Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 11: Mộng đạo diễn



Editor: L.N.H.T

Vai nữ phụ Văn Văn trong bộ phim “Lạc Đường” này là chị hàng xóm của nam chính Mã Lộ. Vừa trưởng thành thì đi làm trong một quán bar, thật ra ngày từ đầu là bị bạn học lừa đi, làm nhân viên bán rượu. Bị sa đọa vào trong thế giới rượu tiền mê hoặc, về sau trở thành tình nhân nhỏ của một ông chú có tiền có của…

Sau khi vai nữ phụ được đổi thành chị họ của Trang Hiểu Bân, Trang Hiểu Bân tàn nhẫn quyết tâm xóa bớt đất diễn của vai nữ phụ, xóa đến mức chỉ còn lại ba cảnh quan trọng nhất. Cho nên cho tới bây giờ, cái gọi là đất diễn của nữ phụ thực tế tương đương với rót xì dầu[1].

[1] Rót xì dầu là người làm việc không chăm chỉ, thuần túy là qua loa, bạn cũng không xử lý, tất cả chỉ là giả bộ, như đi ngang qua sân khấu mà thôi, đây là một ví dụ so sánh điển hình của dân mạng.

Đây là một nhân vật lại nhất định phải tồn tại.

Một cảnh là nam chính nhìn thấy Văn Văn trang điểm diêm dúa lòe loẹt đi vào trong quán bar… trong lòng thổn thức không thôi, đến lúc này Mã Lộ đã không còn nhận ra chị gái từng giúp đỡ cậu nữa rồi.

Một cảnh là nữ phụ và nam chính tiến hành một cuộc nói chuyện có đủ tính chuyển ngoặt… Văn Văn lựa chọn sa đọa mờ mịt luống cuống nói với Mã Lộ, thế giới này chỉ có tiền mới có thể giành được tất cả, người không có tiền thì tình thân, tình bạn, tình yêu gì đó đều không có.

Cảnh cuồi cùng là nữ phụ ngồi trong xe thể thao của ông già kia, cúi đầu suy nghĩ… không biết là có phải đang hối hận vì lựa chọn của mình.

Vốn Văn Văn phải có chút qua lại yêu đương với nam phụ Tiểu Lâm, nhưng đạo diễn dứt khoát xóa đi, bằng không nhân vật phức tạp quá nhất định chị họ của anh sẽ không làm được. Hơn nữa đạo diễn còn sớm đánh tiếng với Mã Lộ, bảo anh chàng khoan dung nhiều hơn…

Sau khi chị họ đến, tất cả vốn rất thuận lợi. Cảnh quay đi vào quán bar gì đó cực kỳ thuận lợi…

Thật ra Văn Văn cũng chỉ là một cái phông[2] thôi, phần lớn là quay Mã Lộ.

Mã Lộ rối rắm bàng hoàng, trong lòng thổn thức… cần phải thể hiện vô cùng tinh tế dưới ống kính.

[2] Cái phông là cảnh vật làm nền cho chủ thể trong tranh vẽ, ảnh chụp, ở đây hiểu là một nhân vật làm nền thôi.

Sự thật lần nữa chứng minh, Hoắc Lỗi là diễn viên trời sinh. Tất cả mọi người đều cực kỳ hài lòng với anh.

Kết quả đến cảnh thứ hai, vừa đến phân đoạn đối thoại giữa Văn Văn và Mã Lộ… chị họ lập tức mắc nghẹn…

Thật ra dáng vẻ của chị họ rất đẹp, rất có khí chất, trang điểm thành em gái quán bar hiển nhiên có chút chà đạp chị ấy.

Trang Hiểu Bân cũng từng cam đoan với chị ấy, nữ phụ của bộ phim này ít nhất sẽ khiến người khác thích chị.

Kết quả, chị họ vốn rất tự nhiên chất phác xinh đẹp vừa tiến vào ống kính thì bắt đầu tâm hoảng ý loạn, vẻ mặt dại ra, động tác cứng ngắc, đổ mồ hôi trộm, miệng co giật, nói chuyện cà lăm, đầu lưỡi thắt lại, một lời thoại ngắn cũng không nói ra được… NG rất nhiều lần, có thế nào cũng không làm được. Đến cuối cùng, chị họ gấp đến độ đến một câu tiếng Trung Quốc cũng không thể nói…

Bọn họ thử hết lần này tới lần khác, Trang Hiểu Bân an ủi thế nào chị họ đều không làm được, thậm chí còn để chị họ đi dạo một vòng ở nơi khác để thay đổi tâm trạng, nhưng đến trước ống kính lần nữa, chị họ vẫn căng thẳng đến mức sắp ngất xỉu…

Đến lúc này rồi thì còn quay được gì nữa? Có vài người có chứng sợ hãi trước ống kính đấy!

Trang Hiểu Bân và đám anh em của mình lại lâm vào trong tuyệt vọng lần nữa…

Trang Hiểu Bân chỉ muốn quay một bộ phim cho mình, rốt cuộc đã làm sai điều gì, trời cao muốn chỉnh anh sao?

Nửa năm trước, anh và các anh em của mình nghĩ cách tìm vốn đầu tư, kết quả tất cả công ty phim, cho dù lớn hay nhỏ đều không có ai để ý đến kịch bản của anh.

Muốn kéo vài nhà tài trợ kết quả ở đâu cũng gặp phải trắc trở. Hai vạn đồng, cho dù dùng để quay quảng cáo cũng không có công ty nhỏ nào bằng lòng.

Tham gia hội đấu thầu của công ty điện ảnh Đại Ngạc, Đại Ngạc lựa chọn các dòng phim hài, phim tình cảm, phim kinh dị, phim viễn tưởng nhưng không chọn trúng phim nghệ thuật đen của anh…

Người ta nói, cậu có thứ gì đáng để đầu tư, phim cậu quay không được trình chiếu thì quay cái cọng lông gì…

Khi đó, Trang Hiểu Bân và các anh em an ủi lẫn nhau, không hề từ bỏ. Muốn quay một bộ phim điện ảnh không có ai hiểu sao lại khó như vậy?

Sau cùng, Trang Hiểu Bân dứt khoát lấy tiền nhuận bút của bản thân ra, các anh em cũng lấy tiền từ trong nhà, tìm bạn bè mượn tiền. Vất vả lắm mới góp được 30 vạn.

Theo lời Lôi Nhân, tiền quay bộ phim này là do Trang Hiểu Bân cùng anh em của mình bán thận đổi lấy.

Muốn tìm diễn viên, đám bạn học trong trường hoàn toàn không có ai để ý đến bọn họ. Không biết lời đồn đại truyền đi kiểu gì, cuối cùng truyền thành bộ phim này của Trang Hiểu Bân ở trong trường học chính là cứt chó. Chó mắt mù, chó què chân cũng không quan tâm đến đám người bọn anh.

Cho dù là đám đàn em thực tập cũng không muốn chen chân vào tổ quay phim nghèo nàn của bọn họ.

Đám đàn anh trong ngành thì bắt chéo hai chân nói, là chính thức à? Chúng tôi không rảnh chơi đùa cùng mấy người.

Không có ai cảm thấy hứng thú với phim nghệ thuật của bọn họ! Có lẽ cũng không được tính là phim nghệ thuật.

Dường như toàn bộ thế giới đều đang cùng ném đá về phía bọn họ.

Các thầy cô giáo, các bạn bè đều nói, Trang Hiểu Bân cậu đi viết tiểu thuyết đi, còn không thì đi viết mấy kịch bản theo xu hướng đại chúng ấy. Cứ muốn quay một bộ phim người ta xem không hiểu là không có tương lai.

Khi Hoắc Lỗi vỗ vỗ vai Trang Hiểu Bân, anh Bân, em diễn vai nam chính cho phim của anh, em không lấy tiền.

Khi đó, Trang Hiểu Bân rất muốn khóc. Không phải anh chưa từng nghĩ tới việc buông tay, chỉ là bên cạnh anh còn có các anh em đầy nhiệt huyết. Bọn họ nói, Hiểu Bân, cậu là thiên tài. Chúng tớ đều cảm thấy cậu có thể quay bộ phim này!

Bạn cùng lớp Lâm Tiểu Bảo làm phó đạo diễn cho anh, phụ trách công việc của đoàn, chỉnh ánh sáng khi quay phim, còn diễn vai nam phụ.

Anh bạn nhỏ Đại Nam khoa Nhiếp ảnh bằng lòng làm thợ quay phim của anh…

Trong cả tổ quay phim của anh, trừ vai nữ phụ, vai nam chính, không có ai là diễn viên được đào tạo chính quy…

Một thứ xa xỉ duy nhất chính là Dư Uyển Uyển, người mẫu nhỏ nổi lên từ quay quảng cáo thuốc nhỏ mắt.

Dư Uyển Uyển chịu đến đóng phim, đối với Trang Hiểu Bân mà nói cứ như vàng từ trên trời rớt xuống vậy.

Đừng nói mang theo mẹ nữ chính, cho dù ngay cả ba nữ chính anh cũng bằng lòng mang theo!

Đến bây giờ, Trang Hiểu Bân có ảo giác mình cực kỳ vô sỉ, lừa gạt em gái vị thành niên chưa trải chuyện đời.

Cứ thế, không dễ gì mà quay được phim.

Trong quá trình quay phim, tai nạn còn lần lượt xảy ra… không biết là bị trúng tà gì.

Thật ra Trang Hiểu Bân chỉ muốn hò hét trong sinh mệnh bình thường và ngắn ngủi này, tôi không phải là tác giả, không phải là biên kịch, tôi là đạo diễn. Cái tôi quay không phải trò chơi để các bạn chơi đùa, không phải là bài thực tập, mà là một bộ phim điện ảnh chân chính.

***

Trong màn đêm, tóc xoăn màu vàng tỏa sáng dưới ánh đèn lập lòe ở nơi xa, lông mi giả thật dài như cánh bướm, nhẹ nhàng vỗ… từ từ gần như hoàn toàn che kín đôi mắt chết lặng cùng cảm xúc mất mát kia… Sinh mệnh cô như một cái giếng cũ vừa trầm tĩnh lại già cỗi… Rốt cuộc cũng bất kỳ gợn sóng nào…

Đánh phấn dày, phấn mắt màu tím sậm cùng son môi màu đỏ tươi khiến khuôn mặt nhìn hơi có vẻ non nớt của cô lộ ra vẻ cực kỳ quyến rũ xinh đẹp…

Cô chính là cô nàng sống về đêm… Sinh mạng của cô chỉ nở rộ trong đêm tối… Có lẽ sáng ngày thứ hai, khi mặt trời lên, cô sẽ héo rũ…

“Văn Văn” trang điểm đậm tới mức ngay cả mẹ cô cũng nhận không ra đứng ở bên cạnh Mã Lộ…

“Thế nào, thất tình rồi? Gì mà yêu hay không yêu chứ? Tình yêu có thể đổi ra tiền sao? Đó là thứ xa xỉ, những dân nghèo như chúng ta không muốn nổi đâu. Ở cái thế giới này, có tiền là có được tất cả! Không có tiền, chỉ có hai bàn tay trắng. Có thời gian nghĩ đến thứ kia thì không bằng nghĩ cách kiếm nhiều tiền đi!”

Cô nhớ trong ký ức của cô từng có một người con trai luôn tới gần cô, muốn yêu đương với cô, muốn kết hôn với cô. Nhưng cậu con trai đó, lại là một kẻ trộm xe… Mà bây giờ, cô có tiền có nhà, dùng thanh xuân để đổi lấy một cuộc sống tốt hơn.

Có lẽ, cô vĩnh viễn sẽ không quen được, người đầu tiên nói thích cô có thể là người như thế nào?

Tiểu Lâm và đại ca của gã đều bị bắt…

“Cut!”

Có lẽ mãi cho đến cảnh kết thúc này, Dư Uyển Uyển diễn cô gái lưu lạc phong trần vô cùng nhuần nhuyễn, đạo diễn cùng đám anh em vẫn không cảm thấy cô có diễn xuất gì. Bây giờ tâm trạng bọn họ đều là lòng cảm ơn, chỉ xem cô như ánh sáng thần kỳ chớp lóe trong màn đêm…

Có lẽ chỉ có Hoắc Lỗi là nam chính phối hợp với Dư Uyển Uyển nhiều nhất cảm giác được em gái này rất có chiều sâu.

Có lẽ là vì nguyên nhân diễn cùng cô dường như luôn rất suông sẻ.

Nhưng ở trong tổ quay phim này, tất cả mọi người đều là lính mới lần đầu tiên bước trên lĩnh vực thần bí này, suy cho cùng vẫn không đủ kinh nghiệm, tầm mắt không dày dạn.

Nhưng người trong tổ quay phim “Lạc Đường” cực kỳ thích nhân phẩm của Dư Uyển Uyển, cùng với tính cách dịu dàng ngoan ngoãn tốt bụng.

Có lẽ, vài năm sau, đạo diễn lớn Trang Hiểu Bân vẫn sẽ nhớ rõ, thời điểm khó khăn nhất của bộ phim thứ nhất của anh, anh lừa được một em gái họ Dư bằng lòng giúp đỡ anh… còn có bà mẹ luôn dùng ánh mắt xem thường người khác, còn tưởng người ta không nhìn ra.

Nói cho cùng, bộ phim thứ nhất trong đời Dư Uyển Uyển cứ thế mà kết thúc trong hỗn loạn.

Giống như mẹ cô nói, chuyến đi này càng giống đi du lịch hơn.

Song, ở trong trấn nhỏ yên tĩnh này, Dư Uyển Uyển thu hoạch được rất nhiều về nhân sinh. Ít nhất, ở đây, sinh mệnh của cô chính thức bắt đầu. Không giống với kiếp trước, kiếp này cô sẽ sống thật tốt cùng người nhà của mình.

Trước khi rời đi, cô còn được thêm vào nhóm chat của đạo diễn và diễn viên chính, thành viên tổ quay phim… Lớp mơ ước lớn của anh Hiểu Bân!

Trong cuộc sống sau này, cô luôn ngụp lặn ở trong nhóm, nghe đạo diễn và đám anh em của mình tám nhảm…

Bộ phim đưa đi thẩm định, quả nhiên không qua…

Dưới sự giúp đỡ của đạo diễn Dư Hoa, đưa ra nước ngoài tham gia triển lãm…

Mấy tháng sau, bộ phim điện ảnh lắm tai nạn trong lúc quay đau đớn không qua thẩm định ngoài dự đoán nhận được giải bình luận diễn đàn trên Liên hoa phim Berlin, được hiệp hội bình luận phim quốc tế quan tâm…

Dư Uyển Uyển vừa vào mạng thì nhìn thấy bộ phim này, mặc dù chỉ có 6.5 điểm, một đống người nói xem không hiểu, nói đó là một đống cức chó, nhưng lại có một đống thanh niên văn nghệ điên cuồng yêu thích nó, bọn họ sẵn lòng khiêu chiến đẳng cấp cùng quần chúng, viết một đống bình luận như lọt vào trong sương mù cho bộ phim này. Bình luận gần đây nhất chính là:

“Bạch Khiết và Văn Văn chắc chắn là cùng một người, một người diễn hai vai hai tính cách, ám chỉ ngây thơ và sa đọa cùng tồn tại. Cô gái ngây thơ thuần khiết và dâm phụ sa đọa trong cuộc đời Mã Lộ, rốt cuộc là ai lừa gạt thiếu niên này, là ai khiến cậu trưởng thành… Đạo diễn Trang Hiểu Bân rất có chiều sâu, đây thật sự là một bộ phim có ý nghĩa vân vân mây mây…”

Dư Uyển Uyển đọc bình luận của đám thanh niên văn nghệ này mà suýt chút nữa phun nước bọt. Lấy đâu ra nhiều ý nghĩa như vậy hả, sự thật là nữ phụ chạy mất, đạo diễn không tìm được người thay, rơi vào đường cùng nên sửa kịch bản có được không hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.