Từ Nhỏ Ta Đã Là Một Công Chúa Không Được Yêu Thương

Chương 4



32.

Đến ta cũng không biết mình đã đuổi cái tên huênh hoang khoác lác kia đi bằng cách nào.

Ta nghĩ chuyện Tiểu Nhị Thập Cửu thất lễ trước mặt nhiều người hôm nay rất nhanh sẽ đến tai Phụ hoàng.

Đối với ta, nếu không phải chuyện gì quá lớn, hầu như sẽ không có ai đến trách mắng ta, nhưng Tiểu Nhị Thập Cửu thì không giống vậy.

Mẫu thân thất sủng đã lâu, nhà ngoại lại chẳng còn thế lực. Chuyện nước Kim muốn liên hôn rõ ràng là bữa tiệc được chuẩn bị cho những người đã không được sủng ái lại chẳng có hậu đài, thế nên Tiểu Nhị Thập Cửu có lẽ tránh không nổi kiếp nạn lần này.

Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến ta?

Ông ngoại sắp hồi kinh, ta với mẫu thân lại trở thành cái gai trong mắt những người trong cung.

Cũng may mấy năm nay phụ hoàng cũng chẳng phấn đấu thêm được một công chúa nào nữa nên vị trí con út này vẫn yên ổn thuộc về ta.

Chuyện hôm nay khiến ta hiểu ra một điều, tướng mạo đẹp mấy cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào nội hàm.

Nhưng mà, nội hàm của ta thì có vấn đề gì chứ?

33.

Vệ quốc đại tướng quân lại thắng một trận lớn, mà lần này nước Kim thua thảm bại.

Tin tức vừa truyền đi, bách tính khắp nơi mừng vui như mở hội.

Triều đình thì không biết thế nào, chứ hậu cung, Thuận phi lại bắt đầu bóng gió này kia.

Mà lần này, không chỉ có Thuận phi, đến Hoàng hậu cũng đố kị.

Nhìn xem phụ thân với huynh đệ nhà người ta đánh đông dẹp bắc, kiến công lập nghiệp, lại nhìn người nhà mình, cả ngày chỉ biết trêu chó chọc mèo, gây chuyện thị thi, khiến người khác đau đầu không thôi.

Chật vật mãi thi đỗ tú tài đã là chuyện chẳng dễ dàng, đỗ được cử nhân thì phải thắp hương cảm tạ ông bà tổ tiên gánh còng lưng.

Chẳng giống như võ tướng, chém đầu vài tên giặc là chức quan cứ thăng tiến vù vù.

Hoàng hậu nương nương vì chuyện này mà như già đi mười tuổi, càng nghĩ càng thấy phiền phức, thế nên dứt khoát đuổi Thuận phi về cung.

Ngươi có bản lĩnh thì động vào Lương phi thử xem? Giỏi thì về mà bảo phụ thân ngươi thay thế vị trí của Vệ quốc đại tướng quân kia kìa!

Hoàng thượng vì để chúc mừng cho chiến công lần này đã đặc biệt ngủ lại Trường Xuân cung.

Thấy đứa con trai thứ hai của mình mặt mày tươi tỉnh cầm lồng chim bước vào, Hoàng hậu không kìm chế được mà quăng cốc trà trong tay sang một bên, sượt qua mặt Nhị hoàng tử.

Nhị Hoàng tử: “...”

34.

Thực ra ta không thích phụ hoàng đến Trường Xuân cung chút nào.

Chỉ vì hầu hạ một người mà tất cả mọi người đều tất bật cả lên.

Chuyện này không đúng với đạo làm con, nhưng cũng chẳng ai cấm được ta chửi thầm trong bụng.

Ngày hôm sau, ta và mẫu thân đến thỉnh an Hoàng hậu, chỉ thấy những người ngồi xung quanh ai nấy đều lườm nguýt tỏ vẻ khó chịu.

Mẫu thân ta cũng không tức giận, uống một ngụm trà xong, bà tỏ ra vô tình bẻ gãy luôn tay vịn của chiếc ghế rồi vứt xuống đất.

Những ánh mắt lườm nguýt khó chịu kia lập tức biến mất, xung quanh im lặng không một tiếng động.

Hoàng hậu nương nương bị dọa đến toát mồ hôi, mấy năm nay thấy cô ta yên phận nên suýt chút nữa quên mất chuyện năm đó Lương phi từng đại náo hậu cung như thế nào.

Cũng may Hoàng hậu cũng là người từng trải, bà ta giả vờ bình tĩnh cười gượng mấy tiếng rồi dẫn theo đám phi tần đến cung Thái hậu thỉnh an.

Thái hậu nương nương lần này lại thật lòng khen ngợi mẫu thân ta…đúng là người một nhà với Vệ quốc đại tướng quân.

Nguyên văn câu nói là, hổ phụ không sinh khuyển tử, đúng là anh hùng hảo hán! Người nhà Vệ quốc đại tướng quân đều trung quân ái quốc, là đại công thần của triều đỉnh.

Lần này mẫu thân ta không phản bác gì.

Lời khen mà, ai lại không thích nghe cơ chứ.

35.

Hôm ông ngoại về đến kinh thành, trời rất đẹp, trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang như muốn biến tất cả thành cá khô.

Phụ hoàng ta cũng rất nể mặt, dẫn đầu đám đại thần ra nghênh đón.

Nhìn phía xa xa, cờ hiệu của quân đội đã thấp thoáng.

Dọc đường bách tính đứng đầy, tiếng hoan hô chúc mừng vang lên như sấm dậy.

Phụ hoàng cố nghển cổ cao để nhìn cho rõ.

Còn chưa đến gần, ông ngoại ta đã phất tay áo xuống ngựa, dẫn theo tám vị cữu cữu của ta đi đến hành lễ với Hoàng thượng.

Phụ hoàng mừng vui ra mặt, cười tươi như được mùa.

Phụ hoàng ta rất hài lòng với phong cách này của ông ngoại, bởi điều này thể hiện rằng ông ngoại ta lúc nào cũng toàn tâm toàn ý với dân với nước, không chút lòng riêng.

Chứ nếu không, tám người con trai trấn giữ biên quan của ông ngoại, nếu muốn dấy binh tạo phản là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cũng may, phụ hoàng từ trước đến nay cũng chẳng kiêng dè gì chuyện này, bởi ông ngoại ta vốn là người ruột để ngoài da, ông từng nói thẳng thừng rằng làm hoàng đế đúng là chuyện khổ cực nhất trên đời.

Thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, đúng là chuyện tốt.

Phụ hoàng vỗ vỗ vai ông ngoại ta, ngửa mặt lên trời cười hài lòng.

36.

Phụ hoàng ta, nói dễ nghe thì là biết cách dùng người, còn nói khó nghe thì chính là không biết đề phòng người khác.

Cho dù người ngoài có cố gắng ly gián đến đâu, phụ hoàng ta cũng chẳng mảy may quan tâm.

Hoặc có lẽ trong lòng phụ hoàng cũng từng có suy đoán, nhưng ông ngoại ta nào phải người dễ động vào. Phụ hoàng ta đâu phải kẻ ngốc, người ta cúc cung tận tụy cho người, vừa về đến kinh thành đã quỳ xuống hô vạn tuế, lại còn đưa đứa con gái duy nhất của mình vào cung làm phi tần, nếu còn nghi ngờ người ta, lỡ như người ta mà không vui thì ai giúp người trấn giữ giang sơn này nữa?

Chuyện đánh trận mệt chết đi được, lúc còn là hoàng tử phụ hoàng cũng từng đến biên quan một lần. Chuyện khổ cực, mệt nhọc đó có đánh chết ông cũng chẳng muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa. Ở kinh thành thoải mái biết bao, không có chuyện gì làm thì xem ca múa, lúc nhàm chán thì đến hậu cung bồi dưỡng tình cảm. Những ngày tháng thế này chẳng khác gì cuộc sống thần tiên!

Cho dù đám quan lại kia đang ấp ủ mưu mô gì thì ít nhất bây giờ bọn họ cũng phải bày ra vẻ mặt hoan hỉ chúc mừng.

Cũng có không ít người thầm nghĩ, Vệ quốc đại tướng quân lần này lập được chiến tích lớn như vậy, Hoàng thượng có lẽ không thể ngồi yên được nữa rồi.

Dù sao từ xưa đến này, những người có phong hiệu liên quan đến chữ “quốc” đều chẳng ai có kết cục tốt đẹp.

Triều đình có nổi sóng gió thế nào cũng tạm thời chưa thổi được đến hậu cung.

Ta với mẫu thân vui mừng đến mức khiến các phi tần khác ai cũng chửi thầm trong bụng.

Mẫu thân nắm chặt tay ta, lòng bàn tay bà toàn là mồ hôi, ta biết mẫu thân đã nhung nhớ phụ thân cùng các huynh trưởng thế nào.

37.

Yến tiệc buổi tối được chuẩn bị cho ông ngoại ta.

Phụ hoàng mừng vui ra mặt, liên tục nâng ly chúc mừng ông ngoại ta, thỉnh thoảng cũng quay sang nói chuyện với mẫu thân ta mấy câu tỏ vẻ ân ái.

Hoàng hậu nương nương gượng gạo ngồi bên cạnh Hoàng thượng, bàn tay siết chặt ly rượu trong tay.

Lúc này, sứ giả nước Kim cũng đưa công chúa đến. Lại một màn giống như trong tiểu thuyết, công chúa biểu diễn một điệu múa hoang dã, tay chân đeo đầy chuông bạc, tiếng kêu vui tai theo từng động tác vang lên. Trên mặt nàng còn đeo một chiếc khăn che mặt mỏng, dáng vẻ huyền bí khiến người ta nhìn không rõ dung nhan.

Ta quay sang nói thầm với mẫu thân, nửa đêm rồi còn đeo nhiều chuông bạc như vậy, không sợ gọi ma gọi quỷ đến à?

Mẫu thân bị ta dọa cho hết hồn: “Câm cái miệng vào cho ta!”

Hầy, chỉ trách ta biết nhiều thứ quá.

Tiếng chuông dừng lại, điệu múa kết thúc, đến một người đã chẳng còn hứng thú với mỹ sắc như phụ hoàng cũng phải vỗ tay khen hay.

Hoàng hậu thì không có phản ứng gì, đám phi tần bên dưới lại càng mỗi người một biểu cảm.

Ông ngoại vẫn tráng kiện và mạnh mẽ như xưa, đôi mắt sáng tinh tường như mắt hổ, đúng là dáng vẻ của một lão tướng. Chỉ có mẫu thân ta len lén lau nước mắt, nói ông ngoại gầy đi rồi.

Ông ngoại cười từ ái, phụ hoàng ân chuẩn cho ông ngồi cạnh hai mẹ con ta, ông vừa nghe mẫu thân nói vậy thì đáp: “Gầy cái gì mà gầy, một bữa ta còn ăn được hết cả một cái đùi dê nữa đấy, ăn nhiều vậy mà hình như biến thành phân hết rồi!”

Mẫu thân ta: “...”

38.

Tám vị cữu cữu của ta cũng lần lượt kính rượu phụ hoàng, uống đến nỗi phụ hoàng cũng choáng váng cả đầu óc.

Nhà đông người cũng đau đầu ra phết.

Tám vị cữu cữu của ta đều là hảo hán đầu đội trời, chân đạp đất. Bọn họ mà đứng thành một hàng thử hỏi ai mà không sợ.

Có người còn muốn tọc mạch bóng gió, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì chỉ đành bấm bụng lặng im.

Từ xưa đến nay, phong cách dạy con của ông ngoại ta chính là, chuyện gì có thể động tay động chân thì quyết không nói nhiều, đến nỗi mẫu thân ta còn hổ báo như vậy thì nói gì đến tám người còn lại.

Bà ngoại len lén hỏi có ai gây khó dễ cho mẹ con chúng ta không, dù sao con gái bà sinh ra không phải để người khác đè đầu cưỡi cổ.

Mẫu thân lắc đầu nói, Hoàng hậu và các phi tần khác đều rất hòa nhã, các công chúa hoàng tử khác cũng rất tốt với ta, từ trước đến nay không tranh giành hay bắt nạt ta gì cả.

Bà ngoại vui vẻ khen mẫu thân ta có phúc, chung sống hòa hợp với tỷ muội trong cung.

Lại khen ta là một đứa trẻ ngoan, không hổ là con cháu Hứa gia.

Ta nghe xong chỉ biết cười trừ.

39.

Tửu lượng của ta rất kém, lúc nãy có uống nửa ly rượu hoa quả đã bị mẫu thân đuổi ra ngoài hóng gió cho tỉnh.

Đầu ta hơi choáng váng nhưng cũng không đến nỗi say.

Ta ngồi một mình, gió thổi qua mặt hồ mát rượi, hơi lạnh đột ngột ập đến khiến ta bỗng hắt xì. Phía xa xa có tiếng người huyên náo, còn chỗ ta lại yên tĩnh không một tiếng động. Không biết có phải do tác động của rượu hay không, ta bỗng dưng cảm thấy buồn buồn trong lòng.

Cung nữ đi theo ta đã quay về lấy thêm áo choàng.

Ta khịt khịt mũi, xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu.

Vì là người luyện võ, tai của ta vô cùng nhạy cảm, cho nên ta ngay lập tức cảm nhận được có người đang lại gần. Nhưng lại nghĩ trong cung này chẳng có ai dám động đến ta, nhất là trong một ngày trọng đại thế này, thế nên ta cũng chẳng để ý.

“Trùng hợp quá, gặp được Tam thập muội ở đây. Cảnh đẹp đêm nay mỹ lệ thế này, mà muội lại ngồi đây thưởng thức một mình, vậy là không được đâu nhé!”

Người đến là Thập Thất tỷ, tuổi tác không còn nhỏ nhưng vẫn chưa có hôn phối. Thuận phi trước giờ kén cá chọn canh, nam nhân trong kinh thành hầu như đều từng xem mặt qua, nhưng tiếc là đến giờ vẫn chưa chọn được mối nào ưng ý.

Nguyên nhân rất đơn giản: Người mà nàng ta nhìn trúng thì lại chẳng để mắt đến nàng ta, còn người muốn nên duyên với nàng ta thì nàng ta lại chẳng vừa mắt.

Có công tử nhà nào có chí tiến thủ mà lại muốn làm phò mã đâu? Đường quan lộ coi như chấm hết, thành thân xong đồng nghĩa với việc quanh quẩn trong góc nhà dựa vào chút bổng lộc của triều đình mà sống qua ngày, phàm là người có ý chí, ai mà vui cho được?

Còn đám quý tộc bình thường sao có thể lọt vào mắt xanh của Thập Thất tỷ?

Vậy mới nói, đường tình duyên của Thập Thất tỷ đúng là trắc trở.

Thập Thất tỷ cùng Tiểu Nhị Thập Cửu và Lục hoàng huynh - con trai Tôn Quý tần đang đi cùng nhau. Ba người này khi không lại tụ họp lại một chỗ, trùng hợp đến vậy sao?

Sao ta lại cảm thấy không tin được nhỉ?

40.

Phụ hoàng có rất ít con trai, phấn đấu suốt nửa đời người cũng chỉ sinh được sáu vị hoàng tử, cho nên rõ ràng mấy vị hoàng huynh kia của ta được quý trọng hơn đám công chúa chúng ta nhiều.

Nhà ngoại của Tôn quý tần là võ tướng. Tuy rằng ông ngoại ta đã nắm gần như toàn bộ binh quyền nhưng nhà bọn họ lại không cùng một doanh trận với Hứa gia chúng ta.

Tất cả đám người đó đều đang chờ chực để kế thừa giang sơn mà ông ngoại ta giành được.

Sinh được hoàng tử là thêm một mối lo, ngôi vị Thái tử lại chưa định, Tôn quý tần sao có thể không sốt ruột?

Cho nên ánh mắt mà Lục hoàng huynh nhìn ta hình như không có thiện cảm cho lắm.

Ba người này, không có ý tốt.

Ta thầm nghĩ.

Lục hoàng huynh cười một tiếng, trông giống hệt mấy nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.

“Tam thập muội, đêm hôm thế này mà không đem theo người hầu hạ, muội không sợ à?”

Hắn cố bày ra dáng vẻ người huynh trưởng đang quan tâm muội muội của mình, nhưng lại khiến ta nhìn thấy mà phát run.

Lúc nãy có uống chút rượu, lúc này đầu hơi choáng váng nên ta chẳng muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng nói gì thì nói ta cũng không phải kiểu người không biết lễ nghĩa, cho nên vẫn phải gượng gạo đáp: “Đa tạ Lục hoàng huynh quan tâm, cung nữ của muội về cung lấy áo choàng rồi, chắc cũng sắp quay lại, không phiền hoàng huynh bận tâm.”

“Ôi chao, đừng nói như vậy chứ. Bao năm qua ta cũng chưa từng nói chuyện tử tế với muội, trong lòng không khỏi áy náy. Hôm nay trùng hợp gặp được hai hoàng muội đang đi dạo, lại tình cờ gặp muội ở đây, ta một lòng quan tâm muội như vậy, Như Vũ không nên từ chối mới đúng.”

Ta:?

Nói suốt từ nãy đến giờ mà không thấy ta lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng đây à? Trông ngươi mặc ấm áp thế kia sao không chia cho ta một ít?

Lại nói cung nữ kia, lấy có cái áo choàng thôi mà cũng khó khăn đến vậy sao, mãi mà không thấy quay lại.

41.

Ba người họ trò chuyện rôm rả, đầu ta lại càng choáng váng hơn, chỉ thỉnh thoảng ậm ừ đáp lại cho phải phép.

Bình thường chẳng thấy mấy người để ý gì đến ta, hôm nay trái gió trở trời lại tỏ ra thân thiết thế?

Ta chỉ thấy mắt mình hoa lên, cái miệng đang nói không ngừng nghỉ của Lục hoàng huynh cũng bỗng dưng ở đâu ra xuất hiện thêm cả chục cái.

Lúc này, ta cảm thấy ai đó đẩy ta một cái thật mạnh, khiến lồng ngực ta hẫng đi một nhịp.

Phía sau ta là hồ Ngọc Tâm, nước hồ sâu không thấy đáy, xung quanh còn chẳng có chỗ nào để bám víu, chẳng lẽ ta phải bỏ mạng ở đây hay sao?

Đêm tối vắng người, giết người phóng hỏa, cổ nhân nói quả không sai.

Nhưng ta là ai cơ chứ?

Bao năm dưới sự huấn luyện của mẫu thân, cho dù chỉ lấy ra ba phần bản lĩnh cũng đủ chỉnh đốn đám người này rồi.

Phía xa bỗng truyền đến tiếng la: “Công chúa cẩn thận!”

Ta không kịp định thần xem người đến là ai, lập tức xoay người nắm chặt lấy thành lan can.

Lục hoàng huynh hoảng hốt tột độ. Dù sao cũng là đứa trẻ từ nhỏ lớn lên trong cung, chuyện giết người phóng hỏa tuy rằng nghe qua không ít nhưng đến lúc tự mình ra tay thì lại chẳng dễ dàng chút nào.

“Quả nhiên là không có ý tốt!”

Ta cười lạnh một tiếng. Thập Thất tỷ cũng vội vã kêu lên: “Như Uyển, mau gỡ tay cô ta ra! Nếu đêm nay cô ta không chết thì chúng ta sẽ xong đời đấy!”

Tiểu Nhị Thập Cửu hơi chần chừ, chính vào lúc này, có một bóng người loạng choạng chạy chạy đến. Không biết là do uống nhiều quá hay vì quá hoảng loạn mà hắn vấp ngã đến mấy lần.

“Ba vị điện hạ, tuyệt đối không được, quay đầu là bờ!”

Người đó hét đến lạc giọng khiến thị vệ quanh đó vội vàng chạy đến. Màn kịch đêm nay không biết là do ai chuẩn bị đây?

Lục hoàng huynh nghe thấy tiếng động, ánh mắt bỗng trở nên hung ác. Ta biết, lúc này hắn thật sự đã nổi sát tâm.

Ban đầu có lẽ bọn họ cũng chỉ muốn dọa dẫm ta, nhưng đến lúc này có lẽ ai nấy đều muốn khiến ta biến mất.

Quên chưa nói, ta có một tật xấu, uống rượu xong sẽ nóng nảy hơn bao giờ hết.

Uống xong mà đi hóng gió cho tỉnh thì còn đỡ, chứ một khi máu nóng dồn lên não thì…

42.

Cái người lúc nãy loạng choạng chạy đến, có một đoạn đường ngắn mà vấp ngã đến mấy lần, còn vác theo một cành cây to đến cứu ta thế mà lại là Trần tiểu công tử.

Tên công tử phong lưu này cũng có lúc trượng nghĩa như thế cơ đấy, quả thật khiến ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Ta nhàn nhã ngồi trên thành lan can, cướp lấy cành cây trong tay Trần tiểu công tử, nhìn ba người đang ngụp lặn dưới hồ kêu cứu.

Không ai nhìn thấy lúc nãy ta đã leo lên thế nào, cũng không ai thấy được ta làm thế nào để đẩy ba người kia xuống nước.

Ta chỉ biết bây giờ ta đang cảm thấy rất hưng phấn, cực kỳ hưng phấn!

“Hà mã ơi, hà mã à, hôm nay là mười lăm tháng tám, mười lăm tháng tám thắp đèn lên, hà mã ơi đừng có khóc!”

Ta hát vang mấy câu ca dao không biết từng nghe được ở đâu, vừa hát vừa lấy cành cây trong tay gõ lên đầu ba người đang ngụp lặn dưới nước.

Ai định leo lên bờ ta lại dùng cành cây gạt xuống nước.

Đừng nói là hai vị tỷ tỷ của ta, đến cả Lục hoàng huynh lúc này cũng phải khóc lóc xin tha.

Đúng là chẳng ra dáng nam nhân chút nào.

Trần tiểu công tử đứng nghệt mặt ở bên cạnh, ta còn chưa kịp làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ mà?

Cũng may lúc này, cung nữ theo hầu ta đã quay lại.

À không, phải nói là đem theo cả một đám người hùng hổ kéo đến.

Tám vị cữu cữu của ta cũng đến.

Ta nhe răng cười tươi rói: “Cữu cữu, mau đến xem ba con hà mã to chưa này!”

43.

Những chuyện xảy ra sau đó ta chẳng nhớ chút nào.

Đợi đến khi ta tỉnh lại chỉ thấy mẫu thân đã sa sầm mặt mày.

Ta thử gọi một tiếng, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Biểu cảm này của mẫu thân khiến ta vô cùng sợ hãi.

Mẫu thân một chưởng đấm lên đầu giường ta khiến cái giường rung lên những tiếng kêu thảm thiết: “Đúng là ác độc, lại giở trò này, bọn chúng vẫn còn chưa dẹp cái suy nghĩ đó đi à!”

Ta run rẩy không dám tiếp lời. Ta đau đầu, ta chóng mặt.

Trần tiểu công tử bị phụ hoàng giữ lại trong cung, dù sao hắn cũng là nhân chứng duy nhất, khiến cho không ít người thấp thỏm không yên.

Trước khi diện kiến phụ hoàng, Trần thừa tướng đã đặc biệt đến dặn dò cháu trai không được đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó nói ra trước mặt mọi người.

Trần tiểu công tử khó hiểu, gia phong nhà chúng ta là thanh liêm chính trực, chẳng lẽ hắn lại không được vạch trần những kẻ có âm mưu ám hại người khác ư? Rõ ràng Lý Như Vũ là người bị hại trong chuyện này cơ mà?

Trần thừa tướng bình tĩnh đáp: “Không có bậc trưởng bối nào mong muốn nhìn thấy con cháu mình đấu đá ám hại lẫn nhau. Cho nên cho dù là ai hỏi, con cũng không được phép nói ra sự thật. Chỉ khi nào Hoàng thượng muốn gặp riêng con, con mới được nói.”

Xét về độ mưu mô, Trần công tử tự nhận mình không thua kém một ai. Nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ người non dạ, vừa gặp phải chuyện lớn đã không kịp suy nghĩ thấu đáo, nghe xong lời ông nội hắn đã lập tức hiểu ra.

Nhưng hắn vẫn không cam tâm mà hỏi: “Ông nội, không phải ông từng nói không được phép thăm dò suy nghĩ của Hoàng thượng sao?”

Trần thừa tướng cười: “Không làm vậy thì ông nội con đã sớm mất mạng mấy lần rồi! Nghe lời ta, quay về ta sẽ bảo bà ngoại con làm chút đồ ăn ngon cho con.”

Trần tiểu công tử không nói tiếp, không biết là đang suy nghĩ gì.

Quả nhiên, khi Hoàng thượng tra hỏi trước mặt các đại thần, Trần tiểu công tử chỉ nói trời tối quá không nhìn rõ, lúc đó hắn ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu, nghe thấy tiếng người kêu cứu thì chạy đến cứu người.

Còn về chuyện tại sao hắn lại bảo cung nữ kia quay về tìm người đến giúp, hắn nói, là do hắn chỉ nhận ra Như Vũ công chúa đang đứng ở đó.

Hình tượng một sứ giả chính nghĩa hành hiệp cứu người sáng rực trong mắt mọi người.

Trần tiểu công tử ưỡn ngực thẳng lưng đối diện với chất vấn của các đại thần, khiến người ta không khỏi cảm thán: Không hổ danh là con cháu Trần gia, gia phong chính trực thanh liêm, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.