Từ Nữ Phụ Trở Thành Nữ Chính

Chương 10: Lễ cưới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết thúc hai ngày nghỉ để An Nhiên dành thời gian kiểm tra lại lần cuối phần phim đã được chỉnh sửa và OST. Hôm nay An Nhiên phải bắt tay vào việc quay cảnh cuối cùng trong phim, là đám cưới của nhân vật chính.

Vì là đám cưới ngoài trời nên công tác chuẩn bị rất lâu. An Nhiên phại chạy liên tục để nghiên cứu đặt ánh sáng và chọn góc quay đẹp và thích hợp nhất.

( hình lễ cưới nha m.n)

" Thiên Ngôn và Ngọc Diệp đi thừ váy cưới chưa. Xe hoa nữa " An nhiên chỉnh lại góc quay vừa hỏi người trợ lí.

" hai người họ đi thử chiều hôm qua, chắc bây giờ cô ấy đang được trang điểm. "

An Nhiên gật đầu nhìn đồng hồ đã 9:30, 30 phút nữa là đến giờ quay. Cô nhìn ra ngoài chờ đợi xe hoa đến, gió biển thổi mái tóc cô bay lên rung bay trong gió. An Nhiên nhắm mắt đầu bắt đầu choáng váng quay cuồng. Cô ngồi xuống trên nền cát trắng trong mơ hồ cô thấy chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, một người đàn ông mặc vest màu xanh dương nhạt bước xuống, thân hình cao ráo đẹp đẽ đó như tỏa ra một ánh sáng kì dị. Người đó khuy lại áo rồi nhìn quanh rồi đặt đến chỗ An Nhiên lập tức bước chân của anh trở nên gấp gáp. Khi đến gần An Nhiên mới nhận ra đó là... Mạnh Khôi Vĩ

Anh bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng nâng cô lên dìu cô ngồi lên một chiếc ghế. Anh có hỏi gì đó nhưng cô không thể nghe. Mạnh Khôi Vĩ bóc một viên kẹo bỏ vào miệng cô. được một lúc hương vị ngọt ngào đã lan tỏa khắp khoang miệng. Nhìn thấy người đàn ông trước mắt không hiểu sao tim AnNhiên lại lỗi một nhịp. Anh rất đẹp, đối diện với anh như đứng trước biển. Lúc yên bình thì dập dìu yêu thương đẹp đến mức mê hoặc lòng người nhưng khi tức dận với những ngọn sóng đục cuồn cuộn phá nát tất cả lại khiến người ta kinh hãi.

An Nhiên dần tỉnh táo nghe rõ tiếng sóng biển ngoài kia. " cô không chịu ăn uống đầy đủ để bản thân bệnh tật đầy mình thế sao " Mạnh Khôi Vĩ hằn giọng kéo sự chú ý của cô về mình. " tôi không sao "An Nhiên thở dài nhìn đông hồ chỉ còn 15 phút. Thiên Ngôn dừng xe bước đến chỗ An Nhiên và Mạnh Khôi Vĩ, khuôn mặt đầy lo lắng " Anh đến nơi nhưng không thấy Ngọc Diệp. Nhân viên nói cô ấy đến mặc váy rồi nhưng giờ lại không thấy "

" cái gì, anh thử gọi điện chưa " An Nhiên giật mình đứng dậy. " gọi rồi, không trả lời " Thiên Ngôn lắc đầu bất lực

" để em đi tìm " cô chạy đi lấy túi xách định đi lấy xe đi nhưng vừa được vài bước thì từ xa thấy bóng dáng của một cô gái mặc váy cưới đang cố đi nhanh đến. Cô gái có chút gấp trán cũng đầy mồ hôi, khuôn mặt vẫn chưa được trang điểm. " Ngọc Diệp côchạy đi đâu vậy? Tôi còn định đi tìm cô đây " An Nhiên có chút tức dận nói

" xin lỗi, xin lỗi" cô liên tục cúi đầu xin lỗi. An Nhiên thở hắt ra " được rồi cô vào trang điểm đi, để còn quay..... Mạnh tổng anh ngồi ở ghế khách mời luôn nhé "

Mạnh Khôi Vĩ gật đầu rồi ngồi vào hàng ghế đầu tiên. Diễn viên trang điểm xong cũng là lúc các diễn viên phụ, quần chúng tập trung đầy đủ.

Ngồi vào ghế đạo diễn An Nhiên hít sâu trút bỏ mọi lo lắng trong lòng. " 3...2...1.... ACTION ". tiếng nhạc bắt đầu nổi lên cô dâu nắm tay ba bước vào, dolly cũng bắt đầu di chuyển theo cô dâu " ánh mắt e ngại hơi nhìn xuống, môi phải mỉm cười. Máy quay ở hàng khán giả tập trung " An Nhiên cầm loa nói vọng lên

Cô dâu bước đến bên chú rể hai người nắm lấy tay nhau, cô dâu nhìn Thiên Ngôi đôi mắt long lanh hai má cũng bắt đầu ửng hồng. Họ cùng nhau bước đến đối diện cha sứ.

" con đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng chứ. dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạng hay bệnh tật, dù lúc trẻ hay lúc trẻ lúc vui cũng như lúc buồn mãi mãi không chia xa? " - cô dâu nhìn sang phía chú rể hơi lưỡng lự một lát mới trả lời " con đồng ý "

" Thiên Ngôn kiên định nhìn vào mặt vị cha sứ " con đồng ý " tay anh siết chặt lấy bàn tay người con gái bên cạnh mình. Như một lời thề mai không rời xa

" vậy ta tuyên bố từ nay hai con là vợ chồng, hãy trao nhẫn cho nhau "

" Bé gái, con chuẩn bị mang nhẫn vào cho hai cô chú đó nha.... BẮT ĐẦU"

Một cô bé xinh xắn đưa bát đầu bước vào đưa nhẫn, Thiên Ngôn mỉm cười nhận lấy. Hai người trao nhẫn cho nhau. Phía khán giả bắt đầu hò hét và đồng thanh " HÔN ĐI, HÔN ĐI, HÔN ĐI "

Thiên Ngôn cười tươi như hoa, hai tay ôm lấy má cô gái trước mắt khiến cô tim đập loạn nhịp, mặt đỏ càng đỏ. Cô nhớ đến kịch bản có câu " hai người sẽ hôn môi, một nụ hôn thể hiện tất cả tình yêu "

Cô nhấm mắt chời đợi nhưng Thiên Ngôn chỉ dịu dàng hôn lên trán cô. Mở mắt vẫn chưa lấy lại được nhịp tim thì đã nghe thấy tiếng An Nhiên. " sao lại là chỗ đó, anh có đọc kịch bản không vậy" cô đi lại bên hai người

" hôn trán là đủ thể hiện tất cả rồi, Cô ấy không phải Ngọc Diệp không thể.... " - Thiên Ngôn nói khiến An Nhiên vô cùng ngạc nhiên

" sao anh biết " - cả hai cùng đồng thanh

" vừa nhìn là tôi biết rồi " - Thiên Ngôn vẫn cười

" em.... xin lỗi. Ba phải nằm viện nên chị đến đó. Bảo em đóng thế một chút " - Ngọc My cúi đầu đầy tội lỗi khiến ai nhìn vào cũng thương cảm

" thế thì thôi vậy" An Nhiên quay lại nói lớn " cảnh phim cuối cùng đã hoàn thành, cảm ơn cả đoàn trong thời gian qua đã dốc toàn tâm để cống hiến cho phim"

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Chời mọi người về hết An Nhiên không nói lời nào bỏ đi ra xe. Để lại Ngọc My ngơ ngác nhìn theo " chị ấy tức dận em sao" cô hoảng hốt nhìn Thiên Ngôn

" không sao, An Nhiên còn nhiều việc phải làm sau cảnh phim cuối cùng " anh lau mồ hôi trên trán cô " em về nước khi nào vậy "

Hành động của anh khiến cô giật mình hồi hộp " tối... tối hôm qua ". Cô vừa nói xong thì Mạnh Khôi Vĩ đến trước hai người

" xin chào, cô là... " Khôi Vĩ đưa tay ra trước Ngọc My. Đôi mắt dò xét, cô gái này rõ ràng không phải Ngọc Diệp

" tôi là Ngọc Diệp, chào anh. còn anh là? "Cô đưa tay bắt tay anh. Ngọc My vừa nói xong Thiên Ngôn liền siết tay cô khiến cô vô cùng hoảng hốt rút tay về. Còn Mạnh Khôi Vĩ bật cười trước câu trả lời của cô " nếu là Ngọc Diệp của công ty tôi tại sao lại không biết tôi chứ "

Như hiểu ra câu hỏi của anh là để thử mình cô càng lo sợ, bị lộ rồi sao. Có khi nào chị cô sẽ bị đuổi việc vội phân trần. " tôi xin lỗi, chị tôi có việc gấp nên bất đác dĩ mới phải làm thay. Xin anh đừng đuổi việc chị" Nghe xong nụ cười trên môi anh càng đậm " công ty tộ có hợp đồng, chưa đủ năm thì không đuổi chị cô được, Yên tâm. tôi còn muốm cảm ơn cô vì đá giúp chúng tôi nữa chứ trách phạt gì. Bây giờ tôi còn việc, hôm nào cô gặp sẽ nói chuyện thêm"

" thật vậy sao? Cảm ơn anh, anh đi cẩn thận " Ngọc My thở phào cười với Thiên Ngôn. Lúc đi qua Thiên Ngôn, Mạnh Khôi Vĩ nói nhỏ " đúng là mẫu người của cậu phải không. Tôi biết rồi nhé, cố lên " khiến Thiên Ngôn đứng hình trong giây lát.

" đi đến chỗ chị em chứ" chờ Ngọc My gật đầu anh nắm tay cô đi. Đúng vậy, hình như anh thích cô gái này rồi, chẳng có lí do nào thỏa đáng cả. Tại sao vậy nhỉ? Không giề tại sao anh mong cảnh lúc nãy không phải diễn mà là thật.

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.