Tư Phàm

Chương 12: Phiên ngoại chi Khái khái bán bán (Trắc trở)



Nhị thái tử Lan Uyên chạy tới khoe với Văn Thư vị Hồ Vương nhà hắn kia đối với người ngoài lạnh lùng xa cách, chỉ có với hắn mới ôn nhu săn sóc mà thôi.

Văn Thư bưng chén trà yên lặng lắng nghe: “Nói vậy, hễ có việc gì đều là Nhị thái tử ngài định đoạt?”

“Đó là đương nhiên!” Lan Uyên phe phẩy phiến tử lớn tiếng dõng dạc.

“Nga…” Văn Thư nhè nhẹ gật đầu một cái, trong lòng nghĩ, vì sao nghe các Thiên nô ở Thiên Sùng Cung nói, đều là Nhị thái tử phong lưu bị Hồ Vương ở hạ giới sắp xếp đến ngoan ngoãn? Thôi, không nghĩ chuyện đó nữa.

Bên này Thái tử còn đang thao thao bất tuyệt bám theo Văn Thư khoe ra đủ loại tâm đắc của hắn: “Sống, quan trọng nhất là phải nghĩ gì nói nấy, đừng có cái gì cũng giấu diếm…”

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy.” Lan Uyên “Phạch –” một tiếng thu lại phiến tử.

Canh ba nửa đêm, Nhị thái tử lại bị Hồ Vương đuổi ra khỏi phòng vừa khổ sở cầu xin người bên trong, lòng lại nhớ đến ban sáng mình ở chỗ Văn Thư kia giảng những lời lẽ chí lý, thật hay, rất thực tế, chỉ mệt hắn cứ phải chạy tới nói cho Văn Thư nghe. Bằng không, với tính tình lãnh ngạo của tiểu thúc hắn kia tám trăm năm không nói được một câu, cùng Văn Thư việc gì cũng hay giấu trong lòng, hai người này cho ở chung một thời gian, không thể không phát sinh trắc trở.

Cười đến lỗ tai bên trái dính liền với lỗ tai bên phải, Nhị thái tử rụt rụt cổ, tiếp tục hướng bên trong kêu: “Ly Thanh a, cho ta vào đi mà… Ta biết sai rồi mà… Lần tới ta tuyệt không nói lung tung a…”

Người trong phòng thổi tắt ngọn nến, một chút cũng không đếm xỉa hắn.

Mà chính như Nhị thái tử chúng ta sở liệu, cuộc sống hai người kia quả thật có chút không bình lặng.

Một trong những nguyên nhân gây ra sự tình kỳ thật rất nhỏ, hơn nữa lại có liên quan tới Lan Uyên. Chẳng là một ngày nào đó, Nhị thái tử đa tình đến lạm tình nhàn rỗi không có việc gì làm lại chạy tới Thiên Sùng Cung thăm lão bằng hữu.

Kể đủ mọi chuyện về vị Hồ Vương nhà hắn kia, cho dù thường ôm chăn màn ra ngủ ngoài cửa phòng, Nhị thái tử trước mặt người khác vẫn như trước cười đến xuân phong đắc ý, hận không thể làm cho khắp thiên hạ đều biết đến miệng lưỡi ngọt ngào của hắn. Văn Thư ngồi ở trong viện mỉm cười nghe hắn nói.

Lan Uyên nhất thời cao hứng biến thành hành động, phe phẩy phiến tử thiếp vàng, hạ mi âu yếm một đôi mắt mặc lam, thấp giọng nói: “Văn Thư ta nhớ ngươi lắm.”

Văn Thư biết hắn hay đùa, liền khẽ cười một tiếng, như trước thản nhiên đáp một câu: “Ta cũng nhớ ngươi.”

Bên này Thái tử ha ha cười chưa được hai tiếng, khóe mắt nhác thấy người đứng cạnh cửa kia, thiên cung hương trà mới vừa vào đến miệng liền toàn bộ phun ra, nước trà bắn tung tóe lên cẩm bào lam sắc mới tinh của hắn cũng không sao, chính là bức họa trên mặt phiến tử tối hôm qua hắn mới lì lợm quấn lấy ai kia đòi họa cho cũng bị hủy. Lan Uyên đau lòng hết sức, ngẩng đầu lại hướng cạnh cửa liếc mắt một cái, lúc này đây ngay cả đau lòng cũng cố kiềm nén, vội vã nắm lấy phiến tử âm thầm cân nhắc nên nói cái gì mới có thể an ổn thoát thân. Vô duyên vô cớ tổn hại phiến tử bên mình cũng đã không đáng, nếu ngay cả mạng cũng giao ra ở nơi này vậy lại càng không đáng nha. Nước trà trên người còn chưa khô, hắn lại toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Âm thầm suy nghĩ, Thiên Sùng Cung này, về sau vẫn là ít đến là tốt nhất.

Người đứng bên kia đúng là Úc Dương Quân, vốn muốn đến tìm Văn Thư trò chuyện vài câu, ai ngờ người còn chưa bước tới cửa đã nghe tiếng Lan Uyên cười đùa bên trong, lại nghe câu nói kia của Văn Thư “Ta cũng nhớ ngươi”, gương mặt liền lập tức trầm xuống. Nghĩ đến hai người bọn họ, mặc dù đã dây dưa thân thiết hơn ba ngàn năm, lại ngay cả một lời âu yếm ngọt ngào cũng đều không có. Thiên Quân cao ngạo không thèm nghĩ chính mình lãnh diện lãnh tâm, lại âm thầm so đo người trong viện nọ đối với người ngoài ôn ngôn tiếu ngữ, Đông Hải long cung Xích Viêm kia, hiện tại là Lan Uyên trước mắt này, cả hài tử cạnh nhà ở nhân gian ấy nữa, Văn Thư đối đãi bọn họ, so với đối Úc Dương Quân hắn còn thân thiết hơn. Nghĩ như thế, nét mặt càng khó coi. (con nít cũng ghen tị cho được!)

Văn Thư đứng dậy, đối Úc Dương Quân nói: “Ngươi như thế nào cũng tới?”

Úc Dương Quân nghiêm mặt khẽ gật đầu, tầm mắt quét đến trên người Lan Uyên ngừng lại một chút.

Lan Uyên lập tức nhảy dựng lên, cung kính hành lễ: “Chất nhi kiến quá tiểu thúc. Chất nhi…”

Thái tử miệng mồm lanh lợi đang muốn mở miệng cáo từ, lại bị Úc Dương Quân lạnh lùng cắt ngang: “Ta còn có việc. Từ từ nói.”

Dứt lời, Úc Dương Quân xoay người rời đi, thần sắc cuối cùng thoáng lộ ra chút biểu tình phẫn hận, tựa như ai đó nợ hắn rất nhiều.

Văn Thư nghi hoặc quay lại nhìn về phía Lan Uyên: “Đây là làm sao vậy?”

Lan Uyên cười cười, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cách ngày chợt nghe nói, không biết là ai đó ở trước mặt Thiên Đế nói gì đó, Nhị thái tử Lan Uyên nhàn rỗi lêu lổng đã vội vàng bị triệu hồi về Thiên đình, thay thế Đại thái tử Huyền Thương đi dự biện kinh pháp hội của Tây Thiên Như Lai Phật Tổ.

Phật gia chú trọng thanh tâm quả dục giản dị mộc mạc, mỗi ngày tố trai thanh trà, hoàng quyển thanh đăng(*), Nhị thái tử quen thói phong lưu phóng túng khổ sở khôn tả nhưng vẫn ngoan cố tươi cười. Dốc lòng dốc sức viết một phong thư gửi người mang đến cho Hồ Vương ở hạ giới, Hồ Vương tính tình nghiêm cẩn lạnh lùng nói một câu: “Bảo hắn phải tôn trọng một chút, đừng làm bẩn chốn phật môn thanh tịnh.” Lan Uyên thật khóc không ra nước mắt.

(*) Ý nói ăn uống chay tịnh đạm bạc, ngày ngày sống giản dị, niệm kinh đọc sách.

Văn Thư cùng Úc Dương Quân trò chuyện khi nói đến việc này, lại bảo: “Được rồi, phạt hắn làm cái gì?”

Úc Dương Quân liền lạnh mặt, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Ngươi thật rất quan tâm hắn.” Ngữ điệu không bình thường.

Úc Dương Quân nói xong liền hối hận, nhưng cổ họng dường như bị thứ gì ngăn lại, nhìn nét mặt Văn Thư phút chốc thay đổi, lại vẫn không buông ra được một câu nhẹ nhàng. Phiền muộn trong lòng tăng thêm mấy phần.

Úc Dương Quân tâm tình không tốt, sau khi hắn đập nát sáu cái chén trà, đá ngã bảy cái lư hương, cự tuyệt tám vị khách đến thăm, mọi người trong Thiên Sùng Cung đều nhận thức được rõ ràng tuyệt đối không sai. Vì thế, dưới bầu không khí nặng nề, mỗi người đều bắt đầu chú tâm cẩn thận từng chút, mấy chuyện đông gia trường tây gia đoản thường ngày đều tạm thời nhét vào trong bụng, đi đường phải kiễng mũi chân, ngang qua thư phòng hay tẩm điện của Úc Dương Quân thì càng phải nín thở, không ai dám thở mạnh ra.

“Chủ tử, trà đây ạ.”

“Vâng, thưa chủ tử.”

“Chủ tử, nô tài chờ sai bảo.”

Các Thiên nô ai cũng tất cung tất kính mà mặc niệm, ai cũng từ tận đáy lòng âm thầm cầu khẩn chủ tử ngàn vạn lần đừng tìm đến hắn.

Dù vậy, tâm tình Úc Dương Quân vẫn càng ngày càng tồi tệ hơn. Khúc mắt nho nhỏ, tựa như một cái gai đâm vào trong tâm, đau đớn chỉ là thứ yếu, lại quấy nhiễu khiến người ta tâm phiền ý loạn, tính tình cáu bẳn kiềm nén một thời gian không thể khống chế bắt đầu chi phối ngôn ngữ cùng hành vi. Nói đến căn nguyên, không phải là muốn… Thiên Quân kiêu ngạo đánh chết cũng không nói nên lời.

Thường thấy hắn xem sách được một nửa liền cau mày rồi bắt đầu ngẩn người, trà ngon vừa ngâm, bưng đến bên miệng còn chưa uống một ngụm, lại hung hăng đập nát trên mặt đất.

Chén trà “Xoảng –” một tiếng vỡ tung tóe bên chân Văn Thư, Văn Thư lùi ra sau một bước, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, mấy lần muốn nói lại thôi.

Úc Dương Quân lại bỗng nhiên xoay người: “Thế nào?”

Văn Thư ngẩn ra, nhìn vào mắt hắn, lên tiếng hỏi: “Ngươi thật ra làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta…” Đôi môi khép mở, Úc Dương Quân hừ lạnh một tiếng, buồn bực nói, “Không có việc gì.”

“Có chuyện vẫn là nói ra tốt hơn.” Văn Thư đi đến trước mặt hắn, ôn nhu nói.

“Vậy sao?” Úc Dương Quân nghe vậy, thật như là cho hắn tìm được nơi phát tiết, mày nhướng lên, khẩu khí trở nên có phần giễu cợt, “Ngươi nói thật dễ dàng. Vậy còn ngươi?”

“Ta…” Văn Thư nghẹn lời, nhất thời không nghe ra dụng ý của hắn, nhưng cũng hiểu cơn giận này là nhắm vào mình.

“A, không phản đối?” Úc Dương Quân không muốn bị y truy vấn, xoay lưng lại, khẩu khí càng không tốt: “Chuyện của bổn quân, bổn quân tự mình hiểu rõ.”

Lần này, lại biến thành thái độ vô tâm vô phế như trước.

Mặc kệ có chết hay không bồi thêm một câu: “Không tới phiên ngươi đến giáo huấn ta.”

Văn Thư cũng không muốn phản ứng hắn, lặng lẽ thối lui.

Úc Dương Quân nhìn Văn Thư bước ra khỏi cửa, buồn bực thường ngày càng dâng cao, tiện tay liền đem quyển sách trên tháp ném thẳng ra ngoài.

Sự việc vốn chỉ cần nhẹ nhàng nói mấy câu là có thể giải quyết, cứ như vậy lâm vào bế tắc. Những lời nói ác ý là chính mình thốt ra, mặc dù khi không có người bên cạnh thì cũng thấy hối hận, nhưng cứ ban ngày lại trưng ra khuôn mặt đó, ai cũng không chịu lui trước một bước.

Không khí Thiên Sùng Cung càng thêm nặng nề, nơi Tây Thiên cực lạc xa xôi kia, Nhị thái tử chỉ dựa vào đồ chay mà sống qua ngày phe phẩy phiến tử cười đến ý vị thâm trường: “Hai cái hồ lô kín mít mà ở cùng một chỗ, có thể va chạm phát ra tiếng động gì?”

Lại quay sang hỏi tên tiểu tư bên cạnh: “Kia… Hồ vương phủ có thư từ, thực hạp hay gì đó đưa đến đây không? Lần trước không phải đã bảo Mặc Khiếu đi nói với Ly Thanh sao? Ta ở nơi này sống rất tốt, nói hắn đừng lo lắng gì, không cần cả ngày cứ đưa rượu đưa thức ăn đến đây đâu, không tốt a.”

Tên tiểu tư chắp tay cung kính đáp: “Không có. Tiểu nhân đã tới Hồ Vương phủ hỏi qua, hỏi có cái gì cần tiểu nhân chuyển đến không, đều nói là không. Hồ vương bảo, là để cho ngài thanh tu, ngài cũng đừng tưởng nhớ rượu hay thức ăn gì, cũng đã nhắn Lang Vương phủ bên kia, đừng đưa đến cho ngài. Phật môn là nơi thanh tĩnh, không nên làm Phật tổ không vui.”

“Vậy hắn… Vậy hắn còn nói cái gì không? Nhớ ta a, ta đi rồi hắn cơm không muốn ăn trà không muốn uống a… Hay gì gì đó…”

“Không có. Tiểu nhân có hỏi qua người trong Hồ Vương phủ, ngài đi rồi, Hồ Vương sống tốt lắm. Hai ngày trước còn đến Sư tộc thăm Hồng Nghê cô nương một lần, Hồ Vương tâm tình không tồi, đêm qua còn họa một bức tranh trên mặt phiến tử cho Lang Vương nữa.”

Lan Uyên nhếch nửa miệng, hơn nửa ngày nói không ra lời: “Ly Thanh a…”

Soi mói cười nhạo nhà người khác, chính nhà hắn cũng bị người ta cười nhạo lại không ít.

Nguyên nhân thứ hai gây ra sự tình kỳ thật cũng rất tầm thường. Bất quá một ngày nào đó trong một tửu yến, Tây Hải long cung Bá Ngu hoàng tử uống quá chén, dương dương đắc ý khoe ra chuyện tình của hắn, còn từ trong lòng ngực lấy ra khối bạch ngọc, nói là tín vật đính ước cùng Lạc thủy phủ công chúa, mọi người nhìn đến, đúng là của Lạc thủy phủ.

Việc này khơi dậy một làn sóng, mọi người trong tửu yến phàm là đã lập gia thất hoặc đã có nơi định thân đều tranh nhau đưa ra tín vật đính ước, nào là trâm ngọc, khăn lụa, yêu bội (vật trang sức đeo ở thắt lưng), thơ tình… Ngoài mặt là khoe vật, thực chất là ngầm so đo chân tâm của người ta đối với mình.

Úc Dương Quân vốn cũng không muốn đến, nhưng không chịu nổi các vị Long hoàng tử tam thỉnh tứ thỉnh, lại thêm mấy ngày gần đây tâm tư phức tạp, mới miễn miễn cưỡng cưỡng đến đây uống một chén xem như giải sầu. Cũng không nghĩ được, trong buổi tiệc diễn ra như vậy, mọi người luân phiên, lại đến phiên hắn bên này. Tình thế thật tốt, trong sảnh hơn mười ánh mắt đều dừng lại trên người hắn, Úc Dương Quân nghĩ mãi cũng không nghĩ ra hắn cùng với Văn Thư có thể có thứ gì được gọi là tín vật, quan hệ khi xưa quá gút mắc, những vật ngày ấy đều ít nhiều chứa đựng những bi thương, nhìn thấy sẽ tức cảnh sinh tình, tránh đi còn sợ không kịp, đừng nói đến việc giờ giờ khắc khắc đều mang theo bên mình. Úc Dương Quân có phần nghẹn lời không nói được.

Úc Dương Quân càng gượng gạo khi nghe Xích Viêm ngồi đối diện hắn “Ha ha” cười to một trận, nói: “Các người xem vật của lão tử đây.”

Trên tay hắn cầm chính là một con châu chấu bằng lá, trải qua nhiều độ xuân thu, đã có chút ố vàng.

Mọi người trầm trồ tán thưởng mấy câu: “Quả là tinh xảo…” Rồi chuyển sang chuyện khác.

Xích Viêm tay nâng con châu chấu nhìn Úc Dương Quân cười đến xán lạn, mơ hồ còn có chút ý tứ khiêu khích bên trong. Úc Dương Quân tâm tình đang không tốt quay đầu đi tránh khỏi tầm mắt, âm thầm ra sức siết lấy chén rượu trong tay càng chặt hơn. Người ngoài không biết nội tình bên trong, nhưng Úc Dương Quân hắn lại hiểu rõ đến thanh thanh sở sở, một con châu chấu kia có ý nghĩa thế nào đối với Văn Thư. Rượu vào càng sầu thêm, đắng chát tựa như một chén trà xanh trước mặt Phật tổ năm nào, ngọn lửa vô danh trong lòng chẳng những không thể áp chế, trái lại càng bùng lên  dữ dội.

Xích Viêm nhìn thấy rõ ràng sự phẫn nộ của Úc Dương Quân, xoay người sang bên cạnh chạm chén, cười đến thập phần sảng khoái.

Càng là kẻ lạnh lùng kiêu ngạo, lại càng dễ bị kích động. Thật vậy. Chỉ cần ngươi tìm đúng yếu điểm.

Long hoàng tử thường bị phạt quay mặt vào tường trong một lần vắt óc suy nghĩ, rốt cục đã ngộ ra được một chút linh quang của trí tuệ.

Úc Dương Quân được người ta dìu về, đôi mày còn nhíu chặt, trên mặt lại có được hai vệt đỏ hồng hiếm thấy, say đến có chút mơ hồ, trong tay vẫn nắm lấy một bình rượu cổ dài.

“Sao lại say thành cái dạng này?” Văn Thư nghe tin chạy tới, thấy bộ dáng hắn cũng phải cau mày.

Chỉ thấy Úc Dương Quân mờ mịt nhìn nhìn, bỗng nhiên vùng khỏi mọi người đang đỡ xung quanh, dưới chân lảo đảo một cái liền ngã lên người Văn Thư. Văn Thư bị hắn nhào vào phải lui lại một bước dài, bất đắc dĩ vươn tay ra đỡ được hắn, ổn định thân hình hai người. Không ngờ, Úc Dương Quân thuận thế đem hơn phân nửa thân thể đều dán lên người y.

Người bên ngoài thấy vậy đều định đến hỗ trợ.

“Lui ra.” Úc Dương Quân quay đầu lại lè nhè lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt ngân tử sắc miễn cưỡng đảo qua.

Mọi người không dám tiến lên, đành phải bối rối nhìn về phía Văn Thư, ánh mắt kia rõ ràng chính là đang nói: “Giao cho ngươi nha.”

Văn Thư trước giờ không chịu nổi người khác cầu xin, lại nghĩ tới tình thế ái muội của cả hai hiện tại đang ở trước mặt mọi người nửa ôm nửa ấp thế này, mặc dù trong lòng có phần khó chịu, miệng đành bất đắc dĩ nói: “Để ta lo liệu.”

Mọi người trên mặt hiển nhiên đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, thức thời nhường đường cho Văn Thư đỡ Úc Dương Quân quay về tẩm điện.

Thiên Quân say rượu so với bình thường ngoan ngoãn hơn nhiều, không ồn ào không ầm ĩ, ngoại trừ việc không ngừng dựa sát vào mình, dọc đường đi cũng suôn sẻ. Văn Thư đặt hắn nằm lên giường, vừa định xoay người đi, ánh mắt lại rơi xuống trên gương mặt hai mắt nhắm nghiền của hắn, tích tắc tim đập loạn nhịp, nhưng lại không thể dứt ra, nhìn đến có chút ngây ngẩn.

Úc Dương Quân tính tình khắc kỷ tự chế, không tham tửu sắc. Nhiều năm như vậy, đây mới là lần thứ hai Văn Thư nhìn thấy hắn uống say, cũng là lần thứ hai thấy hắn khi say không giống với biểu tình nhu hòa ngày trước. Úc Dương Quân tính cách lãnh ngạnh, khuôn mặt kỳ thật vô cùng tuấn mỹ, nếu toát ra nhu tình, sẽ không chút nào thua kém Nhị thái tử trời sinh mi mục hàm tình kia. Văn Thư nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt hắn say rượu, lúc đó so với nhân gian bất quá là một thiếu niên tuổi mười sáu đôi mươi, ánh mắt giữa lúc mơ hồ còn dẫn theo một nét thơ ngây trẻ con, đôi mắt ngân tử mỉm cười mà nhìn, không thể không khiến cho ngươi tim đập như hươu chạy, quả nhiên khiến người khác khó kìm lòng nổi.

Ánh mắt rốt cuộc cũng không thể dứt ra được, mãi đến khi đôi tử mâu ánh bạc kia đột ngột mở ra, Văn Thư mới giật mình quay người, vội vã thu lại biểu cảm định đứng dậy tránh đi, cổ tay đã bị hắn nắm. Úc Dương Quân cánh tay mạnh mẽ choàng lấy từ phía sau, Văn Thư thượng chưa kịp mở miệng kinh hô, người đã bị hắn đặt ở dưới thân.

“Ngươi…” Mấy ngày liên tiếp hai người giận dỗi, Văn Thư tức hắn lời nói lạnh nhạt, lúc này trong lòng vẫn còn ấm ức, lại thấy hắn giả say, vùng vẫy không được liền dứt khoát nghiêng đầu tránh đi không nhìn hắn.

Úc Dương Quân cũng không cử động nữa, nhìn một lúc lâu, thấy Văn Thư nghiêm mặt không muốn để ý đến hắn, thở dài một tiếng, chậm rãi cúi xuống, dụi đầu vào cổ Văn Thư.

Da thịt thân cận, ngực kề ngực, chân chạm chân. Văn Thư cứng đờ, cảm nhận được bàn tay hắn chậm rãi phủ lên cơ thể, trong lòng nhất thời rung động, nhớ tới ba ngàn năm hắn vì mình làm đủ mọi chuyện, kẻ ngạo mạn không để ai vào mắt này khi nào thì chịu hạ mình như vậy? Môi vẫn mím chặt, nhưng thân thể dần dần mềm nhũn.

Trong phòng đốt Long Tiên Hương, ngọt ngào lại thanh đạm, hơi thở vấn vít càng thêm mấy phần ái muội. Hô hấp dần trở nên dài hơn, yên tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở trầm thấp của nhau, dù giương cung bạt kiếm thế nào, giờ khắc này đều có chút không giận được, dưới tầng tầng lớp lớp tử sa, lại nhiều thêm mấy phần nhu tình.

Tóc hắn rơi trên gò má y, hơi có chút nhột nhạt. Nhớ tới khi trước, ngươi không nói, ta cũng không mở miệng, vì một câu nói, một động tác, ngươi đoán ta đoán, đoán đến tâm lực mệt mỏi còn suýt nữa cùng nhau bồi thượng tánh mạng. Văn Thư thầm thở dài một hơi, thôi vậy, nhượng hắn cũng nhượng thành quen rồi, thêm một lần cũng chẳng sao.

Đang định mở miệng, lại nghe Úc Dương Quân chậm rãi nói: “Bá Ngu… Bá Ngu cùng Lạc thủy phủ công chúa… có bạch ngọc đính ước.”

Văn Thư trực giác biết trong lời nói của hắn có ý tứ, nhưng lại cảm thấy không dám suy nghĩ, dường như một khi hiểu được sẽ lại xảy ra nhiều chuyện không tưởng tượng nổi. Một lúc lâu sau, mới nghe Úc Dương Quân tiếp tục nói: “Xích Viêm cùng ngươi… cũng có tín vật.”

“Chúng ta chỉ là bạn tốt.” Văn Thư nói, cảm thấy hắn nắm tay mình càng chặt hơn nữa.

“Trong khi đó ta và ngươi…”

Lần này, không cần nghĩ cũng có thể hiểu được ý tứ của hắn. Văn Thư mở to mắt, chỉ cảm thấy trong lòng phiên giang đảo hải, từng đợt chua xót lại dâng lên, nhưng đều tắc trong cổ họng thế nào cũng không thể nói ra.

Đoạn tình này, Văn Thư y đau khổ chịu đựng, Úc Dương Quân hắn làm sao không có ủy khuất? Một người khi phiền muộn chỉ biết nói lời lạnh nhạt, một người im lặng không chịu mở miệng, suy cho cùng, tình cảm không phải là chuyện của một người. Hắn không biết quý trọng là sai, y một mực im lặng trốn tránh cũng nhiều phần không đúng. Dẫu cho hắn là Thiên Quân siêu phàm thoát tục, dây vào một chữ “Tình” cũng không thể không so đo tính toán từng ly.

Sức nặng trên người bỗng nhẹ đi nhiều, Văn Thư nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy Úc Dương Quân như muốn đứng dậy, hắn là vì bị mình không để ý đến mà rời đi, tình thế cấp bách, cuối cùng lại chủ động vươn tay đến ôm lấy cổ hắn. Chóp mũi chạm nhau, lại gần trong gang tấc, đôi môi thoáng tiếp cận. Trong con ngươi phiêu lượng đến huyễn mục đột nhiên như băng tuyết tan chảy tràn ra ý cười.

“Ngươi…” Câu kế tiếp đều bị hắn đổ trở về miệng, bằng môi.

Đầu lưỡi ban đầu chỉ là chậm rãi vòng quanh môi hoa của y, từng chút từng chút lướt qua, nhột nhạt, trong ôn nhu mang theo điểm khiêu khích. Giữa lúc say mê, ai đó chưa chuẩn bị lại để hắn tiến vào, không kịp phản ứng, khiến lưỡi chính mình bị hắn cuốn lấy… Chủ động ôm lấy hắn không giống như mình bình thường, rốt cuộc không thể buông ra, lý trí càng lúc càng bay xa, chỉ có dục vọng dâng tràn mỗi lúc mỗi mãnh liệt hơn.

Vạt áo bị mở rộng, tay bị hắn nắm lấy đặt trên thắt lưng, Văn Thư chỉ cảm thấy trên mặt như có thể bừng cháy bất cứ lúc nào, đôi tay run rẩy nắm lấy thắt lưng hắn càng chặt hơn. Úc Dương Quân cười nhẹ một tiếng, kéo tay y, đầu lưỡi trên ngón tay từng chút một liếm qua, rồi dọc theo cánh tay quay trở về đôi môi của y, cánh môi đạm sắc sớm bị hôn đến đỏ bừng, bên môi vẫn còn ẩm ướt, nhìn y buông rũ hàng mi, che khuất một nửa đôi mắt mê mang. Trên gương mặt lặng yên không gợn sóng, có chút vùng vẫy, một chút ẩn nhẫn, lại thêm phần khát vọng, đan xen thành một mảnh tình dục diễm sắc câu nhân. Không thể kiềm chế chiếm đoạt đôi môi đó, khẽ cắn, mút vào, liếm nhẹ, thân thể cọ sát, khi buông ra, cả hai đều thở dốc, bên khóe miệng kéo ra một đường chỉ bạc.

“Ngươi là say thật hay là giả say?” Gắt gao bắt lấy một tia lý trí, Văn Thư hỏi.

“Ưm…”

Rồi lại vô lực nghe câu trả lời của hắn, điểm nhỏ trên ngực bị hắn cắn lấy, trong đau đớn dâng lên càng nhiều khoái cảm, tia lý trí cuối cùng dưới đôi tay rong ruổi của hắn đều biến thành hư ảo.

“Thích không?” Một tay xoa nắn một điểm nhỏ khác trước ngực y, nhẹ nhàng kéo lên lại kẹp lấy rồi dùng mặt trong ngón tay vuốt nhẹ, Úc Dương Quân hỏi.

Lại cúi đầu hôn lên thù du đã sớm đứng thẳng của y, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy, đầu lưỡi như có như không lướt qua nhũ tiêm, kích thích Văn Thư một tràng rên rỉ: “Ưm… A… A… Ngươi… Ha…”

“Không thích?” Buông lỏng thù du của y, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt tiếp tục đi xuống, hai tay cũng dọc theo thắt lưng trượt xuống phía dưới.

“Đừng mà!” Ý thức được hắn muốn làm gì, Văn Thư vội đưa tay đẩy ra đôi tay hắn đang bao lấy hạ thể mình.

“Thật sự không thích?” Úc Dương Quân lại cười đến càng thêm phóng túng, dễ dàng bắt lấy bàn tay chống cự của y, vươn người lên ngậm lấy vành tai tinh tế cắn mút.

Văn Thư đang muốn thả lỏng đề phòng, chợt nghe bên tai  “Soạt–” một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, hai tay đã bị kéo lên cao quá đỉnh đầu, cổ tay bị hắn dùng mảnh sa liêm vừa xé xuống trói chặt.

“Thế này rất tuyệt.” Mở to hai mắt chỉ nhìn thấy tiếu ý bên môi hắn, một mảnh tím sẫm  đã chụp đến, cả hai mắt cũng bị hắn che kín.

Mất đi thị giác, toàn bộ xúc giác đều nhạy cảm hơn, đang lúc cảm nhận được nụ hôn của hắn nhẹ nhàng dừng trên bụng mình, quần đã bị trút bỏ, toàn thân đều xích lõa phơi bày trong một mảnh không khí se se lạnh. Đã có cảm giác hạ thể bị hắn nắm lấy, toàn thân run rẩy… Một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng lan tràn qua bụng dưới, nghe được tiếng cười của hắn, cảm giác ngượng ngùng cùng khoái cảm trộn lẫn, cùng lúc đắm chìm trong dục vọng.

Toàn bộ đều bày ra trước mắt hắn, Văn Thư khổ sở cắn môi, lồng ngực phập phồng theo hơi thở hỗn loạn.

“Vẫn chưa mà.” Mắt không thể nhìn, Văn Thư không thấy được biểu tình hiện tại của Úc Dương Quân.

Ngón cái xoa xoa đôi môi cắn chặt của y, đùa giỡn qua lại, rốt cục làm cho cánh môi buông lỏng ra, Úc Dương Quân ở trên môi Văn Thư hôn nhẹ đôi chút, một tay vẫn ôm lấy thắt lưng, một tay đột nhiên sờ lên phía trong bắp đùi của y.

“Ư…” Tiếng rên rỉ vuột ra, Văn Thư mờ mịt mở mắt, trước mắt chỉ là một mảnh sương mù tím sẫm.

Hai chân bị mở rộng, bàn tay nóng như có lửa tinh tế xoa trên làn da, toàn thân dâng lên một trận tê dại khó tả. Bàn tay Úc Dương Quân vẫn đặt bên hông Văn Thư thuận thế trượt xuống, một ngón tay nhân cơ hội chui vào u huyệt.

“Ưm…” Cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm lấn, lập tức khiến Văn Thư cau mày

Một lúc sau, theo ngón tay không ngừng xoay tròn thăm dò, trong sự khó chịu chậm rãi dâng lên càng nhiều khát cầu. Dục vọng được ưu ái dần dần ngẩng đầu, hai mắt bị che kín, Văn Thư chỉ cảm thấy ánh mắt Úc Dương Quân ở trên người mình không ngừng đảo qua, từng chút thay đổi đều không thoát khỏi mắt hắn, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, rồi lại giày vò trong khát vọng khó nhịn. Tiếng rên rỉ từ trong miệng thoát ra, thân thể không thể kềm chế mà vặn vẹo.

“Còn nói không thích?” Úc Dương Quân mắt thấy đôi mày y dần dần giãn ra, kề sát bên tai khàn khàn giọng nói. Lại tiến vào thêm một ngón tay, tại giữa u huyệt nhỏ hẹp mà tiến xuất đầy tình sắc.

“Ư… Ngươi… A…” Cả người đều bừng cháy, nơi bị đùa bỡn tham lam cắn lấy ngón tay hắn, Văn Thư nghe được tiếng cười của Úc Dương Quân, xấu hổ và giận dữ càng tăng thêm.

“Vừa rồi không có say…” Chậm rãi rút ngón tay ra, khố hạ đã sớm không cách nào nhịn được, Úc Dương Quân hôn Văn Thư, nói “Bây giờ mới say.”

Tiếng kêu đau đớn đều bị hắn nuốt vào miệng, thân thể hợp lại làm một… Giữa một mảnh sương mù tử sắc, bên tai không ngừng vang lên giọng nói của hắn, cũng như năm đó, tim đập như trống dồn.

Kẻ lãnh diện lãnh tâm, khi nói lời ân ái kỳ thật cũng rất ngọt ngào.

Cổ tay được thả ra, Văn Thư thở hổn hển kéo xuống sa khăn che mắt, ngón tay điểm lên mi mục hàm tình của hắn, khóe miệng từng chút từng chút cong lên: “Nơi này… Ngươi cùng Lan Uyên… Thực giống nhau…”

Mỗi lần, đạm đạm nói một câu “Ta cũng nhớ ngươi”, trong mắt nhìn đến đều là một gương mặt khác tương tự, vì thế trong lời nói liền không tự chủ được mang theo mấy phần chân tình: “Ta cũng nhớ ngươi.”

“Ư…” Thân thể bị hắn hung hăng va chạm, toàn thân lại vùi sâu trong tình dục mấy phần.

“Về sau, ngươi chỉ cần nhìn bổn quân là đủ rồi.”

Bên này nhất phái vu sơn vân vũ, xuân sắc ngập tràn, bên kia Lan Uyên Nhị thái tử chỉ dựa vào rau xanh đậu hủ sống qua ngày chẳng biết tại sao lại lạnh run cả người.

Vào kỳ chúng tiên tửu yến tiếp theo, Úc Dương Quân trong tay áo không cẩn thận rơi ra mảnh sa khăn tử sắc, trước mắt bao người, Thiên Quân lãnh diện kỳ nhân trên mặt lộ ra một nét cười thỏa mãn, chúng tiên run rẩy đến lợi hại, chén rượu rơi xuống đất, tiếng vang không dứt.

Nhị thái tử khổ mệnh của chúng ta rốt cuộc nhận được thực hạp từ Hồ Vương phủ đưa đến, nhấp chút rượu Ly Thanh đặc biệt phái người mang tới, Lan Uyên ở trước mặt chúng tiểu tư cười đến vô cùng đắc ý: “Ta đã nói trong lòng hắn vẫn nhớ thương ta mà!”

Cuộc sống, không phải chính là một hồi trắc trắc trở trở, một hồi ngọt ngọt ngào ngào như vậy hay sao?

– hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.