Vạn cổ tằm ăn! Cảnh Dạ Lan húp một ngụm khí lạnh, nắm chặt hai đấm, trừng mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần, lạnh lùng nói:
- vương gia, ngươi thả Tiểu Khả ra, cái gì ta cũng nghe theo lời ngươi.
Đôi mắt yêu mị của hắn hiện lên ý cười tàn nhẫn, bạc môi khẽ nhếch lên”
- Dựa vào cái gì mà cô vương phải thả nàng ta ra? Ngay cả ngươi cũng
là con mồi của cô vương, ngươi không có tư cách nói câu này.
- Vương gia muốn thế nào mới đồng ý thả?
- Bây giờ cô vương rất muốn được nhìn thấy cảnh Vạn cổ tằm phát tác,
cảnh tượng này cô vương còn chưa có thấy bao giờ, thật sự là rất mong
chờ! – tay hắn vuốt ve cánh môi mềm mại của Cảnh Dạ Lan. Hoa Mị Nô, lừa gạt cô vương, phản bội cô vương sẽ phải trả một cái giá rất lớn, tất cả với ngươi mới chỉ là bắt đầu thôi!
Máu toàn thân nàng dường như dồn hết về đỉnh đầu, trong mắt không hề
che dấu mà toát ra hận ý với hăn. Thân là sát thủ, nàng từng xem đối
phương ngã gục trước mặt mình nhưng đều mất mạng chỉ với một chiêu duy
nhất, đau đớn trong nháy mắt. Nhưng còn nam nhân trước mắt đây, hắn muốn có một quá trình hưởng thụ con mồi dần dần chết đi vì kiệt sức!
Hiên Viên Khanh Trần đem hận ý của nàng thu hết vào tầm mắt:
- Hối hận lúc ấy không giết cô vương chứ! – đôi đồng tử như dã thú khẽ nheo lai, cứ như muốn nghiến nát Cảnh Dạ Lan vậy.
- Nếu lúc ấy ta động thủ thì phỏng chừng bây giờ vương gia cũng sẽ được xem một màn này!
Nàng hiểu, nghĩ đi nghĩ lại thì Hiên Viên Khanh Trần đã sớm bố trí
tất thảy mọi chuyện. Hắn nó có mật đạo, thả Tiểu Khả và nàng đi nhưng đó chỉ là một vở kịch mà hắn đang chơi. Hắn muốn biến nàng thành con mồi
nằm trong tay hắn. Ngay cả việc nàng sẽ vì Tiểu Khả mà từ bỏ chuyện chạy trốn rồi trở lại vương phủ cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Ha ha ha ~~~ hắn bật cười lớn tiếng. Hoa Mị Nô so với hắn nghĩ còn
thông minh hơn nhiều. Được lắm, hắn cũng chán ghét những nữ nhân ngu
xuẩn. Khiến nàng dần dần lụi tàn trong tay mình thì mới chính là mục
đích mà hắn muốn đạt được.
Sống không bằng chết! Có như vậy thì mới tiêu trừ được nỗi hận nhiều năm qua trong lòng hắn!
Hắn cúi người, ấn mạnh môi lên môi nàng, dùng sức cắn phập, vị máu
tươi tinh ngọt chảy trong miệng hai người. Hiên Viên Khanh Trần hạ giọng nói, mỗi một chữ đều như kim đâm vào lòng nàng.
- Đúng vậy, nếu ngươi thật sự động thủ thì người bị Vạn cổ tằm ăn chính là ngươi!
Nàng dùng sức cắn chặt hàm răng, run run toàn thân. Người thua cuộc
là nàng mới đúng, Hiên Viên Khanh Trần chính là khắc tinh của nàng!
- Vương gia, ta thua trận, mặc cho ngươi xử trí. Nhưng nếu ngươi
không chịu buông tha cho Tiểu Khả thì ta cam đoan ngươi sẽ hối hận. –
nàng nâng mắt nhìn lên, có chút đắc ý quan sát hắn, chậm rãi nói.
- Uy hiếp cô vương?
- Ngươi nói thử xem! – khóe môi Cảnh Dạ Lan cong lên xinh đẹp, ánh
mắt lại chuyển tới một nơi khác. Một lát sau mới nói tiếp. – Một bí mật
đổi lấy cái mạng của một tiểu nha đầu, cuộc trao đổi này Vương gia cần
gì phải lo lắng?
Mặt Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, bàn tay bóp chặt chiếc cổ mảnh
khảnh của nàng, mỗi một chỗ đầu ngón tay chạm vào đều khiến cho toàn
thân nàng không tự chủ được mà run bần bật. Đồng tử hắn phát ra thứ ánh
sáng yêu dị, kỳ quái, Cảnh Dạ Lan biết rất rõ, đây chính là dấu hiệu hắn đang tức giận, vài lần trước nàng đã ăn đủ đau khổ rồi!
Kỳ lạ là nàng có thể cảm giác được thân thể này của mình có sự khiếp sợ khó hiểu đối với Hiên Viên Khanh Trần.
Hoa Mị Nô kia, sợ hãi hắn nhưng lại vì hắn mà thấy đau lòng, cũng
không đành lòng để cho nàng giết hắn; còn Hiên Viên Khanh Trần thì hận
nàng ta thấu xương, đem nàng nhốt trong bàn tay, không ngừng thủ đoạn ép nàng trở thành nô lệ của hắn. Giữa hai người rốt cuộc đã có quan hệ như thế nào chứ?