Tư Niệm Thành Thành

Chương 24: Tòa thành hai mươi bốn: trốn tránh



Hằng năm đại học Oxford cũng sẽ chọn ra một từ vựng. Năm 2012, BBC công bố bọn họ lựa chọn từ Omnishambles. Ý nghĩa của từ này là sai lầm ngay từ đầu sau đó tạo thành rối rắm vô cùng. Không có từ nào chuẩn xác hơn nó để diễn tả cõi lòng Thân Nhã Lợi bây giờ.

Qua báo cáo nghiên cứu điều tra của quốc gia, trong vòng hai năm nay số người sống độc thân tại thành phố lớn vượt hơn 20%, tỷ lệ ly hôn của gia đình giàu có tăng cao. Trong tình hình này, cô lại không có thể dùng được từ nào chính xác để định nghĩa quan hệ của mình và Cố Hi Thành. Thật ra thì người bận rộn nhiều việc không chỉ có một mình cô, sáng sớm hôm sau cô trò chuyện với cấp dưới của Cố Hi Thành mới biết được anh đồng thời phụ trách rất nhiều công trình, trước ngày sinh nhật cô thật ra anh vẫn luôn tăng ca ở Tây Ban Nha, hơn nữa anh cũng không cần thiết phải chạy hai bên, chỉ cần ở lại Tây Ban Nha là được. Càng biết rõ điều này thêm tần số gặp mặt nhau gia tăng càng khiến cô cảm thấy lo âu.

Mà càng khiến người ta cảm thấy sợ là những ký ức kia liên tục được khơi ra. Thời gian trôi qua đã lâu, chuyện cũ bị quên lãng giống như chữ viết trên tấm da dê của người Châu Âu thời cổ để tiết kiệm nguyên liệu, vừa thần bí lại khiến người ta cảm thấy tiếc nuối. Mãi cho đến một ngày, bọn họ tỉnh lại lần nữa mới biết được hóa ra chốt mở ký ức không nhất định là người quan trọng nhất kia. Có lẽ chỉ là một người bạn bình thường, một tấm hình đơn giản, một câu chuyện cười nhạt nhẽo, thậm chí là một chữ của một người không liên quan viết ra. Nhưng sẽ khiến ta nghĩ đến người quan trọng nhất và những chuyện xảy ra giữa bọn họ.

Buổi sáng thứ hai, Thân Nhã Lợi ở công ty chờ A Lẫm sắp xếp công việc, nhìn thấy anh ta tìm giấy và viết, nghiêng đầu kẹp di động giữa tai và vai, dùng cây bút thương nhân dùng để ký tên viết tên người liên lạc và điện thoại vào sổ. Cô mới phát hiện ra người xung quanh dùng bút máy để viết chữ đã vô cùng ít ỏi. Bản thân mình thì ngay cả bút cũng chẳng cầm đến.

Dường như thời còn đi học ở phương diện nào cũng chú trọng chi tiết đã hoàn toàn khác với hiện tại: Giống như là mỗi ngày đi học ghi bài không biết nên đặt nắp bút ở trên bàn hay là đóng vào bút; Giống như là rõ ràng là ngồi trong lớp nghe giáo viên giảng buồn ngủ đến sụp mí mà vẫn phải kiên trì mở mắt nghe giảng bài; Giống như là mặc một bộ quần áo trắng, ngồi gần cậu bạn mình thích, đối phương liếc nhìn mình một cái, mình lại đấu tranh xem có nên xắn tay áo lên hay không; Giống như là mỗi tuần cả lớp lại sẽ đổi chỗ ngồi thì tuần đó bao giờ cũng mong đợi có thể đến gần cậu bạn đó và đồng đảng của cậu...

Khi ấy, ngay từ đầu cô cũng giống như rất nhiều cô bạn trong lớp, có thái độ là lạ đối với Cố Hi Thành, thích nói anh lôi thôi, giễu cợt đến đặc điểm của anh mà ngay cả anh em của anh cũng không để ý đến (ví như anh mới vừa gội đầu xong tóc nhất định sẽ xù lên), làm ra vẻ chẳng thèm ngó ngàng trước mặt anh. Dường như mỗi tuần chỗ ngồi của cô đều chuyển đến vị trí hàng bên phải anh, trong tuần cô chưa từng liếc nhìn anh nhưng luôn nói chuyện với cô bạn ngồi bên trái hàng phía sau, sau khi bị bạn ngồi cùng bàn hỏi "tuần này sao cậu hay quay đầu đi vậy" thì cô lại gượng gạo bớt đi một chút. Nhưng rõ ràng tâm trạng mỗi ngày đều khác trước.

Nhìn thấy A Lẫm viết chữ, cô nhớ đến năm đó mình cũng hứng thú bắt chước chữ của Hi Thành như thế. Tuy thành tích anh không tốt, nhưng chữ lại đẹp ngoài sức tưởng tượng. Tất cả dấu gạch ngang trong chữ viết của anh đều hơi chếch lên hướng bên phải, chữ viết bao giờ cũng mảnh mai thanh tú, ví dụ như nét gạch ngang bên dưới chữ "chủ" (主), nét gạch ngang phía trên chữ "thị" (市), nét gạch ngang giữa chữ "cần" (要). Và nét phẩy bên trái chữ "tả" (左), nét móc bên phải chữ "giấy" (纸) vân vân... đều kéo rất dài, vì vậy có vẻ như vừa đặc biệt vừa tao nhã. (Loyal Pang: Chắc ảnh định chơi viết thư pháp hay sao ý nhỉ ^_^)

Anh còn rất thích dùng bút đầu nhọn để viết chữ, điều này thì cô hoàn toàn ngược lại. Lúc ấy cô bị ảnh hưởng bởi anh, đặc biệt đi mua bút đầu nhọn. Mới đầu chữ viết bằng bút đầu nhọn rất xấu, phải viết một khoảng thời gian dài thì chữ mới đẹp lên, nhưng viết quá lâu chữ sẽ trở nên thô kệch dẫn đến rời rạc. Cho nên cô thường viện cớ tìm anh mượn bút. Trên cây viết còn hơi ấm của tay anh, khoảnh khắc đó ngay cả cô cũng không phát hiện ra lúc cô cúi đầu viết chữ cũng len lén mỉm cười.

Điều này cô vẫn nhớ trong lòng. Tối về nhà sau khi cơm nước xong, đúng lúc Hi Thành cũng đã đến, anh tắm rửa xong đi ra ngoài, nửa bên tóc ướt bị lau rối, càng tôn lên làn da trắng noãn trẻ trung của anh. Cô mở điện thoại di động ra, tìm bừa một tin nhắn dài về công việc, đặt giấy bút trước mặt anh: "Đến đây, anh giúp em viết lại đi."

"Được."

Đã lâu bọn họ không có thảo luận vấn đề gì khác. Anh cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều, sợ phá hư không khí lúc này. Cho nên ngồi bên cạnh bàn bắt đầu viết chữ. Nhìn vào bóng lưng của anh, ký ức trong quá khứ ùa về từng đợt. Khi cô nhìn thấy chữ viết quen thuộc xuất hiện trên trang giấy, nhìn thấy thể chữ mảnh khảnh, nét phẩy và nét ngang, cảm giác đau đớn xa lạ quen thuộc yên lặng khuếch tán trong ngực cô. Mà khi mùi hương dầu gội đầu và sữa tắm của anh thổi qua, cô nhìn thấy tóc anh dần khô xù lên hoàn toàn như trước đây thì đau đớn này đã tăng đến cực điểm. Cô muốn ôm chặt anh từ phía sau biết bao, nhưng cô không làm được. Cô chỉ giống như lúc mười mấy tuổi, chẳng thèm ngó ngàng hừm một tiếng: "Xem ra mấy năm nay anh thật sự không có viết chữ, chữ viết lúc trung học đẹp hơn nhiều."

Đầu bút anh dừng lại trên trang giấy không di chuyển, để lại một chấm mực màu xanh nho nhỏ. Anh khẽ cười một tiếng: "Vậy mà em còn nhớ được chữ của anh."

Cô hối hận thúi ruột. Sao lại nhắc đến đề tài này, nó không thích hợp xuất hiện giữa bọn họ. Nghe như vậy giống như là cô rất hoài niệm ký ức kia. Cô lập tức nói dối: "Bình thường thôi, khi đó em là lớp trưởng, nhớ hết tất cả chữ của bạn học trong lớp."

Anh ngẩng đầu nhìn cô, cầm tay cô thử thăm dò, giống như là thú cưng ngoan ngoãn lo lắng đề phòng chủ nhân, kéo cô đến ngồi xuống ghế salon: "Anh cũng nhớ được chữ của lớp trưởng, đó là kiểu chữ to tròn không hề phù hợp với khí chất xinh đẹp của lớp trưởng chút nào. Giống như kiểu chữ trên máy vi tính bây giờ vậy."

Cô bỗng xù lông lên: "Cái gì mà to tròn, chữ của em không bao giờ to tròn nhé!"

"Rồi rồi rồi, không tròn không tròn. Vậy em viết để chứng minh cho anh xem nào."

"Viết thì viết."

Cô cầm bút viết vài chữ lên giấy, phát hiện ra vẫn thích chữ của anh nhiều hơn mình. Song điều này còn khiến cô cảm thấy sợ hơn việc hai người chỉ nằm trên giường nói chuyện. Bởi vì số lần ân ái với anh quá nhiều, trong khoảng thời gian này chỉ cần nghĩ đến anh là trong đầu cô chỉ có nhiệt độ nóng bỏng và ngón tay mơn trớn cơ thể cô của anh. Còn từng lần thở gấp nặng nề, giống như trực tiếp vọng lại từ nơi sâu cổ họng. Bọn họ rất ít nói chuyện với nhau, rất ít ôm nhau, ngay cả hôn cũng rất ít. Cô ép mình phải tách rời người này và người yêu đầu tiên ra. Nhưng mà...

"Lợi Lợi, chữ của em vẫn còn đáng yêu và xinh đẹp." Hai bàn tay anh chống trên đầu gối, tựa gần nhìn chữ viết của cô, "Xứng đáng là người anh yêu nhiều năm."

"Không cho phép anh nói câu sau."

"Được, không nói."

Nhìn thấy dáng vẻ anh cưng chìu mình, cô cảm giác tâm trạng mình càng phức tạp hơn. Theo như "lịch hành trình" của họ lúc trước, lúc này bọn họ phải nên đi vào phòng ngủ tiến hành hoạt động như cũ, nhưng giờ khắc này cô chỉ muốn tán gẫu thêm vài câu với anh, có một chút ý muốn quấn lấy tay anh, nhích đến gần lồng ngực anh, cắn anh một cái, hoặc cọ cọ vào gương mặt anh -- Nghĩ đến điểm nay, cô liền dừng lại ý niệm vọng tưởng trong đầu mình lần nữa.

"Đúng rồi, hình như từ sau khi anh trở về em còn chưa đi đến nhà anh, hay là tối nay đến nhà anh đi?" Sau khi nói xong, anh như sợ cô hiểu lầm, lại bổ sung thêm một câu, "Có thể đổi địa điểm sẽ mang đến cảm giác mới mẻ hơn."

Khó mà không chế được nỗi bức thiết muốn hiểu rõ kích động của anh, cô gần như không suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.

Đáng tiếc trong khoảng thời gian này trạng thái của cô càng ngày càng kỳ lạ, vừa đến nhà anh cũng không muốn vào thẳng phòng ngủ, ngược lại viện cớ đói bụng bắt anh đi xuống lầu mua cho mình thức ăn khuya. Đợi anh mang giày xong, cô lại lấy cớ "sợ anh chọn đồ nhiệt lượng cao" đi theo anh ra ngoài. Đương nhiên là cái gì anh cũng chìu cô, cũng cố gắng không chạm vào cô ở bên ngoài. Nhưng trong không gian thang máy nhỏ hẹp, nhìn sóng tóc dài che hết cả lưng của cô, cuối cùng anh không nhịn được, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Lợi Lợi."

"Ơi?"

"Sau này ở bên anh không cần phải trang điểm nữa." Anh nhìn gương mặt mộc có chút vẻ trẻ con của cô "Em để mặt mộc rất đẹp."

Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào, mặt của cô vụt ửng đỏ, sau đó vội vã né tránh tầm mắt đang cúi xuống của anh: "Thật à?" Thật ra thì ban đầu ở bên anh lúc nào cô cũng trang điểm tỉ mỉ, cho đến khi anh đi cô mới đến phòng tắm tẩy trang. Hai ngày nay không biết trúng tà gì mà cứ để vậy ra cửa...

"Ừ, anh rất thích dáng vẻ này của em."

"Nói, nói sau đi."

Vẻ cô cố gắng che giấu xấu hổ cho anh chút động lực, anh khẽ mỉm cười, nắm tay cô. Điều khiến người ta khó có thể suy nghĩ là ở chỗ thật ra thì giữa bọn họ còn có chuyện gì chưa làm đâu, nhưng cô lại phải rối rắm về việc có nắm lại tay anh ở bên ngoài hay không. Trải qua thời gian dài đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô vẫn không làm gì, nhạy cảm nhưng lặng yên để mặc tay cho anh nắm đi đến hàng quán vỉa hè. Phản ứng đáng yêu này khiến anh không khỏi xúc động, cô không mang giày cao gót có vẻ vô cùng nhỏ nhắn trước mặt anh. Anh xe một lọn tóc cô, ngón tay lần lượt xuyên qua mái tóc dài của cô, khẽ khom lưng, kề đến muốn hôn cô. Cô sợ đến mức vội quay đầu khẽ nói: "Không, không, không... không nên."

Đợi đã, hình thức yêu thương này là chuyện gì xảy ra đây? Từ khi nào bọn họ đã trở nên thân mật như thế? Rõ ràng là anh cũng chỉ quen thuộc hơn người xa lạ một chút, rõ ràng là công cụ để mình dùng giết thời gian. Từ khi nào biểu hiện cử chỉ của anh lại giống như bạn trai vậy chứ? - Đây là điều không đúng.

Người đàn ông này không thể phơi bày ra ánh sáng, nếu như để người khác biết sự hiện hữu của anh, danh dự của cô xem như hoàn toàn bị hủy hoại. Song, cuộc sống chính là tự vạch áo cho người xem lưng. Mới có ý nghĩ như vậy thì cửa thang máy đã mở ra, cô nhìn thấy một người quen đứng ngay cửa. Đó là dì Hoắc bạn của mẹ.

Thế mà bà lại ở chung một khu với Cố Hi Thành.

Làm một nhân vật công chúng, biểu hiện đêm nay của cô hoàn toàn có thể bị trừ điểm. Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy người quen là hất tay anh ra trước, sau đo bấm nút đóng cửa thang máy. Nhưng cửa thang máy bị dì Hoắc chặn lại: "Nhã Lợi?"

"Dì Hoắc." Cô kiên trì bước ra ngoài trước tiên.

"Cháu ở chỗ này à, thật quá trùng hợp." Ánh mắt sắc bén của dì Hoắc quét một lượt từ đầu đến chân Cố Hi Thành, trên gương mặt nở nụ cười, "Ồ, biết rồi, bạn trai ở đây đúng không?"

Cô vội xua xua tay: "Không phải, không phải, anh ấy không phải bạn trai cháu."

"Như vậy à...."

Nhưng đáp án kia sao có thể thỏa mãn tham muốn bà tám của phụ nữ, dì Hoắc kéo tay cô sang bên cạnh, đưa ngón tay cái khen ngợi cô: "Dì biết, Nhã Lợi chúng ta là ngôi sao lớn, yêu đương cũng phải giấu kín. Nhưng dì phải nói với cháu câu này, chàng trai này rất khá, đẹp trai lịch sự, rất có phong độ. Dì nhìn cũng thích, ánh mắt của con thật tốt."

"Nào có, con và anh ấy thật sự không phải như dì nghĩ đâu." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng là sao....

"Cậu ta làm nghề gì?" Rất hiển nhiên dì Hoắc không thích xem phim, cũng không quan tâm đến tin tức thời sự.

"Thiết kế kiến trúc."

"Kiến trúc sư? Kiến trúc sư tốt đó! Kiểu đàn ông này đáng tin, sau khi kết hôn chắc chắn sẽ không lăng nhăng, con cần phải chung sống với cậu ta cho tốt, lớn rồi không còn nhỏ nữa, nên kết hôn thôi..."

"Dạ, dạ con sẽ chung sống thật tốt với anh ấy. Nhưng dì Hoắc dì cũng biết nghề nghiệp của con vẫn tương đối đặc biệt, chuyện này dì nhất định phải giữ bí mật giúp con."

"Không thành vấn đề, phẩm chất của dì con yên tâm."

Không đến vài ngày sau, mẹ và người thân thay nhau gọi điện thoại đến nhà, truy cứu vặn hỏi anh bạn trai kiến trúc sư đẹp trai cao ráo kia của cô là thế nào. Trước đây cô không biết dùng câu "công việc quan trọng" để tẩy não người nhà bao nhiêu năm mới buộc họ từ bỏ chứng nghiện cưới. Kết quả là một tin tức gây sốc truyền đến, quả thật như khiến cho người đã cai nghiện lại hít ma túy lần nữa, hoàn toàn không hãm lại được. Cô bận tíu tít giải thích với mọi người, cuối cùng mới thuyết phục được bọn họ, đồng ý nếu như phát triển không tệ thì sẽ dẫn bạn trai về nhà.

Cùng thời gian đó, Cố Hi Thành thay nước cho hai con rùa ở trong phòng làm việc. Ngốc Nghếch và Ngu Ngơ lớn hơn không ít so với lúc vừa mới mua, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bọn chúng vẫn lười biếng như thây ma, nhưng lại mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý(1). Anh quan sát thật lâu qua chiếc hộp trong suốt, nhớ đến lúc bọn họ vừa mới mua hai con rùa này liền phát hiện ra Ngốc Nghếch rất thích để tâm đến chuyện vụn vặt, điểm này đúng là giống cô.

(1): Rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: Attention-deficit hyperactivity disorder-ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. Theo thống kê cứ 100 trẻ thì có từ 3 đến 5 trẻ mắc rối loạn này với một số triệu chứng bắt đầu trước tuổi lên 7

Anh lấy điện thoại di động ra, ngắm nhìn hình ảnh của cô trên màn hình, nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày qua. Từ sau khi cô cấy que tránh thai, mỗi buổi tối bọn họ đều ở với nhau. Buổi tối đầu tiên cô không giữ anh lại, nhưng sau khi xong chuyện cô không mặc quần áo xuống giường rót nước cho anh, một tay chống nạnh làm tư thế muốn tiễn khách như trước, mà là quay lưng về phía anh. Anh thử nắm tay cô, cô không phản kháng, sau đó hai người nắm tay nhau ngủ như học sinh tiểu học. Buổi tối ngày thứ hai, sau khi cô giữ vững tư thế nằm, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp. Anh đưa tay ôm cô, thậm chí cô ngoan ngoãn tựa vào trong vòng tay anh, khẽ nói một câu "Em mệt rồi", sau đó ngủ thật say. Cứ thế mỗi sáng sớm bọn họ cũng sẽ yên lặng mặc quần áo đi làm việc của riêng mình, nhưng sau mỗi buổi tối bọn họ cũng sẽ ôm nhau ngủ như thế.

Cho đến rạng sáng hôm nay, không biết cô nằm ngủ bên kia giường thế nào. Lúc nửa tỉnh nửa mê cô lay mạnh tay anh: "Hi Thành, Hi Thành, em thấy ác mộng..." Anh mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, ôm cô vào lòng lần nữa, chậm rãi vuốt tóc cô: "Có anh đây, đừng sợ, đừng sợ." Cô như khóc lên một tiếng nức nở, ra sức ôm lấy anh. Anh nói ôn hòa: "Mơ thấy gì?" Thân thể cô lại bắt đầu run nhẹ, trên người cũng rỉ ra mồ hôi lạnh: "Mơ thấy anh chết đi...." Cơn buồn ngủ biến mất, anh nhắm mắt trong đêm tối, cau chặt chân mày, tăng thêm sức ôm cô: "Lợi Lợi, anh sẽ ở bên em mãi mãi."

Thân Nhã Lợi là người có bề ngoại mạnh mẽ nhưng thực tế lại phản ứng chậm chạp. Lúc ấy cô cũng không lập tức trả lời anh, ngược lại mơ màng ngủ thiếp đi. Cho đến sáng hôm nay, anh thu dọn tất cả đồ đạc chuẩn bị đi đến công ty như không có việc gì thì cô lại chạy một mạch ra theo, đứng phía sau anh hồi lâu không nói lời nào. Anh đang đứng ở cửa sửa sang lại cổ áo sơ mi, như thấy được ánh mắt cô, quay đầu lại nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Tan việc anh sẽ về." Từ đâu đến cuối cô không nói gì, nhưng lại đọc được rất nhiều trong mắt cô.

Anh châm một điếu thuốc cho mình, mở ra phần mềm trên máy vi tính bắt đầu thành thạo chỉnh lại kết cấu kiến trúc rạp hát mà cấp dưới gửi đến, làm được một nửa lại không nhịn được nhìn thoáng qua màn hình điện thoại vẫn sáng. Trong hình, cô là cô gái xinh đẹp biết bao. Anh nhẹ nhàng nhả một làn khói, say mê nhìn vào ánh mắt cô. Cũng không lâu sau điện thoại run lên, trên màn ảnh xuất hiện một tin nhắn mới, người gửi tin là "Lợi". Anh hút bị sặc khói, ho khan vài tiếng, mở tin nhắn ra. Song, tin nhắn chỉ có vài chữ ngắn củn: "Tối nay em có việc, đừng đến."

Chỉ là một buổi tối không gặp mà thôi, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, nhưng lúc anh làm việc lại bất giác khẽ nhíu mày. Điều này dường như là nguyên nhân anh nhiệt tình yêu thích công việc mấy năm gần đây. Kiến trúc cũng không phải là nghề dễ làm. Vì vậy chỉ có lúc làm việc, anh mới có thể khiến mình quên đi gương mặt của cô. Có điều là khi anh hoàn thành nhiệm vụ trong tay, cả người rảnh rỗi sẽ không nhịn được mau chóng mở ra danh sách nhắn tin. Anh nhìn chằm chằm tên cô. Vài lần suýt bấm đều nhịn lại được, cuối cùng tắt điện thoại di động để vào trong bao da.

Thật là càng ngày càng không cách nào hiểu mình. Trong những năm anh biến mất thật ra không phải là không có thời khắc nghĩ muốn liên lạc với cô, nhưng không hề khó nhịn như bây giờ. Nhưng mà quả thật không thể tìm cô, nếu không có lẽ cô sẽ nhanh cảm thấy phiền chán.

Lúc này trợ lý của anh gõ cửa: "Anh Dante, chủ tịch gửi thư cho anh, bảo anh kiểm tra xem."

"Biết rồi." Anh rít vào một hơi thuốc thật sâu, mở ra thư mới gửi đến.

Phía trên không có danh xưng, không có ký tên, chỉ có một câu nói: "Si no vuelas a ella,te despido." (Nếu như không trở về bên cạnh nó, cậu sẽ bị đuổi việc.)

Anh sửng sốt một chút. Dường như tất cả chuyện này là ngoài dự liệu nhưng cũng là trong dự liệu. Anh ngậm khói cười khẽ, sau đó nhanh chóng trả lời đối phương, nội dung cũng chỉ có một câu nói "Como quieras" (Mời tự nhiên)

Buổi tối mười một giờ, Cố Hi Thành rời khỏi công ty, bắt xe đi lên đường cao tốc.

Chương trình phát thanh đang phát lại tin tức ban ngày, anh lắng nghe nội dung chương trình, cái đầu máy móc cũng lâu lắm chưa được ngủ. Chương trình đang nói đến một máy bay bay từ Brazil đến Mỹ vì động cơ phản lực gặp sự cố đã khiến hơn bốn trăm người thiệt mạng.

Nơi xa trong phạm vi nhìn có tòa nhà xi măng cũ kỹ bị dỡ bỏ và dời đi nơi khác. Thành phố dưới ánh sáng ngọn đèn soi chiếu giống như là đống đầu lâu xếp chồng, cửa sổ là ánh mắt của chúng, cáp điện khắp nơi là mái tóc ẩm ướt của chúng. Đã làm kiến trúc nhiều năm, anh không có hứng thú quá lớn với nhà lầu thiết kế thất bại. Nhưng chút ít nhà cửa tồn tại ở khe hẹp của thành phố không được ai chú ý lại giành được sự chú ý của anh.

Điều này khiến anh nhớ đến Rembrandt từng vẽ một bức tranh "Bi kịch của tiến sĩ Faust". Đó là một bức tranh khắc đồng tập hợp sự kinh khủng, tuyệt vọng và chói mắt. Bối cảnh vẽ trong một căn phòng nhỏ tối tăm, phía trước là một cái bàn lớn bày đầy sách, quả địa cầu và báo chí. Tiến sĩ Faust đứng trước cái bàn đó, bị thu hút bởi một tia sáng pha lẫn dấu hiệu ác ma từ cửa sổ chiếu vào, do đó ông đứng yên, nắm chặt hai nắm tay nhìn nó. Ngoài cửa sổ có lớp lớp bóng ma, bên trong nhà có đầu lâu người chết. Người khác chỉ cần đưa mắt nhìn bức tranh này sẽ tự động đặt mình thay vào tiến sĩ Faust, bị tuyệt vọng bao phủ tia hi vọng cuối cùng.

Nhiều năm trôi qua như vậy, đối với anh mà nói Thân Nhã Lợi chính là tia sáng ma quỷ chiếu vào kia.

Mắt nhìn thấy, tai nghe được, tất cả xung quanh mình cũng khiến anh nhớ lại tai nạn máy bay năm đó. Hôm ấy anh và mẹ chuẩn bị bay đến Venice. Sau khi vào phòng chờ máy bay trong bốn tiếng, quỷ thần xui khiến anh nhớ lại Thân Nhã Lợi, cũng không cách nào thoát khỏi ảo giác nhung nhớ về cô. Khi ấy anh không cam lòng buông tay, dự định ở lại tìm cô nói chuyện lần nữa. Vì vậy mới may mắn tránh khỏi tai nạn máy bay. Nhưng tiến sĩ Faust phản bội thượng đế bán đứng linh hồn phải trả giá thật nhiều, còn anh phải trả giá là mất đi mẹ mình.

Đến bây giờ anh vẫn không quên được đôi mắt tức giận chứa đựng nước mắt của mẹ mình khi lên máy bay. Năm đó, chồng bà vừa qua đời không bao lâu, nơi nương tựa duy nhất của bà là con trai. Nhưng con trai lại như bị ma ám nhớ đến đứa con gái đã chạy theo tên đàn ông có tiền khác. Bà sắp sụp đổ, thấp giọng run run nói với anh: "Con thật sự muốn trở về tìm con bé đua đòi đó?"

"Mẹ, mẹ đến Tây Ban Nha trước đi, ngày mai con sẽ bay đến tìm mẹ, con xin thề với mẹ."

"Không có ngày mai. Hiện tại ba con cũng chết rồi, con muốn chọc mẹ cũng chết luôn phải không? Tốt nhất là lần này mẹ ngồi máy bay gặp tai nạn chết đi, con mới có thể thấy rõ con bé đó là dạng người gì!"

Anh có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng không mảy may nguội lạnh, quay người bỏ đi không nói gì cả. Anh nghe mẹ nói phía sau: "Nếu con đi thật thì cũng đừng có đi tìm người mẹ này nữa", nhưng anh không hề nghĩ lại. Anh biết tình tình mẹ rất nóng nảy với mình, nhưng giận nhanh hết cũng nhanh, chỉ cần hôm sau ngoan ngoãn bay qua nhận lỗi với bà, bà cũng sẽ không giữ trong lòng.

Nhưng nào ai biết sau đó thật xảy ra chuyện như vậy, nào ai biết được cuộc nói chuyện cuối cùng của mẹ con họ lại là như thế.

Tai nạn máy bay mang đếp sự kinh hoàng cho anh tuyệt đối không thua kém gì sư kinh hoàng mà tin tức này mang đến cho Thân Nhã Lợi. Nhưng sự thật cái chết của mẹ đồng thời cũng khiến tim anh như tro tàn, hoàn toàn cắt đứt bất cứ ảo tưởng gì với cuộc sống. Anh đổi thành phố khác ở lại trong nước, chờ đến khi tin tức mình đã chết lan truyền đến bạn bè, rồi sau đó một mình đi đến Tây Ban Nha. Cô có cảm thấy hối hận, có hoài niệm anh hay không? Lúc đó không phải là anh không tò mò, nhưng đã mất sức để quan tâm.

Tuy như thế, mười mấy năm qua anh chưa từng hận cô, một khắc cũng không có.

Thế nhưng anh lại hận mình.

Ngang dọc trên không trung tâm thành phố giống như có vô số đường nét mạch lạc và lưu loát, nối liền từng con phố rải rác lộn xộn lại với nhau, tạo thành một hình thái chủ nghĩa gần như tương lai. Xe hơi đi băng qua cái giá to lớn nơi đây, anh biết nhà mình ở đâu, cũng rành toàn bộ địa hình, nhưng lại không nghĩ đến trở về nơi cao cấp trống vắng kia.

Anh vẫn quyết định muốn len lén đến nhìn cô. Cho nên khi xe chạy đến gần nhà cô, anh bảo tài xế dừng lại, sau đó tự mình đi bộ qua đó.

Thấy dưới lầu nhà cô có thêm một chiếc xe thể thao, anh đã phát hiện tình huống không ổn. Nhưng khi thật sự nhìn thấy người đàn ông ôm cô, anh vẫn kinh ngạc đến mức không cách nào cử động, người đàn ông ôm cô là Lý Triển Tùng.

Anh vẫn cho rằng Lý Triển Tùng chỉ là lớp ngụy trang để cô xua đuổi anh.

"A Tùng, chị không nghĩ tới cậu về mới hai ngày lại phải đi tiếp." Thân Nhã Lợi ôm gắt gao lấy Lý Triển Tùng.

"Tôi sẽ nhớ chị."

Lý Triển Tùng nhắm chặt hai mắt, vuốt ve mái tóc xoăn đen nhánh như lông quạ của cô: "Chị Nhã Lợi, tôi vẫn cảm thấy rất xin lỗi chị..."

Một năm sau nghe cậu nói ra những lời này cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm. Cậu có thể nói như vậy, nói rõ rằng cậu đã suy nghĩ thông rồi. Cô không muốn nghe thấy tin tức cậu nhóc này mắc chứng trầm cảm từ miệng người bên cạnh. Cô vỗ vỗ vai cậu, cười rất độ lượng: "Điều này có gì đáng để xin lỗi đâu. Đừng giữ trong lòng."

Thật ra thì một năm trước cô thật sự suýt gả cho chàng trai trẻ tuổi này.

Cho đến nay tình yêu chị em đều là sự kích thích trong lòng mọi người, mối quan hệ mới lạ lại lẫn chút cấm kỵ. Nhất là tình nhân có số tuổi chênh lệch lớn như cô và Lý Triển Tùng trong mắt người thế hệ trước là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nhưng cậu đã cảm hóa cô. Khác biệt lớn nhất của cậu và Dante chính là cậu càng giống Cố Hi Thành hơn cả Dante. Sự toàn tâm toàn ý trao ra như thế đã không tìm được trên người của Dante. Cậu chưa bao giờ bớt thời gian gửi tin nhắn cho cô, sẽ không suy tính trước khi làm với cô, sẽ không chơi trò mờ ám vờ tha để bắt với cô, sẽ không giấu diếm quan hệ với cô để giữ lại cơ hội phát triển với cô gái khác, sẽ không vào lúc ăn cơm với cô ngoài miệng khen ngợi cô nhưng đồng thời lại thực ra để ý đến cô bạn gái xinh đẹp bên cạnh cô... Tóm lại, tất cả khuyết điểm "đàn ông nhiệt thành" cậu cũng không có. Cậu cũng có rất nhiều tật xấu của người trẻ tuổi, ví như quá đeo bám, quá thẳng thắn, sẽ vì một chút chuyện vặt mà gây lộn với cô vân vân... Chẳng qua là so với bề ngoài điềm tĩnh không sợ hãi thật ra là đang từng bước hoảng lòng trong tình yêu mà thôi. Cô thích loại hình yêu đương tương tự kiểu thanh xuân vườn trường này hơn.

Hơn nữa, cậu không hề giống với mấy cậu trai quen với chị gái chỉ vì cảm giác mới lạ. Bọn họ vừa bắt đầu cậu đã ngay thẳng với cha mẹ. Mâu thuẫn của bọn họ cũng bắt đầu từ đó. Khi bọn họ hẹn hò, mẹ cậu sẽ gọi điện thoại đến, cũng không biết là cố ý hay vô ý, bao giờ cũng có một ít lời nói khắc nghiệt, ví như "Con vẫn còn ở bên ngôi sao nữ lớn tuổi kia sao", "cô ta không kém mẹ nhiều tuổi lắm" "con cần người mẹ thứ hai đúng không". Bởi vì bọn họ gần như đều hẹn hò ở nơi yên tĩnh, nên tiếng nói trong điện thoại di động thường sẽ rơi vào tai cô không sót chữ nào. Sau đó, cậu không hề nhận điện thoại của mẹ mình trước mặt cô. Nhưng mỗi lần sau khi trở về sắc mặt cậu tái xanh có thể thấy được giữa hai mẹ con bọn họ vừa trải qua một trận đại chiến. Theo thời gian trôi qua, mẹ cầu gần như nhận ra tình cảm của con mình đối với nữ diễn viên này cũng không phải chỉ đùa vui. Cho nên tiến hành phong tỏa kinh tế của cậu. Có điều là bà không nghĩ đến cậu đã sớm là thần tượng nổi tiếng. Tuy không thể tiêu tiền như nước giống như trước đây, nhưng thu nhập của cậu vốn dĩ vẫn có thể sống tương đối khá giả. Cậu lựa chọn bỏ nhà đi, đến ở nhà cô. Trong hai tháng cậu ở tạm, tuy trên kinh tế không có vấn đề gì, nhưng trên tinh thần lại xảy ra vấn đề rất lớn.

Trong xã hội hiện nay, dường như một gia đình càng giàu có, thì con cái gia đình này lại càng nhạy cảm, yếu ớt nhưng lại thích chứng tỏ. Mỗi ngày cậu đều không vui vẻ, thường xuyên ra ngoài uống rượu, nửa đêm đang ngủ ôm lấy cô rơi lệ. Cô nhìn ra cậu không vui, cũng thử khuyên cậu về nhà. Thế nhưng mỗi lần cậu đều cố chấp nói sang chuyện khác. Cuối cùng có một buổi tối, cậu đã cầu hôn với cô. Vốn là chuyện cần phải suy nghĩ nhiều lần, nhưng trước một tiếng khi cậu mang nhẫn về nhà, cô còn đang xem blog của Dante. Kể từ khi Cố Hi Thành trở về Tây Ban Nha thì blog càng cập nhật ít hơn, lác đác vài câu cũng vẫn là nói đến kiến trúc như trước kia, không đề cập đến cuộc sống riêng tư của mình. Nhưng mà nhìn những dòng chữ lạnh lẽo không có tình cảm gì kia, cô lại cảm giác đau buồn hơn bất kỳ lúc nào. Cho nên khi bạn trai cầm nhẫn quỳ xuống, trong đầu cô chỉ hiện lên một ý nghĩ, cô đã quá mệt mỏi.

Trước tiên bọn họ chụp một bộ ảnh cưới, sau đó chuẩn bị đăng ký kết hôn. Theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng cảm giác mình lựa chọn có lẽ cũng không phải chính xác. Cô luôn tin rằng kết hôn chính là nghi thức thần thánh tu thành chính quả của hai người yêu nhau, mà không phải là con đường vui vẻ con người dùng để thoát khỏi khổ đau. Nếu như một người không vui, vậy kết hôn cũng sẽ không thể khiến người đó vui vẻ. Lý Triển Tùng là như vậy, cô cũng như vậy. Giai đoạn bọn họ chụp hình, trừ khi nhiếp ảnh gia yêu cầu, trên mặt cậu không hề có nụ cười. Phản ứng của cậu khiến cô nghĩ đến bộ phim tên là "Thành Thời Gian Barcelona" kia. Liên tưởng này khiến cô cảm thấy sợ hãi, đồng thời rơi vào mâu thuẫn. Bởi vì cô không biết Lý Triển Tùng có thể biến thành Tá Bá Nam thứ hai hay không.

Vào thời điểm đó, Lý Ngôn tự mình đến tìm cô nói chuyện. Ông nói: "Nhã Lợi tôi vẫn rất tán thưởng cô, hơn nữa tư tưởng vô cùng cởi mở. Cho nên tuy vợ tôi bảo tôi cắt tất cả công việc của hai người, hoặc là đưa cô vào “phòng đông lạnh”, tôi cũng không chấp nhận. Tôi sẽ không vì bà mà bỏ đi nữ diễn viên có giá trị nhất dưới cờ của tôi. Cho nên tôi cam đoan với cô, tôi không làm bất kỳ thủ đoạn nào để khống chế quan hệ của các người. Nhưng tôi cũng phải nói cho cô biết, tính chất công việc của tôi khiến cho từ nhỏ A Tùng đã thiếu tình thương của cha, bề ngoài quan hệ của nó và tôi có vẻ không tệ, nhưng trên thực tế là rất xa lạ. Nó rất lệ thuộc vào mẹ của nó, cũng rất nghe lời bà. Bà chỉ có một đứa con trai, cho nên cô không cách nào tưởng tượng được mức độ soi xét con dâu tương lai của bà. Nếu như cô muốn ở bên nhau với A Tùng, sau này ngay cả mẹ con bọn họ cũng không làm được. Trước khi quyết định kết hôn với nó, tốt nhất cô phải nghĩ rõ ràng: Cô thật sự yêu nó không? Tình yêu của cô có đủ để bù đắp lại tất cả hi sinh của nó vì cô không?"

Cuối cùng cô đã biết quả thật ra bọn họ cũng chỉ đang trốn tránh. Cậu dùng kết hôn để hòa tan đi nỗi khổ tuyệt giao với mẹ mình, còn cô dùng cậu để trốn tránh tổn thương Cố Hi Thành gây ra cho mình. Cuộc hôn nhân như vậy sẽ hạnh phúc sao?

Cũng nói yêu thương là một loại thói quen, một người sau khi thất tình luôn sẽ theo bản năng đi tìm người khác để lấp vào khoảng trống. Tình yêu mãnh liệt mới sẽ khiến ta lầm tưởng mình đã vượt qua nhưng sự thật là chẳng qua ta chỉ xem người này trở thành người yêu kia để yêu lại lần nữa. Song, sau khi ở bên nhau, sự khác biệt giữa hai người sẽ càng ngày càng rõ rệt, khiến ta cảm giác càng ngày càng không thích ứng được. Cho đến lúc đó ta mới bừng tỉnh ngộ, đến bây giờ ta vẫn chưa hề bước ra khỏi tình cảm kia. Sau khi trải qua một tình yêu chân thành khá dài, không ai có thể lập tức thoát ra ngay được. Chỉ khi để mình duy trì độc thân, một mình cô đơn chấp nhận rằng bên cạnh đã thiếu đi một người, một lần nữa thích ứng cuộc sống cô độc mới có tư cách bắt đầu một câu chuyện mới với người khác.

Làm cô bất ngờ chính là Lý Triển Tùng còn nhiệt thành hơn cô nghĩ, hay là nói năng lực thừa nhận cũng đến cực hạn rồi. Sau khi ngồi xuống nói chuyện với cậu suốt cả đêm. Cậu ôm cô khóc. Sau đó không bao lâu cậu liền đi Mỹ. Mà cô cũng chỉnh lại tâm trạng, dự định tạm thời duy trì độc thân, kiên cường đứng lên một lần nữa, bắt đầu cuộc sống một lần nữa, cho đến khi Mr Right xuất hiện.

Song, cô không chờ được Mr Right, ngược lại dưới tình huống chưa hết tổn thương lại chờ được người đàn ông tổn thương cô sâu nhất. Đáng sợ hơn chính là, cô lại sinh ra cảm giác lệ thuộc với anh một lần nữa.

Sau khi đưa Lý Triển Tùng đi, cô bắt đầu không thể kiềm lại nỗi nhớ Cố Hi Thành. Cô tự giam mình trong căn phòng nhỏ tối đen, vô số lần cầm lấy điện thoại di động muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng mỗi lần thấy ghi chép tin nhắn hai người vào mấy giờ trước, không hiểu sao cô lại nhụt chí ném điện thoại vào góc phòng, sau đó lãng phí thời gian ngồi yên ở đầu giường. Không biết trạng thái này đến tột cùng phải kéo dài bao lâu. Tối đó cô ngủ rất muộn.

Cô cũng không biết anh nhìn thấy Lý Triển Tùng đến, cho nên không biết anh đã từng cố gắng gửi tin nhắn cho cô.

Trong mấy ngày tiếp theo, anh hoàn toàn không có xuất hiện. Cô tuyệt đối không thể chủ động liên lạc anh, nhưng sau khi anh biến mất, ngoại trừ phiền muộn trong lòng cô cũng không thể làm gì khác. Có lẽ anh về Tây Ban Nha bận làm việc đi -- Cô an ủi mình như thế. Còn cô có thể nói dối do khí hậu không ổn nên mình như thế. Giống như nó biến hóa theo tâm tình của cô, liên tục mấy ngày nhiệt độ hạ xuống 10 độ C, trút mưa to tầm tã hai ngày hai đêm. Thời tiết này rất hiếm thấy vào mùa hè, mây đen kéo đầy kín, giống như màn lụa đen giăng dưới bầu trời đêm, đột nhiên nhìn lên giống như là một chiếc mạng nhện khuếch tán ra bốn hướng, sắp bủa xuống mỗi một căn nhà lầu, mỗi một con đường và từng người đi đường bình thường trong thành phố.

Đêm mưa này cô ở phim trường quay bộ phim mới, bởi vì tất cả mọi người mệt mỏi quá tải nên đạo diễn cho bọn họ nghỉ ngơi một tiếng để ăn bữa khuya. Cô cầm lấy hộp cơm ngồi trên bậc thang một căn nhà trệt, nhìn nước mưa như nước mắt chảy xuống mái hiên.

Như có nước mưa làm nền, bầu trời càng có vẻ đen thêm. Bọn họ ở vùng ngoại ô hoàn toàn không nhìn thấy ánh đèn, hiện trong tầm mắt chỉ có đám nhà cửa đen nhánh phía xa, bị nước sông gợn sóng gập ghềnh chảy tràn chắn ngang phạm vi nhìn. Ngoại trừ ánh đèn leo lét, cô như không nhìn thấy được chút ánh sáng nào. Từ nơi này có thể nhìn thấy mơ hồ ánh đèn nơi phía xa thành phố và đường nét vòng quanh đám kiến trúc cao lớn trong bóng tối. Nhưng mà trong màn mưa chúng cũng trở nên mờ mờ ảo ảo. Không khí lạnh lẽo ẩm ướt ma sát da thịt, cỏ xanh được màn mưa xối rửa bớt mùi tanh. Trong tiếng mưa rơi dày đặc và yếu ớt, bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại di động làm cô giật mình, lúc cô cầm điện thoại lên cũng không chú ý xem tên hiển thị.

"Alo"

Nghe thấy tiếng nói này, cô gần như muốn hô hoán lên, nhưng vẫn kiềm chế được tâm trạng chỉ nói ra hai chữ: "Hi Thành..."

"Anh chỉ hỏi em một câu thôi."

Mưa to cứ việc trút xuống, từng chữ anh nói vẫn rõ ràng vô cùng. Dường như đoán được anh sẽ nói gì, cô nghe thấy tiếng tim đập dần dần nhanh lên, ngón tay cầm điện thoại cũng trở nên càng lúc càng lạnh lẽo. Trong quá trình đợi anh nói ra câu kia, cô thấp thỏm hai ba lần, sợ đến mức gần như muốn cúp điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào tránh né được.

Anh giảm giọng nói, giống như là lạnh lùng không có tình cảm: "Em còn yêu anh không?"

".... Anh đang nói gì vậy chứ." Cô phản ứng rất nhanh, giống như là trốn tránh đáp án. Nhưng từ lúc nói ra lời này đến thời gian vô cùng dài sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng màng nhĩ mình nhảy thình thịch. Thần kinh não bộ khẩn trương đến mức hoàn toàn không cách nào suy nghĩ.

"Trả lời anh." Anh ra lệnh.

"Vấn đề này hôm khác chúng ta hẵn nói... Bây giờ em còn đang ở trường quay, không có thời gian..."

"Có thời gian giải thích mà không có trả lời sao?"

Tiếng mưa rơi ào ạt hòa lẫn với tiếng nói của anh, tựa như đài phát thanh thế kỷ trước, tuy êm tai nhưng luôn theo sự ưu thương cũ kỹ thật mong manh. Vốn cũng bị vấn đề này khiến cô thấp thỏm mà anh còn cương quyết như thế. Cô bắt mình suy nghĩ tìm cách trốn tránh vấn đề nhưng tất cả xuất hiện trong đầu đều là từng đoạn ký ức ngắn. Cuối cùng cô tỉnh táo hơn một chút, gằn từng chữ: "Anh hi vọng em nói gì?"

"Nói thật." Cuối cùng giọng điệu của anh ôn hòa một chút.

"Lời nói thật chính là em không yêu anh."

Cô đợi thật lâu, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi vỡ tan, bên kia không có ai nói chuyện. Cô lại nói tiếp: "Em cảm thấy anh thật có ý nghĩa, giả chết mười năm, trở về dùng thân phận mới lừa gạt em... Ổ đúng rồi, chuyện kết hôn với Paz là anh mất trí nhớ hay sao? Trải qua những chuyện này, anh lại còn hùng hổ như thế, để em thích anh một lần nữa ư. Cố Hi Thành hệ số khó khăn của chuyện này có cao quá hay không?"

Anh vẫn không nói gì.

Cô lại đợi một lát, trên mặt mỉm cười giả dối: "Hiện tại anh còn vấn đề gì muốn hỏi không?"

Không khí tràn ngập lạnh lẽo, nước mưa như có thể tình cờ rơi trên da thịt hòa vào tận xương tủy bất cứ lúc nào. Nếu như không phải đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng còi xe hơi, cô sẽ cho rằng anh đã sớm cúp máy. Lời nói của mình có nặng quá hay không? Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, nhưng lời nói này mình đã sớm muốn nói cho anh biết rồi. Trước khi chủ động cúp điện thoại, cô bổ sung một câu:

"Nếu anh hỏi em còn yêu Cố Hi Thành hay không, đáp án của em là khẳng định. Có điều đó là Cố Hi Thành mười năm trước."

Khi ta quyết lòng gây tổn thương một người, ta cũng đã định trước mình cũng sẽ bị thương. Nhưng mà trong quá trình đi đến tình yêu, vẫn có nhiều người không tiếc trả giá gây tổn thương cho mình, để làm đau người mà mình yêu quý. Lời của cô nói rất tuyệt tình, cũng đoán được sau khi nói lời này ra khỏi miệng rất có thể sẽ mãi mãi mất đi anh. Nhưng cô vừa tự an ủi mình đau dài không bằng đau ngắn, vừa khổ sở đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy nhói đau.

Lúc rạng sáng trời hơi sáng lên nhưng mưa vẫn không ngừng. Cô mệt mỏi về đến nhà, sau lớp kính thủy tinh đung đưa cần gạt nước cô thấy được bóng dáng người kia. Sau khi xuống xe, ngay cả cửa cô cũng quên đóng đã chậm rãi đi đến trước mặt anh.

Tuy đứng dưới mái hiên, nhưng nhìn thấy được anh vẫn bị mưa tạt, đầu tóc và quần áo cũng ẩm ướt. Anh có vẻ như không vui nhưng không đau buồn, sắc mặt tái nhợt như tượng sáp, giống như thông qua màu sắc này cũng có thể phát hiện ra cơ thể của anh đã lạnh lẽo.

Nhìn thấy bộ dáng này của anh, không hiểu làm sao cô khổ sở đến mức muốn khóc lên một trận thật lớn. Sau đó anh bỗng ôm lấy cô gắt gao.

Hi Thành.......

Có phải là em nên tha thứ cho anh không? Có phải nên quên hết tất cả những chuyện anh nhẫn tâm đối xử với em không?

Cô nghĩ như vậy, nhưng hoàn toàn không cách nào đáp lại anh. Rốt cuộc cô biết, cũng không phải là mình không muốn tha thứ cho anh, mà là mình không dám. Nếu như rớt xuống lần nữa, cô nhất định không thể nào chống đỡ được mất. Thay vì khiến mình đau khổ, chi bằng đừng yêu.

Nhưng mà trong khoảnh khắc anh cúi đầu hôn cô, cô vẫn chưa chuẩn bị xong nội tâm không tiếp nhận. Cô rụt xuống theo phản xạ có điều kiện, đồng thời như nghe thấy tiếng vỡ vụn trong tận đáy lòng. Cô nắm chặt vạt áo anh, ngoại trừ chua xót trong lòng, giờ phút này cô chỉ có thể cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có.

Hôm đó đã khắc sâu một dấu ấn trong cuộc đời cô. Sau đó dù qua bao nhiêu năm, cô cũng sẽ không quên được cảm nhận trong khoảnh khắc này. Cô nhớ được đầu ngón tay lạnh lẽo anh xuyên qua mái tóc dài của cô, nhớ được từng hành động rất nhỏ của anh cẩn thận dè dặt nhích lại gần cô, nhớ được trên áo khoác ngoài của anh có hạt mưa ẩm ướt -- Chỉ vừa mới rơi xuống, bọn chúng sẽ lặng lẽ hòa nhập vào trong vải nhung áo của anh.

Khi bọn họ vẫn còn trẻ con, cô chỉ biết mình vô cùng vô cùng thích anh, nhưng trong khoảng thời gian rất dài lại không tìm được bất kỳ bằng chứng quyến luyến nào. Có lẽ tuổi của một người từ từ lớn lên, sẽ để ý rất nhiều chi tiết mà trẻ con không để ý, cũng căn cứ vào những chi tiết này để đánh giá một người. Khoảng khắc này biến hóa, khoảnh khắc này đứng yên, cô có thể thông qua mắt mình nhìn thấy hết tất cả của anh, cũng khắc thật sâu vào trong tim. Thậm chí chỉ là tiếng hít thở của anh cũng có thể đánh thức thần kinh mẫn cảm nhất toàn thân cô.

Nhưng Lý Triển Tùng trở về khiến trong nháy mắt cô tỉnh táo rất nhiều.

Cô vẫn đẩy anh ra.

Anh không có phòng bị, lại một đêm không ngủ, bị đột ngột đẩy ra nên lảo đảo một chút.

"Lợi Lợi." Anh nắm tay cô.

"Đủ rồi. Điều nên nói em cũng đã nói rất rõ ràng trong điện thoại." Mái tóc xoăn thật dài của cô che đi một con mắt, nói lạnh lùng "Sự thật giống vậy em không muốn lặp lại lần thứ hai."

Có thời gian rất dài anh cũng không nói chuyện, chỉ là sợ sệt nhìn cô.

Tại sao chúng ta luôn lặp lại một lần lại một lần điều khiến chính mình hối hận sai lầm chứ? Đây rốt cuộc là chỉ ích kỷ suy nghĩ đến lợi ích của mình hay là quá mức tự vệ cho tình cảm của mình? Không biết nguyên tắc của mình tột cùng ở nơi đâu, không biết nên đi tiếp như thế nào. Cô hy vọng mình có thể sống không có gánh nặng, nhưng sợ anh sẽ không nắm chặt hai tay mình giống như lúc trước.

Cuối cùng cánh tay kia buông ra. Mất đi hơi ấm của anh, bàn tay nhanh chóng bị nước mưa xối lạnh lẽo. Nhiệt độ đó như chảy xuôi vào trong tim, khiến cả trái tim cô cũng trở thành một thế giới vắng vẻ nhợt nhạt.

Cô nhìn thấy anh cười nhẹ nhàng với mình, sau đó quay người rời đi.

Bóng lưng của anh như mùa xuân hòa tan đông tuyết, theo tiếng nước chảy sắc bén hòa tan vào trong mưa bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.