Nghĩ lại ký ức đen tối bốn năm về trước, cô ta vẫn chưa khỏi sợ hãi.
Cảm giác tội lỗi xen lẫn khiếp đảm luôn đeo bám Lý Phiên Phiên ngày ngày lẫn đêm.
Cô hít sâu một hơi, lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đuổi hết những suy nghĩ oái oăm trong đầu.
Ngôi nhà Lý Phiên Phiên ở cách trang trại nuôi cừu của Utan không xa.
Tuy nói nhà nhưng thực chất nó được dựng lên từ đống gỗ khô, do đích thân Utan giúp Lý Phiên nhiên tạo thành.
Trời đã ngả về chiều, Lý Phiên Phiên ôm đồng cỏ vừa giẫm nát, đem vào phía sau nhà chất
thành các bó lớn.
Đột nhiên, từ bên ngoài cửa gỗ, một bóng dáng nhỏ nhắn, yêu kiều xuất hiện.
Túc Kỳ nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay vẫy vẫy về phía Lý Phiên Phiên.
Sắc mặt Lý Phiên Phiên sa sầm hẳn xuống, vô thức đánh rơi đồng cỏ xuống đất, nhìn trân trân Túc Kỳ không chớp mắt.
- Phiên Phiên, chị là bạn của anh Utan.
Chúng ta có thể trò chuyện một chút hay không?
Lý Phiên Phiên nắm chặt hai lòng bàn tay, lắp bắp đáp:
- Để lần sau đi! Tôi còn có rất nhiều việc!
Cô ta không muốn cho Túc Kỳ bước vào nên đành nói dối kiếm cớ chống chế.
Tuy nhiên, Túc Kỳ vẫn tự nhiên đẩy chiếc cổng gỗ thấp ngang hông ra, ngượng ngùng bước vào.
- Anh Utan không có ở đây, một mình chị lạ nhà, rất sợ.
Anh ấy có chỉ chị tới nhà của em.
Có
thể, trò chuyện một chút được không?
Đôi mắt to tròn của Túc Kỳ chớp chớp, hai hàng mi cong vút châu sa thật dễ khiến đối phương động lòng.
Lý Phiên Phiên không còn lý do gì để từ chối, đành miễn cưỡng gật đầu, để Túc Kỳ cùng mình bước vào trong nhà.
Hoắc Kiến Trường trở về biệt thự riêng, lập tức yêu cầu người làm động toàn bộ hệ thống cổng chính và năm cổng phụ, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào được đặt chân tới.
Bà Ngô Thừa đứng trước cổng, liên tục ra hiệu bắt anh mở cửa để bà vào trong:
- Kiến Trường, ngay cả mẹ mà con cũng không cho vào ư?
Hoắc Viên Mộ đứng bên cạnh thì chống tay lên thành xe oto, miệng phì phèo điếu thuốc, hai mắt chốc chốc lại híp vào.
Nhìn hai người thân duy nhất của mình đứng ngoài công với hai trạng thái tâm lý khác nhau, Hoắc Kiến Trường chỉ cười nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ phủ một tầng sương mỏng, chán ghét lắc người bước thẳng vào phòng.