Tự giải quyết cho tốt? Nàng chưa bao giờ muốn gây chuyện, chính là Hiên Viên Khanh Trần không chịu buông tha cho nàng!
Màn đêm buông xuống, nàng canh giữ ở Ngọc Thần cung chờ hầu hạ hắn sinh hoạt nhưng lạnh lùng Tử Đại kéo tới một
nơi gọi là Ngọc tuyền.
Cây cối tầng tầng lớp lớp che khuất bầu
trời đêm khiến cho nơi này trở nên hoang dã, u ám vô cùng. Trong ôn
tuyền to như vậy, Hiên Viên Khanh Trần đang lõa thể đắm người trong
nước.
Nghe tiếng bước chân rất nhỏ, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười thâm trầm:
- Lại đây! – hắn thấp giọng nói, ngữ khí uy nghiêm không cho phép kháng cự.
Cảnh Dạ Lan thuận lời bước tới gần ôn
tuyền. Hắn chuyển động thân mình, mặt nạ đồng treo trên mặt cứ như ác
quỷ dữ tợn, ý cười tà tà bên miệng làm cho tâm nàng chán ghét vô cùng.
Sự chán ghét thoáng hiện lên trong mắt
nàng không hề thoát khỏi ánh mắt sắc nhạy của Hiên Viên Khanh Trần. Sau
khi miệng nàng bị ép thành không thể nói, sự hận thù nơi đáy mắt kia cứ
như đang trêu chọc cơn giận dữ bắt đầu bùng nổ trong lòng hắn.
Hoa Mị Nô, ngươi hận cô vương, sao ngươi có tư cách ấy chứ?!
Bạc môi hé mở, hắn ra lệnh:
- Xuống dưới, tắm rửa cho cô vương!
Al nhìn ôn tuyền rồi lại nhìn tới quần áo của mình. Khi nãy Tử Đại thay quần áo mỏng cho nàng, nếu dính chút nước thì chẳng che được cái gì nữa. Cái này đều nhằm mục đích làm nàng xấu
hổ, đẹp mặt chứ gì!
- Hoa Mị Nô, nếu để cô vương phải nói lần thứ hai thì ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không? – hắn lui về sau
mấy bước, nụ cười tà mị lãnh khốc làm cho lòng nàng thấu hiểu được hàm
ý.
Tiểu Khả mỗi ngày đều phải dùng giải
dược, dược đó do hắn ban cho mới có. Tra tấn người mà nàng quan tâm so
với tra tấn chính bản thân nàng lại càng đem tới đau đớn hơn. Hiên Viên
Khanh Trần rất hiểu rõ điều này.
Nàng cắn răng chuẩn bị bước vào ôn tuyền thì tiếng hắn lại vang lên một lần nữa:
- Cởi hết quần áo ra!
Ngón tay chậm rãi cởi bỏ vạt áo, khi
chiếc áo mỏng manh bên ngoài rớt xuống thì chỉ còn lại duy nhất một mảnh yếm hồng bao trước ngực, làn da trắng mịn như ngọc trân châu thực sự
hút hồn người. Mặt nước khẽ dao động, nàng trầm mình vào ôn tuyền ấm áp.
Cách một tầng hơi nước mờ mịt, Hiên Viên
Khanh Trần thu hết người nàng vào mắt. Khi nàng im lặng, trông nàng như
một đóa hoa lan thơm ngát. Chỉ cần ánh mắt không lạnh băng như thế… Đột
ngột ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến hắn bất giác tiến tới gần
nàng.
Ngón tay vuốt ve đường nét trên khuôn mặt nàng song nàng vẫn quật cường né tránh không muốn hắn chạm vào. Thân
mình mỗi lần vì bị hắn đụng chạm mà nổi lên một thứ cảm giác khó hiểu,
rõ ràng là oán hận hắn nhưng lại khát vọng hắn không ngừng sự vuốt ve
này lại.
Nhất định là ý niệm còn sót lại của Hoa
Mị Nô quấy phá! Hoa Mị Nô thầm oán thán, đổi lại ở thời hiện đại thì
nhất định nàng sẽ bị người ta mắng là đồ háo sắc, loại đàn ông này mà
cũng lưu luyến được!
- Nếu chọc giận bổn vương nữa thì bổn
vương sẽ ban cho ngươi Ách dược (thuốc khiến người không nói được). –
hắn nhận ra một tia dị thường trên mặt nàng, ý cười hiện rõ. Bỗng hắn
vươn tay bắt lấy cổ tay nàng bẻ lại sau rồi áp nàng vào sát người.
Bọt nước làm ướt nhẹp cả người nàng, quần áo bó sát cơ thể xinh đẹp, đầy đặn của nàng. Tất cả hấp dẫn ánh mắt của Hiên Viên Khanh Trần, hắn nhìn như trói chặt lấy nàng.
Ngay sau đó, đúng như nàng đoán trước,
nhìn chưa đủ để thỏa mãn hắn; hắn cởi bỏ lớp vải cuối cùng che chắn, bàn tay bao trùm lên trước ngực nàng, hành động rất thành thục.