Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 22: Trong diễn ngoài diễn



Editor: L.N.H.T

Cuộc phong ba này cứ thế mà đi qua. Nhưng tình cảnh của Cốc Tuyết Hàm ở trong đoàn làm phim dường như vẫn không được tốt mấy.

Mặt ngoài mọi người gọi chị ta là chị Cốc, cung kính với chị ta. Sau lưng lại thảo luận đủ loại tin đồn về chị ta… hơn nữa còn có xu thế càng nói càng ác liệt.

Đám chết tiệt này, người chết cũng bị giày vò đến bật dậy. Còn Cốc Tuyết Hàm cho dù có tức giận thế nào, đập đồ thế nào cũng không thể tùy tiện kéo một người tung tin đồn ra để đánh một trận được.

Vì vậy Cốc Tuyết Hàm một bụng đầy lửa giận lại chuyển mục tiêu cừu hận lên người Dư Uyển Uyển.

Thật ra Dư Uyển Uyển cũng rất oan uổng, cô vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh lão sư Phùng mà.

Dư Uyển Uyển đang ở trong tư tưởng của một cô gái, có một trái tim tang thương. Cô hoàn toàn không có hứng thú với lời đồn của người khác. Có thời gian rỗi chi bằng suy nghĩ về diễn xuất, theo lão sư Phùng học chút về thái độ làm người!

Chỉ là đôi lúc, cho dù bạn có nằm không cũng sẽ bị trúng đạn.

Vừa vặn Cốc Tuyết Hàm nhìn thấy anh họ kim cang đen của Dư Uyển Uyển kề vai sát cánh cười ha hả với anh Bảo, chị ta đi ngang qua, đối phương “ngượng ngùng” mà yên lặng. Vì vậy… rất rõ ràng, hai tên khốn kiếp này đang nói xấu chị ta?

Vì vậy, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, không đối phó được người không liên hệ, chị Cốc quyết định trừng trị Dư Uyển Uyển một chút… Cũng để cho bọn tiểu bối biết nên làm người thế nào!

Vừa khéo Tam Anh và Lục Anh có một cảnh quay, vì vậy chị Cốc quyết định chèn ép Dư Uyển Uyển, khiến cô xấu mặt trước mặt mọi người.

Lúc này lão sư Phùng đang tán gẫu chuyện nhà cùng Dư Uyển Uyển.

“Cháu làm diễn viên để làm gì? Sau này thành ngôi sao lớn gả vào nhà giàu có?”

“Phụt…” Đúng lúc Dư Uyển Uyển đang uống nước, bất cẩn phun ra ngoài.

Lão sư Phùng nói thẳng ra tâm nguyện tốt đẹp của Khâu Vân Vân. Tối qua khi về nhà, Khâu Vân Vân còn lãi nhãi với Dư Uyển Uyển chuyện minh tinh gả vào nhà giàu đấy!

“Tại sao không thể là vì cháu diễn tốt, sự nghiệp thành công, bản thân trở thành nhà giàu có?” Dư Uyển Uyển vô thức mượn lời nói hùng hồn “Tôi không cần gả vào nhà giàu, tự tôi sẽ trở thành nhà giàu” của một ngôi sao nữ ở kiếp trước.

Cố tình cô còn quá nhỏ, ngũ quan vẫn chưa nẩy nỡ, lúc nói chuyện cô có chút không phục ấm ức mà phồng hai má lên, tựa như con sóc nhỏ cắn quả hạch…

Lão sư Phùng nghe thấy lời cô, nhìn dáng vẻ của cô thì không nhịn được cười ha hả, còn ra sức vỗ vai cô, “Con khỉ nhỏ này, bà lão đây sẽ chờ xem sau này cháu sẽ trở thành phú bà!”

Bởi vì Thẩm Mạn Sương xin nghỉ, đạo diễn chỉ có thể quay những phân cảnh ở phía sau trước. Vì vậy rất nhanh đến cảnh quyết định vận mệnh kia.

Ở trường quay, nhân viên trong đoàn bất chấp nóng bức của buổi trưa ngày hè đều tụ tập cùng một chỗ. Cố Lượng sợ em họ bị cảm nắng, còn cố ý cầm một chai trà lạnh đứng chờ, ngay cả lão sư Phùng cũng ngồi ở một bên nhìn.

Cốc Tuyết Hàm trông thấy nhiều người đến như vậy thì không khỏi thầm vui mừng. Ở trước mặt mọi người, con nhóc này thua càng thảm thì càng bị đả kích nặng. Ngược lại chị ta muốn để lão sư Phùng nhìn xem, người bà nhìn trúng rốt cuộc là loại mặt hàng gì?

Mấy ngày nay sau khi Lục Anh suy nghĩ lại mọi chuyện cùng được người trong nhà an ủi, tìm lại được vị trí trong cuộc sống của mình lần nữa, đồng thời cũng cảm nhận được chân lý về hạnh phúc.

Trong lúc cô không còn tính trẻ con che kín hai mắt của mình lại cô mới nhìn thấy thế giới càng thêm chân thật, càng thêm toàn diện.

Cô cũng từ từ hiểu ra bà cụ là mẹ cũng được, là bà ngoại cũng thế, những yêu thương kia đều không phải là giả. Bà thật sự rất thương yêu cô, thậm chí trong những đứa bé bà nuôi, người bà thương yêu nhất chính là cô.

Về phần Đại Anh là mẹ hay là chị, thật sự quan trọng như vậy sao?

Hơn mười năm này, có thời gian Đại Anh trở về nhà, chị sẽ dung túng mọi yêu cầu và thói quen của cô, mang theo một tâm trạng đền bù, cố gắng hết mức thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô.

Cho dù cô phạm lỗi Đại Anh cũng chưa bao giờ phê bình, ngược lại sẽ tự mình lén lút ân hận đến rơi lệ…

Ở trước mặt cô Đại Anh không phải là một nhà doanh nhân, mà là người thật sự quan tâm cô, bôi bạn cô trưởng thành.

Sinh nhật lúc nhỏ cô từng khóc hỏi, “Mẹ, có phải chị cả sẽ không trở về không? Chị ấy đã đồng ý sẽ mua bánh kem hình con thỏ cho con.”

Lúc nhỏ Lục Anh vì chuyện bánh kem hình con thỏ mà lo lắng suốt cả một ngày.

Đến buổi tối, Lục Anh khóc mà đi ngủ. Đại Anh lại vội vàng chạy về trong đêm khuya, mang một cái bánh kem có hình con thỏ nhỏ ở trên về.

Lục Anh bò ra khỏi chăn nhìn thấy bánh kem thì vui vẻ kêu lên…

Ngày đó Đại Anh vốn ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, ngồi xe lửa trở về, chỉ vì mang bánh ngọt về cho cô.

Các chị dùng hết sức có thể để yêu thương cô, chỉ sợ trong cuộc đời cô có khuyết điểm nào thì các chị đều thiên vị là cố gắng che dấu.

Ngũ Anh cảm giác mẹ và chị cả bất công, nhưng sau khi Ngũ Anh biết sự thật thì lại rất khoan dung mà vỗ đầu của cô, “Từ nhỏ em đã cướp mọi thứ của anh, anh rất ghét em, nhưng biết làm thế nào đây, ai bảo anh lớn hơn em chứ? Bối phận thay đổi, anh càng lớn hơn, cho nên vẫn nhường cho em đi.”

Tứ Anh rất dịu dàng nói với Lục Anh, “Từ nhỏ Lục Anh đã là đứa bé thân thiết hiểu chuyện, đứa bé như vậy sẽ không thay đổi. Lục Anh mang theo may mắn mà sinh ra, là đứa bé tốt nhất của nhà chúng ta!”

Lục Anh từ từ đón nhận sự thật, sau đó trong lúc bất tri bất giác mà trưởng thành. Trong cuộc đời sẽ xuất hiện lỗ hổng, cũng có thể sẽ có chỗ thiếu sót, nhưng cô từ từ học tập, nhớ kỹ những chuyện hạnh phúc tốt đẹp trong đời.

Tam Anh chột dạ vì trốn tránh trách nhiệm mình tiết lộ bí mật mà làm lớn chuyện. Thậm chí chị ta muốn khơi mào chiến tranh giữa Lục Anh với người nhà.

Vì vậy Lục Anh và Tam Anh có một cảnh quay đối thoại.

Thẳng đến khi chính thức quay, Cốc Tuyết Hàm mới đột nhiên phát hiện, có lẽ chị ta sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai…

Trong ống kính, Lục Anh ngẩng đầu, vẻ mặt bi thương lại xen lẫn chút tức giận… Trong lúc bất tri bất giác cô nắm chặt quả dấm, móng tay cũng đâm vào lòng bàn tay, để lại dấu hình trăng lưỡi liềm nho nhỏ…

Trong khoảnh khắc đó, Cốc Tuyết Hàm không dám nhìn thẳng vào hai mắt mang theo sương mù của Lục Anh… Chị ta có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia có gì đó đang thiêu đốt…

“Là mẹ hay là bà ngoại thật sự quan trọng như vậy sao? Không có ba quan trọng như vậy sao? Vậy mười mấy năm nay mẹ nhọc công nuôi lớn em, cho dù lừa em thì sao… sao lại có thể như thế? Chị ba, sao chị nhất định phải nói vậy, tại sao chị nhất định phải nói cho em. Chẳng lẽ thật sự muốn thấy nhà chúng ta rối loạn cả lên chị mới vui vẻ?”

Hai mắt cô gái trong suốt như một dòng suối nhỏ. Chỉ cần Cốc Tuyết Hàm ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt ngây thơ kia… Lúc này, cô gái Lục Anh đã sắp khóc tới nơi rồi.

Dư Uyển Uyển đã hoàn toàn đắm chìm trong vai Lục Anh này…

Giờ phút này, ở trước ống kính, đây không phải là Dư Uyển Uyển, mà chính là một Lục Anh, thậm chí ngay cả Dư Uyển Uyển kia như thế nào cũng đã không còn quan trọng. Là Lục Anh, chính là Lục Anh… là Lục Anh sục sôi cảm xúc mạnh mẽ, rất sôi động…

Cốc Tuyết Hàm cũng từng có một đôi mắt sáng ngời mà ngây thơ như thế. Vì một vai diễn mà như si như say, mất ăn mất ngủ, thần hồn điên đảo, thậm chí vứt bỏ tất cả, vứt bỏ bản thân…

Chỉ là chị ta bắt đầu thay đổi từ lúc nào?

Nói một cách công bằng, diễn xuất của Dư Uyển Uyển tốt đến mức để Cốc Tuyết Hàm thán phục.

Chỉ là Dư Uyển Uyển hoàn toàn nhập vào trong nhân vật, toàn thân tập trung tư tưởng, dùng toàn bộ sức lực trong thân thể để diễn, Cốc Tuyết Hàm ép không được, cũng không ép được.

Bởi vì ép cô chẳng khác nào ép toàn bộ diễn dịch cả đời của mình, ép cố gắng từng bỏ ra, ép mồ hôi để lại…

Loại chuyện này chị ta làm không được, cũng không ra tay được!

“Cut! Cốc Tuyết Hàm, chị sao vậy?” Đạo diễn có chút gắt gỏng kêu tên chị ta.

Suốt hai ngày nay quay phim chẳng hề suông sẻ chút nào, ngay cả Cốc Tuyết Hàm là phái thực lực, nổi tiếng về chuyên nghiệp cũng không tập trung tư tưởng, đạo diễn thật sự có chút tức giận.

“Thôi, trời quá nóng rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.” Đạo diễn vỗ tay, ý bảo mọi người giải tán trước. Nhiều người tụ tập lại một chỗ như vậy đừng có mà bị cảm nắng đấy.

Đúng lúc anh Bảo để người bưng thùng trà lạnh tới, chẳng mấy chốc nhân viên ở chỗ này liền giải tán.

Không biết một người đàn ông xuất hiện bên cạnh lão sư Phùng từ lúc nào, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Đây là diễn viên đóng vai Nhị Anh, cũng là tai to mặt lớn hiếm thấy trong giới diễn kịch.

“Cô bé này thật đúng là láu lỉnh.” “Nhị Anh” cười ha ha nói với lão sư Phùng.

Dường như tính cách anh ta trời sinh rất tốt, đối với ai cũng nhã nhặn điềm đạm, nụ cười luôn treo trên mặt.

Mặc dù anh ta mới bốn mươi hai tuổi, nhưng lại có khí chất của một người đàn ông trung niên hiền hậu.

Lúc anh ta còn trẻ từng đóng vai một người đàn ông bị sỉ nhục còn chịu nhục, kết quả một lần là nổi tiếng… Khi đó, tất cả mọi người vô thức đem hình tượng của anh ta gắn liền với gặp cảnh khốn cùng.

Kết quả mấy năm ngắn ngủn, anh ta không ngừng đổi mới nhận thức của người xem về anh ta. Khuôn mặt dịu dàng, cũng có thể là khẩu Phật tâm xà. Người hiền lành như anh ta, nhíu mắt một cái cũng thành âm hiểm xảo trá.

“Không chỉ linh mẫn.” Lão sư Phùng vẫy vẫy tay với anh ta, “Cô bé kia vì Lục Anh mà sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Không biết lão sư Phùng lấy một cuốn vở ở đâu ra, bên trên vẻ rất nhiều người nhỏ.

Hình vẽ rất lộn xộn, có hình là ký họa, có hình là hình manga, thường là một bức vẽ cảnh sơ lược lặp đi lặp lại.

Lúc vẽ tranh, nếu là truyện tranh thì nhất định là biểu cảm, thỉnh thoảng còn ghi chú trên đủ loại cảm xúc, cùng với ý nghĩa của mình.

Lão sư Phùng nói cô không biết khống chế góc độ như thế nào, vì vậy Dư Uyển Uyển lập tức suy nghĩ xem rốt cuộc phải thả đến mức độ nào. Như thế nào mới có thể kết hợp mình với Lục Anh với nhau.

“Nhị Anh” nhìn cuốn vở, không khỏi ngẩng đầu nhìn lão sư Phùng cười một tiếng, “Ngài thật đúng là chọn cho mình một hạt giống tốt. Sao, quyết định nhận học trò?”

Song lão sư Phùng chỉ cười mà không nói gì thêm. Trực tiếp gọi Dư Uyển Uyển tới, “Bé con, tới đây.”

Dư Uyển Uyển bước nhanh tới, đối mặt với nam thần thời này, cô đúng là có chút xấu hổ.

Lão sư Phùng lại chỉ vào nam thần nói, “Đây là anh hai của cháu. Đợi đến lúc cậu ấy đóng chung với Đại Anh, cháu phải nhìn cho kỹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.