Tư Nhân Hoa Viên

Chương 8



Sáng sớm một tuần sau, trời nhiều mây mấy ngày nay đã chuyển trời quang, mặt trời cao cao lơ lửng, ánh nắng tươi đẹp đem căn phòng sạch sẽ chiếu sáng rực rỡ, ngồi ở trong phòng như vậy, tâm tình đều trở nên sáng sủa.

Hai người đơn giản ăn qua bữa sáng, muốn thừa dịp thời tiết nắng ráo đem phòng hảo hảo thu thập một chút, Kha Nhất Minh liền giống như bà chủ gia đình không ngừng bận rộn. Từ Văn Uyên thì sau khi ăn xong bữa sáng, cầm qua mấy tờ báo, một bên hưởng thụ ánh mặt trời một bên nhàn nhã xem tin tức.

Nếu không phải hai người đều là nam nhân, bọn họ ở chung như thế này thật đúng là giống một đôi vợ chồng.

Nguyên bản Từ Văn Uyên coi như vẫn chuyên chú xem báo, sau tầm mắt của hắn lại bất tri bất giác chuyển qua trên người Kha Nhất Minh đang thỉnh thoảng từ bên cạnh hắn đã chạy tới chạy lui.

Đầu tiên là đem quần áo phải giặt ôm đến chỗ máy giặt, sau đó vào phòng ngủ mang chăn phóng tới trên ban công phơi nắng, tiếp theo bắt đầu thu thập phòng ở, cuối cùng là dùng máy hút bụi dọn dẹp tro bụi trên sàn nhà.

Từ Văn Uyên rất khó hình dung tâm tình giờ phút này, trước kia hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua chuyện này. Trước khi Kha Nhất Minh đến đây, hắn rất ít ở trong căn phòng này, có đôi khi trở về cũng chỉ là ngủ một giấc sau đó liền ly khai, ở đây đã vài năm, hắn thậm chí không rõ ràng lắm trong phòng này có những thứ gì. Trước lúc Kha Nhất Minh tới, luôn mời người làm thêm giờ đến quét tước, cho nên mới thời khắc bảo trì sạch sẽ, sau khi Kha Nhất Minh đến ở, việc này liền đều do y phụ trách.

Không biết có phải hay không bởi vì Kha Nhất Minh luôn đem việc làm việc nhà thành công tác hạng nhất, mặc kệ công việc như thế nào bận rộn rồi cùng mình có bao nhiêu mệt mỏi, y đều nhất định mỗi ngày kiên trì quét dọn.

Lúc trước Kha Nhất Minh kiên trì muốn giao tiền thuê nhà cho hắn, Từ Văn Uyên vì ngăn loại ý niệm này trong đầu y liền thuận miệng nói tiền thuê nhà không cần trả, để y phụ trách quét tước phòng ở chuẩn bị bữa tối là được rồi. Kha Nhất Minh sau khi nghe xong không hề kiên trì ý định, nhưng mỗi ngày bắt đầu nghiêm túc hoàn thành hai chuyện này.

Tuy rằng chuyện đã trải qua là như vậy, nhưng mà bây giờ thấy thân ảnh Kha Nhất Minh vội vội vàng vàng, Từ Văn Uyên liền cảm thấy công việc thường ngày có người cẩn thận chuẩn bị thu xếp, vừa nghĩ tới chuyện này, nếu người này lại là người chính mình coi trọng, tâm tình có nghĩ cũng biết. Thật giống như hắn đồng dạng cũng được coi trọng.

Tầm mắt Từ Văn Uyên xuyên qua mép tờ báo nhìn về phía Kha Nhất Minh đang đẩy máy hút bụi đi vào trong phòng khách, đoán chừng là chuyên tâm dọn dẹp sàn nhà, Kha Nhất Minh hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nóng rực của Từ Văn Uyên. Khi y đi đến trước sofa, chuẩn bị dọn dẹp sàn nhà dưới ghế thì không biết nhìn thấy gì lúc tùy tay cầm lấy đệm trên ghế lật qua vừa nhìn —

Lúc này ánh mắt Từ Văn Uyên càng trở nên u trầm hơn. Ở trong tầm mắt của hắn, Kha Nhất Minh đem đệm lật qua không biết thấy cái gì mà thân thể vốn cứng đờ, theo sau cả khuôn mặt cả cổ cả cái lỗ tai đều trướng đến đỏ bừng. Y có vẻ xấu hổ đem đệm thả lại chỗ cũ, vốn định làm bộ như không thấy, nhưng đang chuẩn bị tiếp tục dọn dẹp thì y tựa hồ cảm thấy như vậy không ổn, liền đỏ mặt không được tự nhiên cầm lấy đệm, dùng tốc độ nhanh nhất đem đệm tháo ra vỏ ngoài, sau đó vội vàng tiến vào trong phòng bỏ vào máy giặt.

Đợi cho sau khi đi ra, nghĩ đến không có bị ai phát hiện y như không có việc gì dùng máy hút bụi tiếp tục dọn nhà.

Đem tất cả chuyện này thu hết vào mắt Từ Văn Uyên gấp lại tờ báo trên tay, đặt trên bàn, sau đó khẽ ho một tiếng, gọi người đang bận rộn: “Nhất Minh.”

“Gì?” Kha Nhất Minh cũng không quay đầu lại trả lời hắn.

“Anh đột nhiên muốn làm.”

“Lạch cạch!” Máy hút bụi trong tay Kha Nhất Minh ngã xuống trên sàn nhà làm bằng gỗ.

“Nhất Minh, chúng ta liền như tối hôm qua ở trên ghế sofa làm, lần này chúng ta đem cả hai cái đệm đều dơ đi, chỉ bẩn một cái, em không thấy chúng nó thực đáng thương sao?” [*giật giật khóe miệng*]

“Đáng thương cái đầu anh!”

Hẳn là xem như thẹn quá hóa giận đi. Mặt còn hơn hồi nãy càng đỏ hơn, Kha Nhất Minh hướng Từ Văn Uyên hung tợn trừng mắt, không có ý chú ý tới hắn nữa, xoay người cầm lấy máy hút bụi bị ngã trên mặt đất.

“Nhất Minh, anh nhưng là nghiêm túc nha.” Thanh âm Từ Văn Uyên tuy nhẹ nhưng ngữ khí cũng là nghiêm túc không thể bỏ qua, “Một đoạn thời gian trước bởi vì công việc của em nên luôn để anh trong trạng thái chưa thỏa mãn dục vọng, nhẫn nại của anh đã đến cực hạn nha, nếu như nói em không cho anh thỏa mãn…”

“Hôm qua, tối hôm qua… không phải đã làm sao?” Kha Nhất Minh đỏ mặt dũng cảm nhìn về phía Từ Văn Uyên với ánh mắt cực nóng đang chăm chú nhìn mình.

“Mới một lần mà thôi. Anh xem em vội vàng hoàn thành công việc mệt mỏi, anh nhưng là hảo tâm cố nén dục vọng cho em nghỉ ngơi thật tốt…” Nhìn hắn, có bao nhiêu hiểu minh đại nghĩa, bao nhiêu bi thảm đáng thương…

“Lúc này, bây giờ là ban ngày…”

“Anh biết.” Hắn cũng không phải mắt mù, ban ngày ban đêm cũng rất rõ ràng.

“Anh… anh…” Trong lúc bối rối hồi lâu không tìm được một cái cớ, cuối cùng nóng nảy lớn tiếng nói, “Tóm lại giờ không được!”

“Ân?” Từ Văn Uyên hơi hơi híp mắt, bộ dạng trầm tĩnh thoạt nhìn có vài phần uy nghiêm, hắn nhìn như bình tĩnh truy vấn nguyên nhân, “Vì sao không được?”

“Tôi… Tôi… Đúng rồi, tôi một chút nữa còn phải đi siêu thị một chuyến, trong nhà đồ ăn cơ hồ đã không còn, một ít đồ dùng hàng ngày cũng dùng hết, không mua không được, được rồi, nhất định hôm nay đi mua!”

“Oh?” Từ Văn Uyên kéo dài thanh âm, vẫn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Kha Nhất Minh, sau một lúc lâu, hắn mới giống như buông tha nói, “Nói như vậy cũng không có biện pháp… Bất quá, anh hiện tại chính là thật sự muốn làm, hơn nữa anh cũng không muốn tiếp tục tự mình giải quyết, cho nên, Nhất Minh, em hay dùng miệng giúp anh làm một lần đi…”

Kha Nhất Minh mắt không khỏi trợn to, ngơ ngác nhìn hắn: “Cái… Gì…”

Từ Văn Uyên nhếch môi, tà tà cười: “Dùng miệng giúp anh làm.”

“Tôi không…” Kha Nhất Minh theo bản năng cự tuyệt.

“Vậy hãy để anh làm nha! Chính là nếu làm như vậy, dục vọng của anh đã muốn tồn đọng mấy ngày nên có thể không biết nặng nhẹ, để em vài ngày kế tiếp đều không có biện pháp xuống giường…”

Nghĩ đến Từ Văn Uyên không giống với người bình thường dục vọng cường thịnh, còn có từng thể nghiệm qua liên tục vài ngày không thể xuống giường, tuy rằng sau khi ở chung lâu Từ Văn Uyên bắt đầu tôn trọng ý tứ của y tận lực không làm quá phận, nhưng mỗi đêm ba lượt cũng đã làm cho ngày hôm sau mệt mỏi không chịu nổi, hiện tại ánh mắt Từ Văn Uyên như muốn đem y nuốt hết vào bụng, nếu lúc này thật sự bị tấn công, vậy y thật sự có thể hảo vài ngày không cần xuống giường.

“Thế nào, đã lựa chọn tốt chưa? Nhất Minh.”

Từ Văn Uyên ở phía trước mặt y thoạt nhìn nhàn nhàn mà thúc giục, căn bản bộ dạng không giống như lời hắn nói chưa thỏa mãn dục vọng.

Kha Nhất Minh nhìn hắn, suy tính nhiều lần, y cắn môi hướng Từ Văn Uyên đi tới, đến trước mặt hắn, dưới ý ra hiệu của hắn, y đành quỳ giữa hai chân hắn.

Bởi vì bên ngoài mặc quần thường rộng rãi, cho nên từ bên ngoài liền nhìn không ra có cái gì bất thường, nhưng khi Kha Nhất Minh chần chờ kéo quần Từ Văn Uyên xuống, nhìn thấy phân thân trướng lớn trong nội khố (underwear), mới có điểm kinh hoảng nuốt một ngụm nước bọt.

“Thật sự là dã thú động tình.” Kha Nhất Minh có chút bất mãn nhỏ giọng nói thầm, nghĩ đến Từ Văn Uyên không nghe được, nhưng lại bị hắn nghe thấy nhất thanh nhị sở.

Tay Từ Văn Uyên đặt ở trên đầu y, cẩn thận xoa xoa mái tóc bị cắt đến có chút ngắn nhưng lại có vẻ thực nhẹ nhàng khoan khoái.

“Anh là vì em mới thành như vậy…” Thanh âm Từ Văn Uyên càng trở nên trầm thấp, tay đặt trên đầu Kha Nhất Minh theo mặt y chuyển qua trên cổ, sau đó ở hầu kết y vuốt ve chợt nặng chợt nhẹ.

Nghe thanh âm trầm thấp dễ nghe của Từ Văn Uyên, Kha Nhất Minh chậm chậm vươn tay kéo xuống nội khố màu đen của hắn, làm cho phân thân cực đại từ trong nội khố bật ra.

Kha Nhất Minh cẩn thận nắm nó, cảm thụ được nhiệt độ không giống, còn càng tương xứng như trái tim đang run rẩy hơn. Khuôn mặt từ từ cúi xuống, không rành làm loại sự tình này y chỉ là theo bản năng trước dùng đầu lưỡi liếm liếm phần đỉnh lộ ra trong không khí, lại làm cho bàn tay ở cổ y bỗng dưng chuyển sang nắm lấy bờ vai y.

“Nhất Minh…” Từ Văn Uyên giống như thở dài thấp giọng gọi.

Sau khi liếm một chút, vị đạo chỉ thuộc về nam nhân theo đầu lưỡi của y xông vào trong thân thể, tiếp tục liếm xuống dưới, Kha Nhất Minh đem nó ngậm lấy.

Cảm giác phi thường rõ ràng, sau lúc ngâm vào miệng, phân thân nóng như lửa lại trướng lớn thêm một vòng.

“Ô…”

Vốn vừa mới có thể nuốt đi vào, hiện tại lại chen chúc làm cho miệng y có cảm giác như bị căng hết cỡ, theo bản năng muốn nhả ra lại bị hắn biết rõ ý nghĩ đem đầu y đè xuống.

“Quen là ổn rồi.”

Từ Văn Uyên dùng thanh âm đầy ngọt ngào trầm trầm nói ra.

Thanh âm của hắn tựa hồ có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm, nghe được hắn nói như vậy, Kha Nhất Minh dần thu lại tâm tình khẩn trương, cố gắng làm cho mình thích ứng sự tồn tại của hắn.

“Nhất Minh, anh sẽ không dạy em… Chính em tự làm đi, chỉ cần có thể để anh bắn ra là được rồi…” Từ Văn Uyên đem tay chuyển trên lỗ tai y, không ngừng vuốt ve chỗ non mềm sau tai cùng xoa lấy vành tai, cho đến khi chúng cũng đỏ lên nóng hầm hầm.

Đều là nam nhân, nên biết như thế nào làm đối phương thỏa mãn sao?

Nghĩ đến đây, nhớ lại cảm giác lúc tự mình an ủi để bản thân đạt được khoái cảm, Kha Nhất Minh một bên dùng tay nắm chặt lấy dục vọng Từ Văn Uyên, một bên dùng đầu lưỡi, không ngừng liếm liếm đỉnh.

Kha Nhất Minh xác thực xem như không có kỹ xảo gì đáng nói, giống như là dùng phương thức của một tiểu miêu ngốc liếm nước uống. Nhưng mà Từ Văn Uyên cũng rất hưởng thụ, bởi vì chỉ cần xem bộ dáng Kha Nhất Minh nỗ lực, hắn đã cảm thân hạ thân trở nên cứng hơn.

Có lẽ thật sư là vì dục vọng đọng lại lâu rồi, trước hành vi lộn xộn của Kha Nhất Minh hắn lại có thể không quá bao lâu liền xuất tại trong miệng y.

Không nghĩ tới hắn nói bắn liền bắn, không kịp trốn tránh, Kha Nhất Minh bị buộc nuốt vào thứ hắn bắn ra, cảm thụ được hương vị tanh nồng lan tràn khắp trong miệng, y muốn chạy tới phòng vệ dinh phun ra thì bị Từ Văn Uyên ngăn lại.

“Nuốt vào.”

Ngẩng đầu nhìn về phía Từ Văn Uyên, thấy ánh mắt hắn không cho phép trái lời, Kha Nhất Minh lấy tay che miệng lại, đem thứ trong miệng toàn bộ nuốt xuống bụng.

Thấy y nghe lời, ánh mắt Từ Văn Uyên nháy mắt trở nên dịu dàng, tay đặt ở trên mặt y nhẹ nhàng vuốt ve giống như trấn an y.

Nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của Từ Văn Uyên, cảm giác được mùi vị vẫn còn lan tràn trong miệng, Kha Nhất Minh đột nhiên cảm thấy thực tức giận, y nhanh chóng đứng lên, nâng mặt Từ Văn Uyên lên đem miệng mình chạm xuống, cũng để hắn nếm thử loại tư vị này. […dại dột quá]

Đợi cho Kha Nhất Minh buông ra, Từ Văn Uyên vốn không nghĩ tới y sẽ làm như vậy, vẫn đang duy trì tư thế sững sỡ nhìn Kha Nhất Minh.

Thấy hắn cuối cùng cũng bị mình chọc ghẹo một lần, Kha Nhất Minh cười đến thực thỏa mãn, chà xát miệng đang định vỗ vỗ mông chạy lấy người thì bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ áp tới trên sàn nhà.

“Uy… Từ Văn…” Đang muốn mắng cái người đang áp trên người mình nổi điên cái gì, Kha Nhất Minh phát hiện chỗ bắp đùi mình bị một cái gì đó cứng rắn chạm tới…

“Từ Văn Uyên, anh đừng nháo!” Kha Nhất Minh sắc mặt đại biến, vội vàng liều mạng muốn từ trong ngực hắn thoát ra,

“Không còn kịp rồi… Ai kêu em dụ dỗ anh…” Từ Văn Uyên một bên ngăn chặn y, một bên dùng sức kéo y phục trên người y. Vốn dục vọng còn chưa thỏa mãn, vừa rồi y thình lình ngoài dự liệu lại hôn hắn, khiến hắn kích thích không thua gì việc Kha Nhất Minh ở trước mặt mình nhảy thoát vũ y.

“Tôi không có!” Thấy quần áo đều từng cái từng cái bị cởi ra, Kha Nhất Minh lại càng kích động.

“Em có.”

“Không có!”

“Em vừa mới hôn anh.”

“Tôi, tôi chỉ là muốn…”

“Tóm lại, anh sẽ không bỏ qua cho em.” Thật vất vả cuối cùng đem quần áo nửa người trên của Kha Nhất Minh cởi xuống, Từ Văn Uyên ánh mắt âm u, dùng sức ở trên vai y cắn một cái, hạ thân không kìm lòng nổi ma xát lên đùi Kha Nhất Minh.

“A… Không được…”

Bả vai truyền đến đau nhức, hai tay quơ loạn bắt được chân bàn, sau đó đem hết toàn lực muốn từ trong lòng Từ Văn Uyên dịch chuyển ra, nhưng rất nhanh lại bị kéo trở về.

Từ Văn Uyên đem y xoay người mắt hướng vào mình, tách ra hai chân của y chen vào giữa ôm lấy thắt lưng y, nâng mặt y cúi xuống thật sâu hôn lên.

“Ân…”

Kha Nhất Minh luôn dễ dàng bị thua dưới kỹ thuật hôn cao siêu của Từ Văn Uyên, trải qua một phen môi lưỡi giao triền khiến người không thể suy nghĩ, Kha Nhất Minh liền hô hấp cũng đều nhọc nhằn, tứ chi như nhũn ra ngồi trên mặt đất mặc cho Từ Văn Uyên muốn làm gì thì làm.


“Nhất Minh.”

Kha Nhất Minh nghe Từ Văn Uyên dùng thanh âm trầm thấp gọi mình, sau đó nửa thân dưới bị nâng lên, quần chỉ bị tuột đến dưới mông liền truyền lại xúc cảm bị vật cứng chạm tới. Kha Nhất Minh theo bản năng ngừng thở, quả nhiên, vật cứng nóng rực kia rất nhanh liền cạy mở thân thể y, mạnh mẽ chen chúc đi vào.

“A.”

Kha Nhất Minh phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi liền dùng răng cắn môi dưới.

“Không cần cắn môi, Nhất Minh, anh muốn nghe thanh âm của em, anh muốn nghe em gọi tên anh… Nhất Minh, Nhất Minh…” Dừng lại động tác xâm nhập, Từ Văn Uyên đưa tay không ngừng vuốt ve đôi môi bị cắn chặt, thật vất vả để đôi môi của y buông ra, Từ Văn Uyên nhịn không được lại hôn lên môi y, hấp thu sự ấm áp trong khoang miệng.

Ngay tại lúc Kha Nhất Minh bị hôn đến đầu óc trống rỗng đã quên thân ở chỗ nào thì Từ Văn Uyên thắt lưng đẩy một cái, đem dục vọng tiến toàn bộ vào trong thân thể nóng bỏng của y.

Từ Văn Uyên dời miệng, dùng sức ôm lấy thân thể y, mạnh mẽ đong đưa cơ thể, đem phân thân cấp bách muốn phát tiết, tiến nhập càng sâu càng dùng lực vào trong thân thể Kha Nhất Minh, cảm giác sự ấm áp đủ để hắn phát điên.

Kha Nhất Minh bị va chạm đến mức trước mắt một mảnh bạch quang, trừ bỏ khuôn mặt không rõ ràng của Từ Văn Uyên, y cái gì cũng đều nhìn không tới, trừ bỏ dục vong của Từ Văn Uyên một lần lại một lần giống như đinh đóng cọc vào thân thể y, y cái gì cũng đều cảm thụ không được.

Kiềm nén không nổi tiếng rên rỉ không ngừng bật ra từ yết hầu, nghe vào tai Từ Văn Uyên, so với thuốc còn muốn huyết mạch sôi trào hơn, mà cái phản ứng thực sự chính là biểu hiện của phân thân trong cơ thể y lại trướng đến khó tin, khiến hắn như tiểu quỷ mới lần đầu trải qua việc đời, sau vài lần mạnh mẽ trừu sáp, xuất trong thân thể Kha Nhất Minh.

“Ha, ha…” Từ Văn Uyên hai tay đỡ lấy bên hông Kha Nhất Minh, hơi mệt mỏi thở, hai mắt luôn luôn nhìn Kha Nhất Minh trong lòng mình vẫn chưa có hồi phục thần trí.

“Thật có lỗi, không cho em hưởngthụ liền chính mình xuất trước…” Từ Văn Uyên vừa nói chuyện, tay đã đụng tới hạ thân của Kha Nhất Minh, chỗ ấy đã muốn khe khẽ ngẩng đầu lên.

“Không, không cần.” Kha Nhất Minh vội vàng kéo tay hắn, “Đủ, đủ rồi. tôi không cần… Nếu anh đã hảo thì liền đứng lên đi… Tôi còn chưa quyét dọn xong…”

“Hôm nay coi như xong đi.” Từ Văn Uyên không để ý tới Kha Nhất Minh cự tuyệt, tay nắm chặt phân thân cực nóng của y, lập tức đem đến kích thích cường liệt, rất nhanh khiến Kha Nhất Minh hơi thở trở nên rối loạn.

“Hôm nay chính là cuối tuần… Thời gian tốt đẹp đương nhiên là dùng để hưởng thụ…”

“…Nghe anh… chuyện ma quỷ…”

Dục vọng mãnh liệt kéo tới, vì bảo trì ý thức mà liều mạng cùng nó giao chiến, nghe được lời của hắn không nhịn được hao phí khí lực châm biếm lại, vì thế thanh âm liền đứt quãng, vả lại còn mang theo vài phần ham muốn.

“Miệng em cũng không thành thực bằng thân thể a.” Từ Văn Uyên trầm trầm cười, động tác trên tay nhanh hơn, nhìn thấy hơi thở Kha Nhất Miinh càng ngày càng loạn, nhìn vẻ mặt của y càng ngày càng hồng, nghĩ đến chính mình khiến y ý loạn tình mê như vậy, ngay lúc cảm thấy bỗng nhiên thật đắc ý thì bảo bối trong tay lại trướng lớn thêm một vòng, tựa hồ muốn tới đỉnh thì hắn buông lỏng tay ra, khiến người đã muốn trầm mê trong khoái cảm phát ra âm thanh bất mãn.

“Tiếp tục chờ một chút, lần này chúng ta cùng nhau ra.”

Từ Văn Uyên nâng hai chân y lên, chôn phân thân mình vào thân thể y, tìm đến một điểm trong đó liền tập trung không ngừng tiến công tới. Tuyến tiền liệt không ngừng bị kích thích, tiếng rên rỉ Kha Nhất Minh trở nên càng lớn tiếng hơn, thân thể cũng vặn vẹo càng lợi hại. Vì muốn ổn định lại cơ thể đang bị người dùng sức lay động, hai tay y loạn xạ trên bả vai Từ Văn Uyên, sau đó ôm chặt lấy…

“Uhm… A…”

“Nhất Minh… Anh muốn nghe, em kêu tên anh…”

Từ Văn Uyên hơi thở đã sớm trở nên nặng nề, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ.

Kha Nhất Minh gian nan mở to mắt nhìn về Từ Văn Uyên, khuôn mặt đang liên tục chảy mồ hôi, sau đó liền đem mặt vùi vào bờ vai của hắn, thanh âm nhỏ giọng phát ra: “Văn Uyên…”

Từ Văn Uyên vừa lòng ôm lấy y, cuối cùng sau khi dùng sức thẳng tiến một cái, cùng Kha Nhất Minh bắn ra.

Từ Văn Uyên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khi tỉnh lại, Kha Nhất Minh vẫn còn ngủ say, nhìn thoáng qua vẻ mặt đang ngủ mang theo mệt mỏi của người trong lòng một chút Từ Văn Uyên mới xoay người lấy điện thoại ở tủ đầu giường, nhưng cầm qua vừa nhìn, hắn mới phát hiện không phải điện thoại của mình vang.

Để điện thoại xuống nghiêng tai lắng nghe, hắn mới nghe ra thanh âm vang lên ở phòng khách. Kéo chăn lên cẩn thận rồi xoay người xuống giường, dù giờ đã là hơn 10 giờ sáng nhưng hắn còn chưa muốn đánh thức Kha Nhất Minh đang ngủ say, hắn muốn để y ngủ thêm một hồi, dù sao bọn họ tối qua cũng gần đến lúc hừng đông mới ngủ.

Còn nguyên nhân, khụ, đương nhiên là bởi vì Kha Nhất Minh vẫn chưa thỏa mãn hết dục vọng của Từ Văn Uyên nên mới bị hung hăng chăm sóc.

Từ Văn Uyên xuống giường, lấy áo ngủ bị ném một bên mặc vào, mới đi ra khỏi phòng ngủ hôm qua bởi vì làm đến hoàn toàn quên mình liền ngay cửa cửa cũng không đóng.

Đi vào phòng khách Từ Văn Uyên rất nhanh tìm đươc điện thoại của Kha Nhất Minh đặt ở trên bàn trà vẫn đang vang liên tục. Bởi vì lo lắng chuông điện thoại sẽ đánh thức Kha Nhất Minh, hắn cầm lấy điện thoại đang muốn nhanh chóng tắt đi thì nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình điện thoại cảm thấy quen thuộc thì động tác bỗng ngừng lại, tiện đà chuyển thành bấm nghe.

Từ Văn Uyên trí nhớ rất tốt, chỉ cần từng xem qua số điện thoại người khác một lần cơ bản đều có thể nhớ kỹ, huống chi số điện thoại này hắn từng bấm qua nhiều lần a.

“Cậu gọi điện cho Nhất Minh làm gì?”

Đặt di động sát tai, Từ Văn Uyên ngữ khí nói ra có chút lạnh thấu xương.

Cũng khó trách hắn như thế, dù sao không có người nào trong lúc vô ý biết được tình nhân của mình dưới tình huống mình không phát hiện cùng tình nhân cũ liên lạc mà lại không tức giận chứ.

Đối phương rõ ràng bị ngữ khí của hắn dọa sợ, thật lâu không có lên tiếng, qua sau một lúc lâu mới cẩn thận mở miệng: “Anh…là ai?”

“Như thế nào, mới chia tay mấy tháng liền ngay cả thanh âm của tôi cũng không nhớ rõ sao?”

“…Từ Văn Uyên!?”

“Đúng vậy.”

“A, anh!” Đối phương thanh âm bởi vì khó có thể tin mà có vẻ chói tai, “Tại sao di động của Nhất Minh lại trong tay anh?”

“Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu.” Từ Văn Uyên thanh âm trầm xuống, tiếp tục hỏi, “Các cậu vẫn một mực liên lạc sao? Còn cậu hiện tại vì sao lại gọi điện cho Nhất Minh?”

“Tôi… tôi chỉ là muốn biết hiện tại Nhất Minh trôi qua có tốt hay không… đợi đã, Từ Văn Uyên, tôi vẫn có chút không rõ, vì sao anh cùng Nhất Minh… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Từ Văn Uyên nhìn ánh nắng sáng rõ ngoài cửa sổ, trầm ngâm một lát mới nói: “Chính là chuyện như cậu nghĩ.”

Đối phương lâm vào trầm mặc, thật lâu mới nói: “Chẳng lẽ ngay từ đầu mục tiêu của anh chính là Nhất Minh?”

“Cậu quả không ngốc.”

“…Trời, Từ Văn Uyên, anh, anh thật là làm cho người khác khó có thể tin… Hiện tại, Nhất Minh với anh cùng một chỗ?”

“Đúng. Chúng tôi đã ở cùng nhau hơn nửa năm rồi.”

“Sao…” Đối phương nhất thời kinh ngạc, “Tôi thật không nghĩ tới Nhất Minh sẽ cùng loại người hoa hoa công tử như anh cùng một chỗ, y hẳn là tối không muốn cùng loại người phong lưu như anh kết giao… Từ Văn Uyên, đối với Nhất Minh anh cũng là ôm tâm tính chơi đùa sao? Tuy rằng tôi không có tư cách nói như vậy, nhưng nếu đúng như thế, xin anh hiện tại hãy chia tay y đi, tôi không muốn phải nhìn Nhất Minh bị thương tổn một lần nữa.”

“Cậu yên tâm, đồng dạng sự tình tôi cũng sẽ không tiếp tục để nó phát sinh.” Từ Văn Uyên tầm mắt buông xuống lộ ra kiên quyết khiến cho người ta khó có thể coi nhẹ.

“Từ Văn Uyên, chẳng lẽ anh…”

”Chúng ta hẹn lần sau nói tiếp đi, chiều thứ sáu hẹn gặp chỗ cũ.”

Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh, Từ Văn Uyên quay người lại lập tức ngắt lời đối phương cũng nhanh chóng lưu lại những lời này, vội vàng cúp điện thoại, đặt lại chỗ cũ.

Chờ hắn trở lại phòng ngủ Kha Nhất Minh còn ở trên giường ngủ say sưa, chỉ là thay đổi một cái tư thế khác.

Từ Văn Uyên đi qua, chậm rãi nằm lại trên giường, lại đem Kha Nhất Minh nhẹ nhàng ôm vào trong ngực mình. Từ Văn Uyên nằm nghiêng ở trên giường, chuyên chú nhìn Kha Nhất Minh vẻ mặt hơi có vẻ tái nhợt mệt mỏi, vốn là chỉ lấy tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc rối trên trán y, hắn kìm lòng không được cúi đầu, ôn nhu hôn lên đôi môi khẽ mở của y.

***

Buổi chiều thứ sáu, Kha Nhất Minh thu thập văn kiện trên bàn làm việc chuẩn bị tan tầm, hôm nay là cuối tuần, nhưng Từ Văn Uyên trước có gọi điện nói cho y biết hôm nay đến tối mới có thể trở về. Đã có thói quen, đúng giờ tan tầm, y tính toán đi loanh quanh chợ, mua một ít nguyên liệu nấu ăn.

Kha Nhất Minh đối với việc này là sở trường, trước kia cùng Sở Thiếu Hoa ở cùng nhau thì việc nấu cơm mua thức ăn quét dọn hơn phân nửa do y phụ trách, mà y cũng đã có thói quen chủ động làm những việc này.

Đợi cho Kha Nhất Minh thu thập xong đồ trên bàn, cầm lấy cặp công văn chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì di động trong tay vang lên. Cầm lên vừa nhìn, sắc mặt y liền biến đổi, nhưng vẫn là bấm nghe.

“Thiếu Hoa, là em sao?” Kha Nhất Minh một bên chỉnh lý cảm xúc phức tạp trong lòng, một bên hạ giọng hỏi đối phương.

“Nhất Minh?” Đối phương nghe được thanh âm của y, nhưng không phải thực khẳng định mà hỏi lại, “Thật là anh sao?”

Kha Nhất Minh không khỏi chau mày, rõ ràng là cậu gọi điện cho mình, như thế nào ngược lại hỏi cái này: “Em gọi điện cho anh chẳng lẽ không phải tìm anh?”

“Không, em là tìm anh.” Sở Thiếu Hoa hướng y khẳng định, “Nhưng mà, em sợ người nghe điện thoại không phải là anh.”

“Cái gì?” Kha Nhất Minh khó hiểu.

“Em từng gọi cho anh một lần, nhưng người nghe máy không phải anh mà là Từ Văn Uyên.”

Kha Nhất Minh tay cầm điện thoại không khỏi nắm chặt, y không nói gì, chỉ trầm mặc.

“Nhất Minh, như thế nào anh lại cùng Từ Văn Uyên một chỗ?”

“Này…” Nhớ tới chuyện tình trước kia, Kha Nhất Minh có vẻ hơi quẫn bách, cũng may đối phương không thấy được, “Nói thì dài dòng lắm.”

“Mặc kệ là ra sao, Nhất Minh, em cho anh một lời khuyên chân thành, lập tức rời khỏi Từ Văn Uyên, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt! Từ Văn Uyên sẽ không nghiêm túc, hắn với anh căn bản không có khả năng cùng một chỗ.”

Kha Nhất Minh không nói gì, nhưng sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Nhất Minh anh có phải là không tin tưởng lời em nói phải không? Cũng khó trách, dù sao em đã từng thương tổn anh. Nhưng mà, Nhất Minh, em nói như thế nào cũng cùng Từ Văn Uyên một chỗ trong một thời gian, cho nên em rõ ràng. Từ Văn Uyên quả đúng là người bạn chơi rất tốt, nhưng hắn không phải là bạn đời chung tình, nếu hắn đối với anh còn hứng thú, chuyện gì cũng đều làm được, lời ngon tiếng ngọt gì cũng đều nói ra được, nhưng lúc sau chơi chán hắn tuyệt không dài dòng, cực kỳ vô tình.”

“Nhất Minh, anh nghe rõ chưa?… Nhất Minh?”

Thấy Kha Nhất Minh vẫn không lên tiếng, Sở Thiếu Hoa cũng không nói gì một hồi, cuối cùng mở miệng: “Xem ra anh là sẽ không dễ dàng tin. Như vậy, anh đúng sáu giờ đến nhà hàng ở lầu ba khách sạn Lai Tân Duyệt, anh sẽ thấy được Từ Văn Uyên là người như thế nào.”

Sở Thiếu Hoa sau khi nói xong liền dập máy, Kha Nhất Minh qua hồi lâu mới lấy điện thoại chậm rãi dời xuống, sau đó giống như vô lực ngồi lại vị trí của mình, ngẩn người nhìn thẳng hướng nào đó.

Không biết qua bao lâu y cầm lấy di động nhìn đồng hồ, thấy bảy phút nữa là sáu giờ, y do dự một lúc, cầm lấy cặp công văn bước nhanh ra khỏi văn phòng.

>>Hết chương 8<<



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.