Hoắc Kiến Trương đi rồi, trang trại cũng trở về cuộc sống bình thường như mọi ngày.
Hàng trăm con cừu béo được cắt tỉa lông sạch sẽ, vốn liếng làm ăn của Utan ngày càng trở nên phát triển hơn.
Lý Phiên Phiên vẫn ngày ngày đặt chân đến trang trại, Túc Kỳ sai gì thì làm lấy.
Có lẽ, sự trả thù kinh khủng nhất của Túc Kỳ, không phải là vội vàng đem những tội ác của cô ta ra ánh sáng mà là từ từ, từ từ chế trụ tâm lý của Lý Phiên Phiên. - Chị muốn em chuộc tội như thế nào cũng được.
Van xin chị!
Lý Phiên Phiên lấy hết can đảm, nước mắt chảy ướt má, quỳ xuống trước mặt Túc Kỳ van xin.
Thái độ của Túc Kỳ vẫn tỉnh queo, lạnh nhạt ngồi vắt chân trước bàn trà mà dũa móng tay.
Sự im lặng đến đáng sợ này của Túc Kỳ càng làm cho Lý Phiên Phiên thêm khiếp đảm.
Hai mắt cô ta đỏ hoe, sưng vù, lúc nào cũng trong trạng thái mỏi nhừ.
Nghe Lý Phiên Phiên van xin khẩn khoản, Túc Kỳ lặng lẽ chau mày, giơ móng tay lên trước mặt thổi phù một hơi.
- Chuyện năm xưa, cô cũng chỉ là nạn nhân, bị Huệ Phi và Vương Tử San sai khiến.
Cô muốn chuộc tội, vậy tôi sẽ bày cách giúp cô!
Lý Phiên Phiên ngẩng cao đầu nhìn Túc Kỳ, cật lực bò đến trước mặt cô nài nỉ:
- Được, được! Chị nói gì em cũng chấp nhận hết!
Túc Kỳ ngừng dũa móng, ánh mắt nhu mì khi xưa giờ đây đã chứa chín phần hiểm độc.
Bản chất lương thiện vốn có đã dần dần mất đi, sự thù hận xâm chiếm toàn bộ lý trí của cô ngay lúc này.
Vương Tử San, đây đâu phải là em gái cô như lúc trước? Khóe môi Túc Kỳ cong nhę.
Cô vươn tay, bình thản nâng cằm của Lý Phiên Phiên lên cao, ép cô ta phải nhìn thẳng vào mắt mình:
- Quay trở lại nhà họ Vương, tìm gặp Vương Tử San!
Sự thực sau trận tai nạn khủng khiếp ấy là gì, Túc Kỳ phải lật đổ bằng được.
Hoắc Kiến Trương vì cái chết của hôn thê nên đã tàn nhẫn đẩy cô vào tù, lại bị nhân cách thứ hai chi phối và hành hạ Túc Kỳ đến sống dở, chết dở trong những ngày tháng qua, âu cũng chỉ là nạn nhân của trò hề này!
Cả Túc Kỳ, cả Hoắc Kiến Trương, cha mẹ cô và gia đình Bạch Huệ Phi, nghiễm nhiên đã trở thành con tốt trong lần thí nghiệm tàn độc kia mà thôi.
- Hứa Vũ Lăng, chỉ vì hai chữ "kết giao" trên giấy, vậy mà chúng ta phải hi sinh mạng sống để bảo vệ một đất nước thối nát như vậy ư?
Được hỏi, Hứa Vũ Lăng giật thót.
Anh cúi đầu, một cảm giác trống rỗng dần dần lan tỏa khắp não bộ.
Hứa Vũ Lăng không biết nên trả lời Thừa tướng của mình ra sao, đành quyết định giữ im lặng.
- Chúng ta phục vụ cho Tổ Quốc.
Khi Tổ Quốc gọi, dù vì bất kì lý do gì cũng không được chống đối!
Phía sau lưng Hoắc Kiến Trường, chỉ huy trưởng Quảng Doanh thở dài lên tiếng.
Nhận được câu trả lời không mấy hay ho này, Hoắc Kiến Trường chỉ cong môi nhếch miệng cười.
Anh đã vạch ra các hướng chiến đấu, trong đó có kế sách đàm phán làm hòa.
Chỉ có như vậy mới giảm được tối đa sự chết chóc của cả năm đất nước.
Thế nhưng, tình huống xảy ra sau đó khiến tam quan Hoắc Kiến Trương thực sự bị đảo lộn...
Quân Dư Sinh đập tay lên bàn, từ phía bên kia chiến tuyến, quyết liệt phản đối:
- Đã đánh là đánh đến cùng! Nếu Ucab thắng, vị thế của đất nước chúng ta cũng được nâng lên một tầm cao mới.
Không đầu hàng, cũng không làm hòa, một sống, hai chết.