Tự Nguyện

Chương 45



Chỉ có thể nói tình cảm của Phùng Tranh Hiến và vợ đã có ảnh hưởng sâu sắc đến Phùng Mộ Huân.

Phùng Mộ Huân vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Vu Sính Đình. Cô có thể hiểu ý Phùng Mộ Huân nói, lời của anh gián tiếp là lời hứa hẹn với cô. Anh nói, phàm là việc anh quyết định, sẽ không dễ thay đổi.

Hôn nhân đối với đôi bên đều là trách nhiệm và vận mệnh, hai quyển sổ màu đỏ buộc đôi bên lại với nhau trong một gia đình và toàn bộ tương lai sau này.

Từ lúc họ xác lập quan hệ yêu đương cho đến khi kết hôn, không thể không nói là vội vàng. Sau đêm tân hôn, giai đoạn lạnh nhạt bị đẩy lên tới đỉnh điểm.

Đa số phụ nữ sống cảm tính hơn đàn ông, lúc Vu Sính Đình còn đang chìm trong giọng nói của Phùng Mộ Huân thì anh đã khôi phục ánh mắt, nhìn cô chăm chú.

Vu Sính Đình im lặng cúi đầu, không biết nói gì để chấm dứt bầu không khí im lặng lúc này.

Thấy ánh mắt cô có vẻ bối rối, Phùng Mộ Huân lại dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh mơ hồ cảm thấy hôm nay cô không bình thường, từ trong mắt cô là có thể nhìn ra.

Vu Sính Đình lắc đầu giải thích: “Không có chuyện gì, chỉ tại nghe qua nhiều ví dụ cho nên đột nhiên nghĩ như vậy.”

Biết chắc Vu Sính Đình không nói thật, Phùng Mộ Huân cũng không phản bác. Nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa.

Đột nhiên, Phùng Mộ Huân mơ hồ cảm thán một tiếng, như cười như không với cô: “Anh có thể nghĩ thành, đây là biểu hiện em đang quan tâm đến anh không?” Giờ phút này, giọng nói của anh khó có thể giấu được ý cười.

Vu Sính Đình như thể bị anh nhìn thấu chỉ trong nháy mắt, vội vàng liếc mắt qua, sắc mặt đo đỏ, mất tự nhiên cãi: “Ai quan tâm đến anh chứ!”

Vậy mà Phùng Mộ Huân nghe thấy câu này lại thấy cực kỳ vui vẻ, ý cười nơi khóe mắt đậm thêm vài phần. Mấy hôm nay anh phát hiện ra, quan hệ giữa hai người đã gần lại thêm mấy bước, anh cảm thấy, hình như cô không quá bài xích mình.

Thấy Phùng Mộ Huân vẫn cười, Vu Sính Đình vô cùng quẫn bách, cô đứng phắt dậy, liếc xéo anh một cái rồi lên tầng đi ngủ.

***

Kết thúc đợt diễn tập, quân khu lại mở đại hội mừng công. Trong lễ đường, đèn điện sáng trưng, tiếng vỗ tay ào ào vang dội.

Thành phần có mặt gồm quân khu Bắc Kinh, quân khu Thẩm Dương, tổng tham mưu và thành viên bộ tư lệnh quân khu Tế Nam, còn có cả thành viên Chính phủ. Sau bài phát biểu của đại diện phía Chính phủ là phần phát biểu của lãnh đạo các quân khu.

Cùng lúc đó, lễ đường vang lên khúc quân hành quen thuộc trong các đại hội thể thao, bầu không khí rất trang trọng, toàn thể binh sĩ tháo mũ đứng dậy chào.

Cán bộ quân khu phát biểu xong hết mới chính thức đến phần khen thưởng. Những người có thành tích sẽ được mời lên khán đài. Đại hội còn được tiến hành qua phương thức truyền hình trực tiếp, hai quân khu lớn đồng thời tiến hành cùng lúc.

Cờ thưởng và huân chương của Phùng Mộ Huân đều do đích thân Phùng Tranh Hiến trao. Lúc trước còn nhậm chức trong quân khu Quảng Châu, gần như không ai biết gia thế của anh, ngoài mấy cán bộ trong bộ tư lệnh quân khu, nhưng cứ vị cấp trên nào chú ý đến anh thì đều phải giở hồ sơ xem một lần.

Phùng Tranh Hiến vốn ôm tâm tư đặc biệt dành cho đứa con trai út, bề ngoài như thể ông chẳng hề quan tâm, để mặc anh tự sinh tự diệt, nhưng lại âm thầm chú ý nhất cử nhất động của anh. Ông cảm thấy Phùng Mộ Huân đã tôi luyên đủ lâu ở bên ngoài nên liền sắp xếp viết giấy đề nghị, cuối cùng tổng tham mưu mới điều Phùng Mộ Huân về nhậm chức ở Bắc Kinh.

Sau nghi thức trao thưởng, các thành viên trong quân khu bắt đầu tham gia tiệc và có thể đưa người nhà đến.

Vốn dĩ Phùng Mộ Huân chẳng mong chờ Vu Sính Đình sẽ đến, nhưng vừa nhắc đến qua điện thoại có một lần mà Vu Sính Đình đã đồng ý ngay.

Bữa tiệc được tổ chức ở tầng hai của khách sạn, có không ít nhân viên khách sạn đep bảng tên trên áo dẫn khách vào. Xuống xe, Vu Sính Đình phải trình chứng minh rồi mới được vào trong. Phùng Mộ Huân đang đứng ở cửa đợi cô, anh mặc quân phục, khí chất phi phàm, đôi mắt linh hoạt, gương mặt tuấn tú, nhưng vẻ mặt vẫn là cái điệu nghiêm nghị. Thấy Vu Sính Đình mặc bộ váy màu lam nhạt cầm túi xách bước vào, sắc mặt cứng ngắc của anh mới dịu xuống.

Phùng Mộ Huân vừa thấy bà xã đến, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn nhiều. Anh đến trước mặt Vu Sính Đình, dịu dàng nói: “Đến rồi à.”

“Ừm.” Vu Sính Đình khẽ đáp, thấy anh vươn tay ra, cô liền khoác vào tay anh.

Bầu không khí của bữa tiệc rất tuyệt, một vài người nhà của các sĩ quan bậc cao cũng đến. Ở đây đa phần là con của các quan lớn, còn có không ít những cô nàng xinh đẹp của đoàn văn công, mà thật ra chính sự xuất hiện của các cô lại tô điểm cho bữa tiệc này thêm phần sinh động. Rõ ràng là tiệc, nhưng mục đích ngầm thì quá rõ ràng là để uống rượu cùng họ. Có vài thủ trưởng còn dẫn thư ký theo để nhân tiện đỡ rượu hộ mình.

Lúc này, Phùng Mộ Huân đã bị một đám con gái vây quanh. Mấy cô nàng trong đoàn văn công không hề ngốc, phần lớn thời gian chỉ gặp mấy thủ trưởng già. Đến tuổi trung niên thì ai mà không xuống mã, thế nên gặp được người đẹp trai như Phùng Mộ Huân thì khó tránh khỏi có chút xuyến xao.

Liêu Hải Lâm từng nhiều lần nhắc Vu Sính Đình, đàn ông ai cũng có lúc phát sinh tình cảm méo mó, gái đẹp mơn mởn đương nhiên không thiếu, mà kiểu gặp dịp thì chơi cũng vô số kể. Bà làm ở đoàn văn công nhiều năm, không phải là chưa từng biết chuyện gì, chỉ có điều, những người có chiến tích vẻ vang đều là những người bà không dám đắc tội.

Kết hôn gần nửa năm, Vu Sính Đình không ít lần được mẹ nhắc nhở, rằng nếu quân khu có tiệc tùng gì thì nhất định phải đi cùng Phùng Mộ Huân. Phùng Mộ Huân vẫn còn trẻ, tướng mạo khôi ngô, người để ý không hề ít. Ngộ nhỡ rượu quá tam tuần, ai cũng nói sẽ không để phát sinh chuyện gì, nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì thật, người ta cũng có cách bắt mình phải cam tâm tình nguyện, huống hồ trên đời này thứ gọi là trung thành thật vô vị, nếu không thì là vì sự dụ dỗ đó chưa đủ tầm.

Có vị sĩ quan không biết nên muốn lại gần Vu Sính Đình, cô chỉ trả lời qua loa. Chợt có một người biết chuyện thấy thế, vội kéo anh chàng kia ra một góc và nhắc nhở: “Cậu tiếp cận người đẹp mà không nhìn cho kĩ đối phương à, người ta là vợ của Phùng Mộ Huân, con dâu của Tham mưu trưởng Phùng đấy.” Lúc ấy, anh chàng kia mới hậm hực bỏ đi.

Thật ra, sự chú ý của Vu Sính Đình chỉ dồn lên cô gái đứng cạnh Phùng Mộ Huân. Nghe nói cô ấy là con gái của một vị lãnh đạo trong đơn vị Phùng Mộ Huân, lúc trước người ta có ý gán ghép hai người, nhưng Phùng Tranh Hiến ngại cô ấy quá ít tuổi, không thích loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nên mới lôi chuyện hôn ước hồi nhỏ của Phùng Mộ Huân với con gái nhà họ Vu ra, có vẻ chẳng sợ làm tổn hại đến hòa khí giữa hai gia đình. Vu Sính Đình có thể nhìn ra vẻ mặt đắm đuối của cô nàng với Phùng Mộ Huân, thỉnh thoảng cô ấy còn cố tạo ra những cái động chạm ngẫu nhiên. Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng Vu Sính Đình không nói gì hết.

Bởi tâm trạng tốt nên tối này Phùng Mộ Huân uống hơi nhiều. Bình thường anh luôn tự nhắc nhở bản thân rất nghiêm, nhưng lần này nhận được khen thưởng từ cuộc đại diễn tập giữa ba quân khu, lại còn được bố trai thưởng, có người cố tình chuốc anh nhưng anh cũng không từ chối. Kết quả là chè chén tới tận mười một giờ mới tan cuộc.

Lúc ra về, có một cô gái trẻ khăng khăng đòi giúp Vu Sính Đình dìu Phùng Mộ Huân, liền bị Vu Sính Đình từ chối thẳng: “Cảm ơn em, nhưng mà, để chị đưa chồng chị về là được rồi!”

Cô gái bị cô lạnh lùng từ chối thì vô cùng xấu hổ.

Vu Sính Đình dìu Phùng Mộ Huân lên xe của đơn vị xong, viên cảnh vệ ngồi phía trước mới khởi động xe. Bên trong xe bật hai ngọn đèn nhỏ, khiến không khí lạnh lẽo ấm lên nhiều.

Chắc do say rượu nên Phùng Mộ Huân nhắm mắt dựa vào ghế, không nén được mấy tiếng hừ hừ. Vu Sính Đình nghe thấy liền xoay người sang nhìn anh. Lúc này, Phùng Mộ Huân đã tháo bỏ mũ, vài sợi tóc rủ xuống trán, đường nét ngũ quan vô cùng rõ ràng. Khuôn mặt Phùng Mộ Huân hơi đỏ, đôi môi mím chặt, anh lại đưa tay cởi bỏ mấy cúc áo trước ngực.

Bên trong xe vẫn lạnh, Phùng Mộ Huân lại khó chịu đến mức phải cởi bớt cúc áo ra, ngay cả áo sơmi bên trong cũng cởi bỏ cúc, để lộ ra một mảng da. Vu Sính Đình lạnh đến nỗi phải so vai lại, sợ anh lạnh nên đưa tay ngăn anh cởi áo. Lúc chạm phải ngực anh, cô có thể cảm nhận được luồng hơi nóng rực.

Bỗng nhiên Phùng Mộ Huân nắm chặt tay cô, đặt lên môi hôn liền mấy cái, sau đó mở mắt nhìn cô, sắc mặt hơi đỏ lên. Giờ phút này, trong ánh mắt anh có sự thâm tình và mập mờ khó nói thành lời.

Vu Sính Đình thấy thế liền rút tay về, không để ý đến anh nữa. Trong lòng bực dọc mà không thể trực tiếp phát hỏa với anh.

“Bà xã.” Lúc này, Phùng Mộ Huân lại thản nhiên gọi, giọng nói mang theo cảm giác trầm khản sau khi say, lọt vào tai lại có vẻ vô cùng gợi cảm, lại càng giống như đang lấy lòng cô.

Say rồi thì quả nhiên không giống lúc bình thường, lá gan cũng to hơn không ít. Trước đây, khi đối mặt với vẻ lạnh nhạt của cô, Phùng Mộ Huân sẽ rất quy củ, thậm chí không nói nhiều, cho dù tình huống có bị đẩy đi xa thì cũng có thể kịp thời dừng lại. Hôm nay, thấy cô làm mặt lạnh, sau một lúc, anh lại làm như không có gì mà vùi mặt vào cổ cô. Cô lui lại thì anh liền lấn tới. Không gian trong xe vốn chật hẹp, lẩn tránh mấy lần, Vu Sính Đình chẳng thể làm gì khác là để yên.

Cô hít một hơi thật sâu, mặc cho Phùng Mộ Huân hít hà ở cổ mình, nhưng thoáng thấy chỗ nào đó dưới quần anh liền biết anh đang nổi phản ứng sinh lý. Cô đỏ mặt, trong lòng thầm mắng một câu: “Lưu manh!”. Say rượu rồi quả nhiên hormone tăng vọt, cũng may là hôm nay cô đi cùng anh.

Phùng Mộ Huân chưa phát hiện ra vẻ khác thường trên mặt cô, đưa hai tay quấn lấy thắt lưng cô. Vu Sính Đình đưa mắt nhìn viên cảnh vệ đang ngồi phía trước liền vội vàng gạt tay anh ra.

Anh nâng tầm mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt bình tĩnh, bất mãn hừ một tiếng rồi không có động tác gì nữa.

Về đến nhà, cả người Phùng Mộ Huân gần như đè trĩu vai Vu Sính Đình, cũng may là còn có viên cảnh vệ hỗ trợ dìu anh lên tầng. Đợi viên cảnh vệ rời đi, cô mới lên tinh thần, cởi áo cho anh.

Phùng Mộ Huân bỗng kéo Vu Sính Đình xuống, để cô nằm rạp trên người mình, đè chặt gáy cô rồi dịu dàng hôn cô. Hẳn là đã lâu không được thân mật cùng cô, anh vừa rời khỏi môi cô lại bất mãn hôn tiếp.

Qua vài giây, anh đột nhiên ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Điểm Điểm, đêm nay không đi, có được không?” Nói xong, anh ngậm lấy vành tai cô, như là đang khẩn cầu cô vậy.

Cô đỏ mặt, không trả lời, trống ngực thì đang không ngừng tăng tốc độ. Phùng Mộ Huân khó chịu hít một hơi thật sâu. Lúc ngửi thấy mùi rượu trên người anh, Vu Sính Đình đột nhiên đứng bật dậy, xoay người vào nhà tắm lấy khăn mặt cho anh.

Vu Sính Đình bưng chậu nước ấm ra, định lau mặt cho Phùng Mộ Huân, chẳng ngờ anh đã lăn ra ngủ.

Cô lắc đầu, cởi bớt quần áo cho anh rồi đắp chăn lại.

Ngay lúc vừa rồi, thật ra cô không dám đảm bảo, nếu Phùng Mộ Huân cứ khiêu khích cô, liệu cô có thể cứ thế mà buông vũ khí đầu hàng hay không. Chỉ im lặng nửa giây nữa là đã thuận theo rồi.

***

Sau khi Phùng Mộ Huân trở lại đơn vị, Vu Sính Đình định về nhà vài ngày. Gần đây Liêu Hải Lân theo đoàn đến quân khu Thẩm Dương biểu diễn, đây đúng là dịp hiếm mà cô có thể nói chuyện với Vu Hàn Sinh về việc mình đã điều tra.

Vu Hàn Sinh đang ngồi trong phòng làm việc xem hợp đồng. Vu Sính Đình gõ cửa vài cái rồi tự ý đẩy cửa vào.

Thấy cô đến, Vu Hàn Sinh buông hợp đồng xuống, tự tay kí tên rồi cười hỏi cô: “Có chuyện gì muốn nói với bố à?”

Vu Sính Đình miễn cưỡng cười với Vu Hàn Sinh: “Bố, con không lòng vòng nữa, thằng bé gần đây hay đi với bố là con nhà ai thế?”

“Thằng bé nào?”

Giờ phút này, Vu Hàn Sinh vẫn chưa thừa nhận.

“Bố đừng lừa con, con thấy vài lần rồi, bố đến sân bay đón nó, còn đưa nó đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho nó.” Vu Sính Đình kể lại những lần mình bắt gặp, cô nghĩ nếu bố cô không thừa nhận, cô không thể làm gì khác là đưa ảnh chụp ra.

Vu Hàn Sinh nhìn cô chằm chằm, trong mắt là một vẻ không thể tin được, dường như là muốn phân biệt thật ra từ nét mặt cô. Những đường nét trên gương mặt nhu hòa căng ra đến lạ thường.

Im lặng vài giây, anh đặt chiếc bút trong tay xuống, giọng nói như chất vấn: “Còn ai biết chuyện này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.