Phòng của tư tế nhỏ nằm trên tầng cao nhất tại Thần Điện, nhưng tấm rèm cửa ngoài ban công tựa như bị gió đêm vén lên mà nhẹ nhàng lơ lửng bay trong không khí.
Chiếc giường vốn trống rỗng lúc đầu giờ lại hơi trũng xuống, tư tế nhỏ được nhẹ nhàng thả lên.
Y phục trên người em đã được thay thành một chiếc áo ngủ màu trắng rất dài, chỉ lộ ra đôi bàn tay và bàn chân trắng nõn mềm mại, khắp người cũng đã được lau qua nhưng đôi môi và khuôn mặt vẫn còn đỏ, thậm chí còn có chỗ trầy xước.
Đó là dấu vết mà Thất hoàng tử để lại trong lúc hoá thành rồng.
Thất hoàng tử ngồi ở bên giường nhìn em trong chốc lát.
Thực ra dùng bùa chú tẩy rửa là xong việc nhanh chóng và dễ dàng, nhưng hắn vẫn tự mình tắm rửa sạch sẽ cho em.
Hắn quan sát gương mặt đang yên tĩnh ngoan ngoãn ngủ của tư tế nhỏ, chậm rãi đưa tay lên, một luồng sáng màu trắng từ bàn tay hắn bay ra chui vào đầu em.
Chờ khi tư tế nhỏ tỉnh dậy, em sẽ không nhớ rõ rằng mình đã ở trong ngục tối nhìn thấy Thất hoàng tử biến thành một con rồng dữ tợn, em sẽ chỉ nhớ rằng hôm nay mình đã bước xuống những bậc thang dài để đưa cho Thất hoàng tử một chiếc lọ nho nhỏ trên tay.
Chiếc lọ nhỏ ấy, bây giờ được đặt trong ngực áo Thất hoàng tử, rõ ràng nó lạnh như băng, nhưng lại như ngọn lửa đang sưởi ấm trái tim hắn.
Thất hoàng tử cúi đầu xuống hôn lên trán tư tế nhỏ.
Chưa đầy hai tháng nữa, tư tế nhỏ của hắn sẽ được kế thừa toàn bộ ma pháp của tư tế.
Tư tế nhỏ đã mong chờ ngày này rất lâu, bởi em nghĩ rằng sau khi mình trở nên mạnh mẽ rồi thì sẽ có thể đưa hắn ra khỏi ngục tối.
Chắc tư tế nhỏ của hắn vốn học không giỏi, nên em không đọc kĩ và cũng chẳng nhớ rõ lịch sử của vương quốc này.
Có lẽ ngày em thừa hưởng sức mạnh cũng chính là ngày bọn họ xa nhau.
Trong lịch sử có ba vị tư tế, chiến công đầu tiên sau khi họ lên ngôi chính là tru diệt ác long, đổi lấy sự bình an cho đế quốc.
Không ai biết những con ác long này đến từ đâu.
Người dân của đế quốc chỉ biết rằng các tư tế của họ một lần nữa bảo vệ đất nước, họ không hề biết rằng những con rồng bị chém giết dưới đao kia vốn là con cái của hoàng tộc.
Những con rồng ấy không thể giữ mình tỉnh táo vào ngày tròn hai mươi tuổi, mà cứ thế biến thành ác long, biến mất khỏi thế giới này.
Họ chẳng được ghi tên trong sử sách và cũng chẳng được tổ chức lễ tang, chỉ vẻn vẹn vài dòng ngắn ngủi nói lại rằng họ đã bị giết bởi một tư tế vào một ngày nhất định nào đó, và được tán dương với tư cách chiến công của tư tế.
Bờ môi Thất hoàng tử vẫn còn đặt trên trán tư tế nhỏ.
Em nhắm mắt, nằm dưới thân hắn như một đóa hoa hồng dịu dàng.
Hắn nghẹn giọng khẽ hỏi: “Nếu một ngày nhất định phải giết ta, liệu em có thể nhận ra ta trong đôi mắt rồng ấy không?”
Khi máu ta chảy qua các thềm đá, thấm đẫm áo bào thánh của em.
Em vẫn có thể nhìn vào đôi mắt ấy và thương tiếc cho ta ư?
Trong giấc mộng, tư tế nhỏ bất giác cau mày một cái nhưng không tỉnh dậy.
Thất hoàng tử hoàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, hắn nắm lấy tay tư tế nhỏ áp vào má mình.
Hắn nhẹ nhàng nắn đầu ngón tay tư tế nhỏ, đôi môi ấm nóng dán lên ngón tay em.
Cảnh đêm bên ngoài an tĩnh vô cùng, ánh sao lấp lánh, tấm rèm cửa màu trắng bị gió thổi lung lay.
Một lúc lâu sau, tiếng niệm chú đột ngột vang lên trong phòng.
Nếu Đại pháp sư có mặt ở đây, nhất định ông sẽ nhận ra đó là một loại ma thuật từ thời cổ mạnh mẽ vô cùng, có tác dụng bảo hộ và chúc phúc.
Ánh sáng vàng dần dần bao phủ khắp cơ thể tư tế nhỏ, những hoa văn uốn lượn xuất hiện trên làn da em.
Thất hoàng tử dùng sức nắm thật chặt bàn tay tư tế nhỏ, trong ánh mắt hắn là tình yêu nồng cháy tới mức gần như tuyệt vọng.
Tựa như vô số đêm dài, hắn đứng trong hoàng cung nhìn về phía Thần Điện.
Hắn nghĩ rằng, nếu có một ngày hắn thực sự bị giết với tư cách ma long, tất cả mọi người trên thế gian nay đều sẽ quên đi sự tồn tại của hắn.
Ít nhất hắn đã chúc phúc cho tư tế nhỏ, nó có thể thay hắn bảo vệ em sau này.
Hắn nguyện làm ác long canh giữ bên hoa hồng của hắn, nguyện làm bạn bên tư tế nhỏ của hắn.