải nấu cơm, cứ để anh.”
Vu Sính Đình nuốt một miếng lại há miệng đón thìa cháo khác anh bón cho, “Phùng Mộ Huân, tại sao anh lại tốt với em như vậy? Em hỏi anh, anh đối xử với em như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?” Biết rõ cô không thể đáp lại thứ tình cảm như anh dành cho cô nhưng anh vẫn đối xử với cô như vậy, quan trọng là, Phùng Mộ Huân càng đối tốt với cô, cô lại càng áy náy. Hơn nữa, giờ cô vẫn dính dáng đến Hứa Diễn Thần, chỉ riêng điều này đã khiến cô không có mặt mũi nào gặp anh.
Vậy mà Phùng Mộ Huân nghe vậy lại cười, đặt bát cháo xuống, đưa tay vuốt chóp mũi cô rồi nói bằng giọng cưng chiều: “Điểm Điểm, có phải em bị sốt rồi không, đầu óc cũng nóng hết lên rồi? Hả?”
Đột nhiên, anh cúi đầu hôn cô, hai người cứ lẳng lặng hôn nhau như vậy, Vu Sính Đình cũng mở miệng chủ động đáp lại anh. Thấy cô không tránh né như vừa rồi, Phùng Mộ Huân ôm cô vào lòng, đưa tay khẽ vuốt tóc cô, thở dài: “Thật ra, chính anh cũng không biết, anh cứ tự nhiên đối xử tốt với em thôi.”
Dù biết trong lòng em không có anh, anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Nói xong, anh lại cười. Đối xử tốt với một người, đâu có nhiều cái tại sao như vậy. Lúc ấy, trái tim thắng mọi ý niệm trong đầu, kết quả là không thể khống chế được mà cứ làm như vậy.