Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 37: Đóng vai phản diện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: L.N.H.T

Dư Uyển Uyển nghiêm túc xem tập kịch bản kia, càng xem về sau càng yêu thích không thôi.

Cố Lượng cũng không quấy rầy cô, để mặc cô xem hết, còn mình thì cúi đầu xử lý công việc. Anh khẳng định em họ nhỏ mềm mại này sẽ thích vai diễn nhím con kia.

Sau khi “Nhà có một người già” phát sóng thì rất được hưởng ứng, cho tới bây giờ vẫn có đài truyền hình cho phát sóng bộ phim này. Dư Uyển Uyển diễn em gái Lục Anh đáng yêu khéo léo đơn thuần hiểu chuyện để lại ấn tượng rất sâu cho người xem.

Đặc biệt là sau khi nhận giải Người mới ở Phi Tiên, càng khiến mức độ được quan tâm của Dư Uyển Uyển lên tới đỉnh cao.

Nhưng vì phải thi đại học, đã rất lâu rồi Dư Uyển Uyển không có vai diễn mới, không xuất hiện ở trước mặt khán giả.

Cố Lượng nghĩ cho dù thế nào cũng phải lựa chọn một vai diễn đặc biệt cho em họ nhỏ.

Cố Lượng rất xem trọng kịch bản “Thầy giáo Toàn Phong” này. Anh Anh rất thích vai nam chính thầy giáo vô lý hoang đường kia. Cố Lượng lại cảm thấy nhân vật Tiểu Tặc Miêu này càng hấp dẫn người xem hơn.

An Quân thông đường mua kịch bản này. Là bộ phim thứ nhất công ty bọn họ tự bỏ vốn đầu tư. Đương nhiên còn phải nâng hai diễn viên ‘duy nhất’ của công ty nữa.

Mặc dù nhân vật “Tiểu Tặc Miêu” là một cô gái nổi loạn, nhưng nếu diễn tốt nhất định có thể làm cảm động người xem.

Cố Lượng rất xem trọng em họ nhỏ nhà mình, biết cô nhất định sẽ diễn tốt vai “Tiểu Tặc Miêu” này. Bởi vì Uyển Uyển là phái diễn xuất.

Cuối cùng Dư Uyển Uyển cũng xem xong kịch bản, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn. Còn cầm ly nước gấu nhỏ của mình uống một ngụm… Cổ họng của cô rất khát, đồng thời trong lòng của cô cũng đang khát vọng…

Trước khi được sống lại, cô là người yếu đuối, ngã vào trong vũng bùn thì không đứng dậy được. Trong sinh mệnh ngắn ngủi, đấu tranh duy nhất chính là yêu sớm, ngược lại khiến cô và gia đình của cô rơi vào trong vô vọng.

Sau khi sống lại, cô thành một đứa bé ngoan, tính cách vẫn rất cẩn thận, cô lựa chọn đổi cách thức chống lại sự bá đạo của mẹ, tìm kiếm con đường thuộc về mình…

Dưới sự giúp đỡ của mẹ, anh họ, mẹ nuôi, bạn bè (Giang Tinh Thần), các tiền bối, từ từ mở rộng cửa lòng, dũng cảm đi về nơi xa không thể dự đoán được…

Còn Tiểu Tặc Miêu trong “Thầy giáo Toàn Phong” là một cô gái có tính cách hoàn toàn khác biệt cô.

Tiểu Tặc Miêu là cô gái có IQ cao, dễ dàng nắm rõ quy tắc của thế giới này, còn có thể tùy thích đi lại trong quy tắc đó. Giả làm một cô gái hiền lành mỏng manh, nhưng thực tế, cô khinh thường những người lớn ngu xuẩn kia, ghét mấy đứa nhóc ngu ngốc ở bên cạnh mình, là cô gái mười bảy tuổi rất kiêu ngạo tự phụ.

“Thế giới quá nhàm chán, cho dù ngày mai sẽ hủy diệt thì cũng không sao đâu nhỉ?” Cô gái cô đơn viết câu thế này vào trong cuốn vở của mình.

Ngày thường, cô gái luôn đứng sau đám bạn học, cô rất tỉnh táo mà tiến hành định vị cho mình.

Thành tích của cô rất tốt, tương lai của cô là thi vào trường đại học nổi tiếng. Nói cho cùng, là muốn tiếp tục cuộc sống quá nhàm chán này.

Tiểu Tặc Miêu vào “lớp chăn trâu” là “ngoài ý muốn”. Nhưng người khác không biết vì cái “ngoài ý muốn” này mà cô như cá gặp nước, tìm được không gian chơi trò chơi tốt nhất.

Cô bắt đầu ở trong lớp học, ở trong sân trường, tùy ý chơi đủ kiểu trò chơi do cô lập ra quy định… còn những giáo viên ngu xuẩn, bạn học ngu dốt là búp bê nhỏ trong tay cô. Trong lúc vô tình bọn họ đều đi theo bố trí của cô…

Cho dù ở trong trò chơi, có người bị thương thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng, cô cũng chỉ đứng ở một bên nhìn, cùng lắm cô sẽ nói một câu, cậu nhận thua đi.

Một khi trò chơi bắt đầu, không thể chơi đến thỏa thích, cô tuyệt đối sẽ không ngừng trò chơi này lại trước thời hạn, cho dù người khác có quỳ xuống khóc lóc cầu xin ở trước mặt cô thì cũng như thế.

Cô không có lòng đồng tình với bất kỳ ai, thậm chí cô còn tự tay đẩy bạn học xuống lầu.

Cô không thích sự ngụy biện và vô sỉ của người lớn, cô cực kỳ vô vị cảm thấy thế giới này vốn không tốt đẹp gì.

Đây là một đứa bé đứng ở trong bóng tối, lộ ra nụ cười đơn thuần đáng yêu nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy. Nhưng cũng là một đứa bé không có bạn bè, buổi tối chỉ có ôm con gấu bông nhỏ mới có thể nói ra hết những lời trong lòng.

Đó là một vai diễn rất phức tạp, muốn diễn tốt vai Tiểu Tặc Miêu này, là một khiêu chiến rất lớn đối với Dư Uyển Uyển. Nhưng cô lại tràn ngập hứng thú với nhân vật này.

Dư Uyển Uyển hoàn toàn lọt vào trong nhân vật Tiểu Tặc Miêu, cầm kịch bản bỏ vào trong túi, chuẩn bị đi về nhà.

Ngay cả chuyện muốn nói với anh họ là sau này không muốn diễn cùng anh Anh cũng quên nốt luôn.

Cố Lượng còn rất lo lắng cô quá nhập tâm mà ngồi sai xe buýt. Dư Uyển Uyển thật sự từng bị vậy một lần. Vì vậy anh rất quan tâm mà an ủi cô nói: “Hiện tại anh Anh đã không giống lúc trước. Bây giờ người ta cũng là người được huấn luyện chuyên môn, nói không chừng diễn xuất cũng ngang ngửa em rồi đấy!”

“…” QAQ Vậy không bằng đừng an ủi em luôn đi nạ anh trai?? Trong nháy mắt Dư Uyển Uyển bị Cố Lượng làm cho ngoài khét trong sống.

Vừa nghĩ tới người đóng chung cùng mình là anh Anh, cô tựa như bị một chậu nước lạnh giội xuống. Trong nháy mắt Dư Uyển Uyển liền thoát ra khỏi kịch bản tỉnh táo lại.

Cố Lượng vốn đã đưa cô đến dưới lầu công ty, nói xong câu đó thì nhét cái ly con gấu vào trong tay cô, không để ý đến cô nữa, rất an tâm mà đi về làm việc.

Nhất định là anh họ cố ý? Còn bày ra vẻ mặt nghiêm trang nữa chứ. Hay là trở thành sếp rồi nên xấu tính đi?

Ngày hè một trận gió ấm thổi qua, toàn thân Dư Uyển Uyển đều ấm áp. Cô cầm cái ly con gấu, bật nhảy hai bước về phía trước y như con nít.

“Lại phải bắt đầu rồi!” Cô lặng lẽ nói với mình. Tựa như sắp tiến hành một trờ chơi thú vị vậy.

Cách đó không xa, bạn học có khuôn mặt học bá đáng tin chạy nhanh tới, trong tay còn cầm một cây kem Cornetto. Giống như một trợ lý nhỏ tận chức tận trách vậy.

“Không phải cậu đã về rồi sao?” Đã qua hai tiếng rồi đó.

“À thì, tớ nhớ còn có chuyện khác phải làm.” Khuôn mặt học bá đáng tin bình tĩnh nói.

“Vậy sao cậu không đi lên tìm tớ?” Dư Uyển Uyển có chút tức giận, trời ngày hè nóng như vậy mà còn làm ẩu, phơi nắng đến ngất xỉu thì sao?

“Nhưng, cậu đang làm việc.” Khuôn mặt học bá đáng tin yếu ớt nói.

“…” Tại sao mỗi lần hai người bọn họ đứng chung với nhau, cô đều là người lộ ra khí thế bá đạo vậy nhỉ?

Dư Uyển Uyển rất nghẹn lời mà nghĩ, rõ ràng cô mới là người có tính cách mềm mại, dáng người cũng tương đối yếu đuối đúng không?

Chiều cao của Giang Tinh Thần đã lên tới 1 mét 78 rồi, là một người cao to. Nhưng tại sao, cô luôn cảm thấy thật ra anh chàng mới là em gái của cô nhỉ? Cô chính là một hán chỉ[1].

[1] Hán chỉ: từ ngữ mạng, = với nữ hán tử, = với tomboy.

Dư Uyển Uyển nhận Cornetto cắn một miếng: “Mẹ tớ lại sẽ mắng tớ rồi. Sau này không thể ăn đồ ăn vặt. Nếu không mập ra sẽ không đi đóng phim được.” Không thể kiếm tiền, vậy sau này làm sao có thể nuôi gia đình được.

Kết quả, cây kem bị lấy về, “Vậy tớ ăn là được.” Nói xong, anh vậy mà thật sự ăn cây kem đó.

Rối loạn… Hơn nữa vẫn còn tiếp tục ở trong rối loạn… Chẳng lẽ đây là yêu?

Dư Uyển Uyển ngồi lên xe của Giang Tinh Thần, cô không biết anh học lái xe từ lúc nào. Chỉ là lúc cô phát hiện, anh đã lái xe chở cô đi rồi.

Khi cô cho rằng anh vẫn còn là một đứa bé, thì anh đã lớn lên rồi bắt đầu suy tính đến chuyện tương lai từ rất lâu.

Hình như anh nói với cô, mùa hè này anh muốn đến công ty của mẹ anh thực tập. Thậm chí còn gởi tấm hình anh mặc âu phục qua cho cô.

Anh đã không còn là con nít nữa, đã lặng lẽ tiến hóa thành chàng thanh niên trầm ổn đáng tin.

Dư Uyển Uyển suy nghĩ rất lâu, bọn họ đã xem như yêu đương chưa?

Cô rất quen nếp rất yêu thích anh xuất hiện trong mỗi một góc nghách ở trong cuộc sống của cô.

Không như kiếp trước, làm một cái xe cáp treo, yêu đến núi lỡ đất rung…

Chỉ có chút cảm động, cùng niềm vui nhỏ bất ngờ không ngừng đập vào mặt. Cô thích anh ở bên cạnh cô, làm bạn với cô trải qua từng ngày…

Đúng vậy, cô thích anh, thích một cách đơn thuần như vậy. Hơn nữa hy vọng sau này sẽ vẫn luôn thích…

Còn thiếu niên đáng tin ngồi ở vị trí lái xe, lỗ tai đang biến thành màu cà chua, cổ cũng đang nung đỏ…

Này, rốt cuộc cậu lại làm chuyện xấu gì hả? Con chó trắng mập trong lòng thiếu niên đang lăn lộn, bọn tôi ăn chung một cây kem, là cùng một cây đó.

Rốt cuộc đến khi nào mới có thể học theo thần tượng An Quân, có một nụ hôn chân chính đây?

Chỉ là vừa mới thi đại học xong, vẫn còn quá sớm nhỉ?

Không sao, bọn họ vẫn còn trẻ, có thời gian cả đời để yêu đương.

*

“Thầy Toàn Phong” đến tháng Bảy là bắt đầu quay, Dư Uyển Uyển có khoảng một tuần để chuẩn bị.

Sau khi về nhà, ngoại trừ thỉnh thoảng gọi điện thoại với chuyện phiếm vài câu với Giang Tinh Thần ra, rất nhanh Dư Uyển Uyển dung nhập mình vào trong kịch bản.

Trước tiên cô vẫn đọc để hiểu rõ kịch bản, dùng tốc độ nhanh nhất học thuộc lời thoại, nhiều lần tưởng tượng đặt mình vào trong tình cảnh, sau đó tiến hành luyện tập đủ loại thể nghiệm.

Đây là bộ phim Dư Uyển Uyển có nhiều lời thoại nhất. Cũng may trí nhớ của cô rất tốt, ít nhất đọc thuộc lời thoại vẫn rất trôi chảy.

Đến ngày thứ tư Dư Uyển Uyển mang theo kịch bản đến nhà lão sư Phùng.

Lão sư Phùng nhìn cuốn vở của cô thì vui vẻ, “Con gái, con muốn diễn vai phản diện?” Nói xong, còn không nhịn được véo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cô một cái.

Không thể không nói, trong khoảng thời gian này Dư Uyển Uyển bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng quá tốt, đường cong khuôn mặt nhỏ rất dịu dàng, điều này khiến cô rất phù hợp với hình tượng bề ngoài dễ thương đáng yêu của “Tiểu Tặc Miêu”.

“…” Chỉ là, vai phản diện gì đó thật sự có chút lo lắng.

Dư Uyển Uyển vừa khẩn trương lại mong đợi, rất hy vọng có thể đắp nặn ra một vai diễn cực kỳ đặc biệt.

Lão sư Phùng tùy tiện lấy ra mấy câu thoại đối diễn với cô một chút, nhân tiện chỉ điểm cô mấy câu.

Dư Uyển Uyển đang cố gẳng thả lỏng cơ thể, để bản thân càng thêm tiến gần đến nhân vật “Tiểu Tặc Miêu” này.

Đột nhiên chuông cửa vang lên, lúc Dư Uyển Uyển mở cửa thì sợ hết hồn, người tới lại là Cốc Tuyết Hàm, “dì” Cốc.

Từ sau khi Cốc Tuyết Hàm nhận được giải Nữ phụ xuất sắc nhất của Phi Tiên, cả người và tâm đều không giống với trước.

Xua đi những chuyện lởn vởn ở trong đầu, hiện tại đã hoàn toàn thông suốt. Những chấp niệm trong quá khứ đã nhạt dần.

Lúc này cả người Cốc Tuyết Hàm tựa như gạt mây đen ra nhìn thấy mặt trời, phong thái toàn thân đều thay đổi. Nhìn qua trong mạnh mẽ lại có sự hiền lành, hoàn toàn trái ngược với vai diễn trong phim của chị ta.

Sau khi giành giải, chị Cốc nhận được lời mời casting như hoa tuyết nở. Cũng có không ít vai nữ chính.

Chỉ là, chị ta đã sớm thoát ra khỏi ma chướng, không muốn cứ nhất định phải diễn vai nữ chính tốt đẹp, mà là chọn một vài vai diễn rất có nội hàm, có điểm đặc sắc.

Hơn nửa năm nay, chị Cốc tham gia một bộ phim “Vạn Trinh Nhi”, diễn vai yêu phụ Vạn Trinh Nhi quyền khuynh triều dã.

Bộ phim này còn chưa phát sóng thì đã được các đài truyền hình xào nấu cho nổi tiếng. Lời quảng cáo chính là, nữ diễn viên phái thực lực Cốc Tuyết Hàm, dốc hết sức lực nhiều năm chế tạo kịch lớn cung đình. Cốc Tuyết Hàm vượt qua ranh giới tuổi tác, diễn Vạn Trinh Nhi khi còn sống…

Ngày năm tháng Bảy bộ phim “Vạn Trinh Nhi” này sẽ được phát sóng, không cần nói cũng biết là ai gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái. Chị Cốc mặt mày hớn hở đến thăm lão sư Phùng.

Dư Uyển Uyển ngoan ngoãn ôm kịch bản của mình ngồi ở một bên. Nhìn chị Cốc và lão sư Phùng tán gẫu chuyện người lớn với nhau rất vui vẻ. Lại nhớ tới dáng vẻ không ngốc đầu lên nổi ở trước mặt lão sư Phùng của chị Cốc lúc trước, cô không khỏi có chút thổn thức.

Thật ra nhiều khi cũng so mình với người ta chứ.

Nếu kiếp này cô không ngừng cố gắng, không so đo thiệt hơn, không quan tâm nhân vật chính phụ, chỉ cố gắng diễn tốt mỗi vai diễn của mình. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuộc đời này của cô cũng coi như có ý nghĩa rồi.

Chỉ là, cúi đầu nhìn kịch bản, trong lòng lại không nhịn được mà ai oán, nếu để chị Cốc nhận vai diễn trong “Thầy giáo Toàn Phong”, vậy có thể diễn một Tặc Miêu rất sống động. Miêu tả vai diễn tuyệt đối khiến người ta cảm thấy vừa đáng hận lại vừa khiến người ta yêu thương.

Hiện tại kịch bản đã tới tay Dư Uyển Uyển rồi, cô đang nóng lòng muốn xơi tái nó, kích thích phát ra linh cảm diễn dịch của mình.

Khoảng cách giữa người và người sao lại lớn thế nhỉ?

“Em muốn kết hôn?” Vẻ mặt lão sư Phùng vui mừng hỏi.

“Là em muốn phục hôn, em và cha đứa nhỏ làm hòa rồi. Bây giờ thằng bé cũng lớn rồi, bọn em nghĩ lúc trẻ vội vàng quá không kịp tổ chức một lễ cười hoàn hảo. Anh ấy nói, muốn để em thể nghiệm cảm giác làm cô dâu đẹp nhất. Cho nên bọn em đi chụp ảnh cưới, làm mấy bàn rượu, sau đó thì đi tuần trăng mật. Con của em rất ủng hộ quyết định của bọn em. Em muốn mời ngài tham giam hôn lễ của em, nhân tiện mang theo cô bé này luôn.” Vẻ mặt Cốc Tuyết Hàm hạnh phúc nói.

Lúc này trên mặt chị ta tràn đầy vẻ hạnh phúc. Khuôn mặt hơi có vẻ khắc nghiệt kia đều bị vẻ hạnh phúc bao trùm lấy. Điều này khiến cho chị ta thoạt nhìn rất hiền lành.

“Đây là chuyện tốt đấy. Tiểu Cốc, rồi cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.” Lão sư Phùng cười nói, “Đến lúc đó, chị nhất định sẽ đi, chỉ là bé con này thì chắc không được rồi. Nó lại nhận kịch bản. Em xem giúp nó đi?”

Để người “thạo nghề” vai phản diện chỉ dẫn bé con này mấy câu còn hiệu quả hơn là nghe người ta nói này nói kia.

Lão sư Phùng dứt khoát để một mình Dư Uyển Uyển ở chung với Cốc Tuyết Hàm trong phòng sách. Cốc Tuyết Hàm cúi đầu lật xem cuốn vở. Trong cuốn vở có rất nhiều giấy note nhỏ, bên trên tràn ngập đủ loại lý giải về vai diễn Tiểu Tặc Miêu của Dư Uyển Uyển. Bé con này thật đúng là chịu khó, thật lòng thật dạ yêu thích diễn xuất. Không vì giành được giải Người mới, rồi cảm thấy mình nổi tiếng mà muốn làm thế nào thì làm.

Không thể không nói, lão sư Phùng nhận cô bé này làm con nuôi là lựa chọn chính xác. Dưới sự dạy dỗ của lão sư Phùng, tương lai của cô bé này sẽ không có giới hạn.

Cốc Tuyết Hàm ngẩng đầu lên, nhìn sang khuôn mặt bánh bao của Dư Uyển Uyển.

Chị ta thật sự không nghĩ tới, đứa bé này cũng diễn vai phản diện? Nghĩ đến đây, Cốc Tuyết Hàm không khỏi cảm thấy buồn cười.

Năm trước, chị ta còn muốn tìm đến đứa bé này để gây phiền phức. Năm nay chị ta lại dạy cho đứa bé này diễn vai phản diện. Nhưng, dạy thì chị ta vẫn bằng lòng dậy. Duyên số giữa người với người thật sự không nói rõ được, mà cũng không hiểu được.

“Cô Cốc…” Dư Uyển Uyển yếu ớt gọi chị ta.

“Cô Cốc gì mà cô Cốc, gọi chị Cốc.” Cốc Tuyết Hàm bắt đầu làm cô giáo rồi, cho nên có rỉ ra chút tính khí bá đạo.

“…”

Buổi chiều hôm đó, Cốc Tuyết Hàm bắt đầu rút ra một phân cảnh của Tiểu Tặc Miêu, diễn cho Dư Uyển Uyển xem.

Dư Uyển Uyển cố gắng nhớ, cố gắng nhìn, hận không thể có thêm bốn con mắt, tám cái tay. Cốc Tuyết Hàm diễn thật sự quá tốt luôn, diễn cảm, âm thanh, ngữ điệu… đều có ý vị độc đáo riêng của mình.

Song, Cốc Tuyết Hàm lại dừng ngang, “Chị chỉ để cho em xem diễn xuất của chị, nhưng em không thể học bằng cách bắt chước chị. Mà là phải dung nhập tình cảm của mình vào, tự mình thể nghiệm, tạo ra một vai diễn khác với chị. Đây mới thật sự là diễn viên.

Diễn viên, quan trọng nhất chính là chịu vạch trần vết sẹo của mình. Lúc em thật sự đi đến bước đó, em thật sự từng yêu, từng đau, vậy em mới có thể tự thể nghiệm ra độc đáo riêng của mình, sáng tạo ra vai diễn được khán giả yêu thích đón nhận.” Đây chính là tâm đắc trong vai diễn phản diện của Cốc Tuyết Hàm.

Có một thời gian rất dài, cô nhập tâm vào trong vai diễn quá sâu cho nên không thể tự thoát ra khỏi. Cũng may cuối cùng cô đã chạy ra khỏi bóng ma kia.

Cho tới bây giờ Cốc Tuyết Hàm đã trở thành diễn viên có đường lối.

Chị ta đi trên con đường vai phản diện hai mươi năm, cho tới bây giờ  chị ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, người ta bằng lòng nhìn chị ta diễn vai chính.

Chỉ có mình chị ta biết, con đường chị ta đi quanh co bao nhiêu, khốn khổ bao nhiêu.

Nếu sự chỉ điểm của chị ta có thể làm cho bọn tiểu bối thưởng thức bớt đi ngõ tắt, vậy chị ta thật lòng chỉ điểm cô, giúp đỡ cô.

Làm một chiếc đèn dẫn đường nho nhỏ, tựa như lão sư Phùng vậy, giúp bọn tiểu bối chiếu sáng con đường nhỏ phía trước.

Cốc Tuyết Hàm nói hết với cô những lời cần nói rồi rời khỏi phòng sách.

Ở bên ngoài nói với lão sư Phùng: “Ngày đó ngài nhất định phải đi đó!”

“Yên tâm, chị nhất định sẽ đi. Nếu đến lúc đó bé con có thể rút ra được chút thời gian, chị cũng sẽ dẫn bé con đi.”

“Vâng ạ!”

“…” Dư Uyển Uyển lại đắm chìm trong nhân vật Tiểu Tặc Miêu và lời nói của Cốc Tuyết Hàm không thể nào tự thoát ra được.

Kem Cornetto

ch37-kem Cornetto4

ch37-kem Cornetto3

ch37-kem Cornetto

ch37-kem Cornetto2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.