Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 3-2: Ba đôi giày da 2



Edit & Beta: Spencer Ape

Ước chừng nửa giờ sau phỏng vấn mới chấm dứt, phóng viên hỏi mọi thứ, Lăng Tranh tận lực không trả lời những vấn đề nhỏ nhặt, thẳng đến khi nữ phóng viên nói ra bốn chữ ‘phỏng vấn kết thúc’, Lăng Tranh mới nhẹ nhàng thở ra. Đối với hắn mà nói, này so với tra án tử còn khó ứng phó hơn.

– Ngươi biểu hiện không tồi. – tiễn phóng viên xong, Tần Vanh khen ngợi hắn.

Lăng Tranh lo lắng lắc đầu.

– Ống kính đối với ta quá đáng sợ, vẫn là phá án thích hợp với ta hơn.

– Mô phỏng người bị hại, điểm ấy tuy đi ngược nhưng thật mới mẻ và độc đáo, khiến ta cũng phải học hỏi.

– Tần cảnh quá khen. – Lăng Tranh đi ra ngoài, Tần Vanh tiễn hắn, cước bộ cũng thực ổn.

– Chân ngươi hồi phục thật nhanh. – Lăng Tranh giống như tùy ý chuyện trò.

– Hôm qua nghe ngươi nói, ta liền đi bệnh viện kiểm tra, hôm nay tốt hơn nhiều.

– Về sau phải cẩn thận a.

Tần Vanh mỉm cười.

– Đa tạ ngươi quan tâm.

– Ta có thể hỏi một chút được không, Tần cảnh, giày của ngươi số bao nhiêu?

Tần Vanh ngoài ý muốn nhướn mi.

– Là như vậy, ta, ta có bằng hữu, hắn cùng dáng người với ngươi, không sai biệt lắm. Hắn sắp đến.. sinh nhật, ta nghĩ, ta nghĩ…

– Bốn mươi tư. – Tần Vanh trực tiếp đánh gãy lời hắn.

– Quá tốt, cám ơn ngươi. – Lăng Tranh nhanh chóng nói – Kia, không quấy rầy công tác của ngươi nữa.

Lăng Tranh ra khỏi văn phòng của Tần Vanh. Tần Vanh tựa người vào cửa, nhìn bóng dáng của hắn khuất sau dãy hàng lang, trong mắt tràn ngập ý cười.

– Tần cảnh, ngươi đứng đây thò cổ canh gác ta sao? – cảnh viên phụ trách vừa đến liền thấy cảnh tượng như vậy – Đừng giả ngu, hàng năm khi đến sinh nhật ngươi, đám fan hâm mộ của người gửi quà đến cảnh cục như điên, ngươi không phải không biết, phòng thường trực một đống quà.

Tần Vanh chủ động giúp gã mang đồ vào phòng.

– Ta đã nói các nàng không cần tặng nhưng mà các nàng không nghe.

– Đó là vì các nàng thích ngươi, ta ước gì cũng có người tặng quà cho ta nhưng tới bây giờ vẫn chưa có ai.

– Dục, ngươi nói nhiều như thế để làm gì? – một âm thanh chen ngang.

Đang chầm chậm đi đến là Tiểu Trương bên tổ trọng án.

– Ngươi đến đây là gì?

– Ta tìm Tần cảnh có chuyện riêng. – Tiểu Trương hất cằm.

– Hắc, ta đây không gây trở ngại cho hai người bàn chuyện riêng đâu. – nói xong ba chân bốn cẳng chạy mất.

– Ngươi có chuyện tìm ta? – Tần Vanh hỏi.

– Nghe nói Tần cảnh muốn quà sinh nhật, đây là trà. – nói xong Tiểu Trương đem một hộp trà đặt lên bàn trà của Tần Vanh.

– Thật ngại quá.

– Là ta ngượng ngùng mới đúng, kì thật ta muốn nhờ ngươi chút chuyện.

– Nga? – Tần Vanh hiếu kỳ hỏi – Ngươi muốn cái gì?

Tiểu Trương hắc hắc cười, giơ hai ngón tay.

– Tần cảnh ký tên cho ta, hai chữ.

– Này…

– Khiến ngài chê cười rồi. Kỳ thật là cho bạn gái ta, nàng là fan hậm mộ của ngài, quấn lấy ta đòi xin chữ ký của ngài, không thì chia tay. Nữ nhân a, thực phiền toái.

Tần Vanh cười gật đầu.

– Ta hiển được, để ta tìm..

Tần Vanh từ trong lấy ra hai tấm ảnh tuyên truyền.

– Này có thể chứ?

– Đương nhiên.

Tần Vanh lấy bút ký cho gã hai chữ, còn trêu ghẹo nói.

– Đây là cho hai cô bạn gái sao?

Tiểu Trương vẫy tay.

– Ta nào có phúc khí ấy, một còn chịu được. Chữ ký kia là cho người khác.

– Người khác?

Tiểu Trương bày ra bộ dáng bí mật ‘Tần cảnh ngài trăm ngàn lần đừng có hỏi ta, ngài hỏi ta sẽ nhịn không được mà nói ra đó’ tươi cười, Tần Vanh nhìn liền hiểu, đem truyền đơn đưa cho gã.

– Được rồi, thay ta gửi lời cám ơn đến bạn gái và vị bằng hữu kia của ngươi.

Tiểu Trương thiên ân vạn tạ cầm lấy, vô cùng cao hứng chạy đến chỗ Lăng Tranh tranh công.

– Thế nào Lăng đội trưởng, rất có hiệu suất phải không?

Lăng Tranh cũng không nghĩ gã có thể nhanh như vậy thu được chữ ký.

– Tiểu tử ngươi đi a?

– Hơn nữa ta cam đoan không có bán đứng Lăng đội trưởng, Tần cảnh còn tưởng ta xin cho tiểu lão bà. Nếu mà đại lão bà biết, ngươi nên làm chứng cho ta.

Lăng Tranh vỗ vai gã.

– Được, sau này mời ngươi ăn cơm.

– Ăn cơm? Ta cũng đi!

Lăng Tranh dở khóc dở cười khi Tiểu Lưu đột nhiên xuất hiện.

– Nhắc đến cơm thì tai ngươi thật thính.

– Oan uổng, kỳ thật ta muốn đem camera theo dõi đến đây, vừa vặn nghe được các ngươi sau lưng ta bàn chuyện ăn cơm, có phải không muốn mời ta?

– Cứ đến. – Lăng Tranh tùy tay đem ảnh cùng chữ ký kẹp trong cuốn sổ – Đi xem thôi.

Tần Vanh quên mất phải nói cho Lăng Tranh thời gian phát sóng tiết mục phỏng vấn kia, dùng điện thoại nội tuyến thì không ai bắt máy nên đi xuống lầu.

Văn phòng tổ trọng án không một bóng người, Tần Vanh cảm thấy kỳ quái không biết mọi người đã đi đâu, chỉ thấy một tiểu cô nương chạy qua, y vội vàng lên tiếng gọi.

– Xin hỏi Lăng đội trưởng ở đâu?

– Không có…

Tiểu cô nương kéo dài giọng, một lát liền phát hiện có gì không đúng, vừa quay đầu, này không phải là hình trong desktop nàng chứ?

– Tần cảnh, là ngài. – một giây sau, tiểu cô nương biến thành thiếu nữ nũng nịu, hai tay đặt ở thắt lưng xoay a xoay – Ngài tới tìm Lăng đội trưởng có chuyện gì sao?

– Cũng không phải chuyện đại sự gì… Hắn đi đâu rồi?

– Bọn họ xuống lầu rồi, ngài có cần ta chuyển lời không? – tiếp tục xoay a xoay.

Tần Vanh nhìn nàng xoay đến mức cả người run lên.

– Không cần, để ta viết cho hắn tờ giấy nhắn.

Y trực tiếp đi đến chỗ Lăng Tranh, trên bàn làm việc báo cáo bày lung tung chất thành một núi lớn, giữa còn có bản ký sự.

Tần Vanh tìm trên bàn, cũng không thấy được giấy nhắn, lại không cẩn thận đánh rơi bản ký sự, trong đó có cuốn sổ nhỏ rơi xuống, lộ ra một góc.

Chữ ký nho nhỏ khiến Tần Vanh cảm thấy thật quen mắt, y cúi người, cẩn thận nhặt cuốn sổ lên, đây chính là chữ ký mình vừa đưa cho Tiểu Trương.

Y có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc, lúc này mới cầm lấy, lộ ra phía sau một tấm ảnh chụp khác, rõ ràng là một đôi giày da.

Camera theo dõi chẳng mang lại kết quả gì, toàn là chụp những thứ không hữu dụng. Mấu chốt là một cái giao lộ, nhưng vì máy hỏng cho nên chụp không đến.

Bất quá, Tiểu Lưu mang đến tin tức tốt.

– Lăng đội trưởng, ngươi lần trước bảo ta điều tra đôi giày kia.

Lăng Tranh tinh thần rung lên.

– Nga?

– Là hàng nhập khẩu, vùng phụ cận tìm thấy một chỗ bán.

– Làm tốt lắm. – Lăng Tranh vỗ vai gã.

Tiểu Lưu dẫn hắn đến chỗ bán giày cao cấp, giá cả cũng thực xa xỉ.

Tiểu thư bán hàng cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa.

– Cửa hàng chúng tôi toàn bộ đều là nguyên liệu da trâu tốt nhất, do nhà thiết kế giỏi nhất thế giới là…

Lăng Tranh đưa ra giấy chứng nhận.

– Ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề.

– Đồng chí cảnh sát, mời ngài hỏi.

– Đôi giày này là của cửa hàng các ngươi? – Lăng Tranh đem ảnh chụp cho nàng xem.

– Đương nhiên, đây là thiết kế mua thu năm ngoái của chúng ta, thiết kế thực kinh điển, rất được khách hàng hoan nghênh.

– Còn hàng chứ?

– Mời các ngài chờ một chút.

Một lát sau nhân viên đưa ra một cái hộp.

– Bởi vì là hàng của năm ngoái nên đã bán hết, hiện tại trong tiệm chỉ còn hai đôi cuối.

Lăng Tranh nhận lấy giày cùng ảnh chụp so sánh, quả nhiên giống nhau như đúc.

– Đôi này số bao nhiêu?

– Bốn ba.

– Còn bốn tư?

– Đã bán hết.

– Có thể xem hóa đơn không?

– Phải liên hệ với chủ cửa hàng.

Lăng Tranh đưa cho nàng một tấm danh thiếp.

– Nếu có thì gọi cho ta.

Nhân viên hai tay tiếp nhận.

– Được.

Lăng Tranh lại đưa ra tấm ảnh khác.

– Ngươi biết người này không?

Nhân viên nhìn thoáng qua rồi cười.

– Đương nhiên, đây là vị cảnh sát chi tinh, hắn là nam thần của ta… Chờ chút. – nàng cẩn thận nhìn – Đây là chữ ký của hắn? Có thể tặng ta không?

Lăng Tranh mặt vô biểu tình cất ảnh chụp vào túi.

– Ngươi gặp qua hắn sao? Ta nói thực tế, không phải trên TV cũng không phải áp phích.

– Đúng vậy. – nhân viên khôi phục thái độ nho nhã lễ độ – Hắn cũng là khách hàng quen của chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.