Tư Nhân Hỉ Sự

Chương 4: Lời mời



12.

Ngày đó sau khi ngẫu nhiên gặp ở nhà ăn, Hứa Tri Hiểu trong một quãng thời gian rất dài cũng không gặp lại Vương Khiên qua.

Mãi đến tận một hôm nào đó, Giang Siêu bỗng nhiên ở trong ký túc xá hỏi cậu: “Hứa Ngốc, nam thần của mày hỏi tao số điện thoại của mày, tao có nên cho hay không?”

Hứa Tri Hiểu phản ứng một giây đồng hồ, sau đó khiếp sợ, “Hai người có liên hệ?”

Giang Siêu nháy mắt với cậu cười haha nói, “Ai bảo lần trước ăn cơm mày đi trước, tao với nam thần mày sau đó trao đổi số điện thoại. Nhưng mày yên tâm, tụi tao vẫn luôn không liên hệ, hôm nay là lần đầu tiên.”

Hứa Tri Hiểu hỏi: “Anh ấy nói gì với mày?”

“Không có gì, nam thần nhà mày muốn lập đội thi gây dựng sự nghiệp, hỏi tao có hứng thú hay không, tao nói không có thời gian, anh ta liền muốn hỏi mày chút xem.”

Hứa Tri Hiểu hậu tri hậu giác trừng hắn, “Anh ấy không phải của nhà tao.”

Giang Siêu không nói, “Chú ý trọng điểm đi chú! Vừa nghe đến nam thần là mày liền bỏ chạy về trời.”

Hứa Tri Hiểu dừng một chút, nói: “Vậy mày cho anh ấy đi.”

Giang Siêu nhắn tin cho Vương Khiên, sau đó đưa điện thoại mình tới trước mặt Hứa Tri Hiểu, “Ầy, số của nam thần mày đây, cầm đi đi.”

Nhìn dãy số xa lạ này, đáy lòng Hứa Tri Hiểu đột nhiên khẽ run lên.

13.

Xế chiều hôm đó, Vương Khiên nhắn tin tới, không có bất kỳ quanh co lòng vòng, vào thẳng đề tài chính.

Hắn muốn lập đội tham gia cuộc thi gây dựng sự nghiệp học đường mỗi năm một lần của Lĩnh Đại.

Quán quân cuộc thi có thể lấy được tiền thưởng 1 vạn nhân dân tệ, còn có thể xin nhà trường mười lăm vạn làm tiền tài trợ gây dựng sự nghiệp.

Vương Khiên liền là hướng về phía mười lăm vạn này đi.

Trên tay hắn có một bộ hệ thống an toàn trí năng tự mình khai phá, đã xin độc quyền kỹ thuật. Hắn dự định vừa học nghiên cứu sinh vừa gây dựng sự nghiệp, mà tài chính khởi động chậm chạp không có, vì vậy đánh thẳng chủ ý lên cuộc thi gây dựng sự nghiệp.

Hắn thậm chí còn có lòng tham hơn.

Năm sau là một trăm năm ngày thành lập Lĩnh Đại, trường học muốn có hoạt động lớn.

Các bạn học sẽ hợp tác với chính quyền thành phố, năm sau tổ chức cúp khiêu chiến cả nước cỡ lớn tương tự gây dựng sự nghiệp, tiền thưởng đứng đầu phần thi cá nhân có thể đạt tới trăm vạn.

Nếu như bắt được quán quân tranh tài trong trường, sau khi được đề cử tham gia giải thi đấu, là có thể trực tiếp thi từ cấp tỉnh trở lên, sẽ tiết kiệm được không ít tinh lực.

Cơ hội như vậy, Vương Khiên tự nhiên không muốn bỏ qua.

Hiện tại đoàn đội của hắn đã hơi có quy mô, không thiếu kỹ thuật chủ chốt và nhân tài tiêu thụ, ngược lại là phương diện tài vụ và kế toán vẫn luôn không tìm được người quen có thể tin được gia nhập, cho nên hắn mới nghĩ tới đàn em quen biết không lâu.

Đối mặt với lời mời như vậy, Hứa Tri Hiểu cũng không phải không lay động. Nhưng ngoài lay động, còn có càng sâu do dự.

Đây chính là Vương Khiên.

Nếu như cậu thật sự đáp ứng, một quãng thời gian rất dài sau này, họ sẽ thường xuyên gặp mặt…

Vậy cậu trước đây lảng tránh khổ sở như vậy, là đang làm trò cười hay sao?

Cuối cùng, Hứa Tri Hiểu cũng chỉ đáp ứng là sẽ cân nhắc.

Thái độ Vương Khiên lại khoan dung ngoài ý muốn, thậm chí cho phép cậu cân nhắc đến ngay hết hạn đăng kí ——

“Cậu là lựa chọn hàng đầu của tôi, tôi sẽ luôn chờ câu trả lời chắc chắn của cậu.”

14.

Vương Khiên gửi rất nhiều tư liệu qua, bao gồm cả chứng nhận độc quyền kỹ thuật cùng kế hoạch buôn bán thành hình hơn phân nửa.

Hứa Tri Hiểu nghiêm túc xem qua, mà vẫn luôn không cho câu trả lời chắc chắn xác thực.

Vương Khiên cũng không giục cậu, chỉ tình cờ nhắn một hai tin nhắn qua, không thăm dò suy nghĩ của cậu, mà cũng không phải tìm để nói chuyện, nói chung thái độ không xa không gần, bình thường.

Hứa Tri Hiểu muốn trả lời lại không dám trả lời, đồng thời cũng không dám không trả lời, lén lút xoắn xuýt mình muốn chết.

15.

Trưa hôm nay, tới gần giờ cơm, Hứa Tri Hiểu đột nhiên bị một cú điện thoại gọi đi.

Không phải ai khác, chính là cha Hứa đến Lĩnh Thành nói chuyện làm ăn.

Hai người ăn cơm trưa ở khách sạn cha Hứa ngủ lại.

Trong bữa ăn, cha Hứa hỏi: “Chuyện công việc, suy xét thế nào rồi?”

Hứa Tri Hiểu dừng đũa, nhất thời không lên tiếng.

Cha Hứa quan sát kỹ vẻ mặt cậu, đoán, “Con có phải đã có quyết định rồi hay không?”

Hứa Tri Hiểu ăn ngay nói thật, “Con muốn ở lại Lĩnh Thành.”

Cha Hứa cũng không kinh ngạc, tự nhiên nói: “Lĩnh Thành mặc dù là tỉnh lị, mà trình độ phát triển của Vân Thành một chút cũng không kém hơn nơi này, trái lại lĩnh vực tài chính còn phát triển nhanh hơn một bước, cơ hội cũng nhiều hơn. Con nếu học chuyên ngành này, trong nhà lại có điều kiện tốt như thế, về Vân Thành có gì không tốt? Cách nhà gần, ba với mẹ con cũng yên tâm chút. Mẹ con mỗi ngày đều lo con ở ngoài ăn không no, ngủ không ngon, nói với ba rất nhiều lần rồi.”

Lời Hứa Tri Hiểu muốn nói liền nghẹn lại tất cả.

Cơm nước xong, cha Hứa đưa cậu về trường học.

Trước khi xuống xe, cha Hứa bỗng nhiên gọi cậu lại, hỏi: “Con nói thật với ba, con muốn ở lại Lĩnh Thành là tại sao?”

Hứa Tri Hiểu lộp bộp trong lòng, theo bản năng quay đầu lại.

Cha Hứa đang nhìn kĩ cậu, mặt bình tĩnh, không nhìn ra dị thường.

Nửa ngày, Hứa Tri Hiểu rốt cục nhỏ giọng nói: “Con muốn tự mình rèn luyện một lần.”

Cha Hứa im lặng chốc lát, không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.