Cảnh Dạ Lan cười càng thêm kinh diễm, nhanh chóng xốc chiếc chăn gấm lên,
nhảy xuống giường, chiếc xích trên chân nàng do đi lại nên phát ra những tiếng leng keng trong trẻo.
- Bằng không, ngươi cho rằng vì sao hắn muốn làm như vậy với ta?
Đồng tử mắt
Tô Tĩnh Uyển chợt căng ra, nhìn xuống mắt cá nhân nàng, trên lớp da thịt hiện lên vệt máu tươi, lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười như trước.
- Kỳ thực muốn đi cũng không khó, nhưng mà…
Cảnh Dạ Lan quét mắt liếc nàng một cái:
- Nói đi, điều kiện của ngươi là gì? – nói xong, nàng khoanh hai tay trước ngực, chờ Tĩnh Uyển mở miệng.
- Vĩnh viễn không được gặp mặt Hiên Viên Khanh Trần, ngươi làm được không?
- Tưởng gì! – Cảnh Dạ Lan giơ tay lên, thề với trời. – Nếu ngươi giúp ta rời khỏi nơi này thì ta thề nhất định sẽ trốn khỏi hắn thật xa. – một đôi mắt thu
thủy kiên định, sáng quắc nhìn thằng vào Tô Tĩnh Uyển.
- Được, chờ tin của ta! – Tô Tĩnh Uyển nói xong liền quay người rời đi.
Lúc này, Tiểu Khả ở một bên lo lắng lôi kéo góc áo Cảnh Dạ Lan:
- Tiểu thư,
bây giờ chúng ta thật sự có thể rời khỏi vương phủ sao? – Kết quả hai
lần chạy trốn trước nàng đã nếm đủ, nghĩ lại thôi cũng khiến cho thân
thể run cầm cập.
Cảnh Dạ Lan
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của Tiểu Khả, nàng cũng biết
lần trước thiếu chút nữa khiến cô nhóc bị mất mạng nên còn để lại trong
lòng một nỗi khiếp sợ.
- Còn dám tin tưởng ta không?
- Vâng, nô
tỳ tin tưởng! – Tiểu Khả dùng sức gật đầu, nếu không phải Cảnh Dạ Lan vì chính chính mình mà trở lại vương phủ thì nàng đã sớm chết. Kỳ thực,
tiểu thư hoàn toàn có thể không cần làm như vậy.
Cảnh Dạ Lan
xoa xoa đầu cô nhóc, nhìn xa xăm tới thân ảnh màu đỏ sắp biến mất kia,
trên mặt hiện lên một nụ cười tươi quỷ dị khó lường.
Thời gian
sau đó, nàng cũng từ bỏ ý định mở khóa xích, ban ngày thì im lặng vui
chơi, ban đêm thì rèn luyện cho cơ thể đơn bạc, nhu nhược của Hoa Mị Nô.
Tuy nhiên,
những ngày thư thái cũng trôi qua rất nhanh, Hiên Viên Khanh Trần đã trở lại nhưng mà lần này hắn hình như rất mệt mỏi, tâm tình cũng khó chịu
hơn. Đôi đồng tử vàng nhạt phảng phất một tầng khí thô bạo, hắn vươn tay thô bạo nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng. Chiếc cổ ấm áp bị bàn tay lạnh như băng của hắn chạm vào khiến nàng không trành khỏi rùng mình
một trận.
Bất ngờ,
Cảnh Dạ Lan không hề phản kháng hắn, cũng không trở đũa lại bằng những
lời nói mỉa mai mà chỉ nhíu mày chán ghét, thản nhiên nói một câu:
- Ta khó
chịu, ngươi mau buông ra! – bàn tay bé nhỏ của nàng khoát lên tay hắn,
đem từng ngón tay đang giam cầm cổ nàng vặn bung ra.
Kinh ngạc trước hành động của nàng, con ngươi Hiên Viên Khanh Trần hơi hơi động, thanh âm bất giác cũng dịu đi mấy phần:
- Ngươi làm sao vậy? – nói xong, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Không có
gì, chỉ là thấy không thoải mái thôi. – nàng trả lời lạnh nhạt, tựa hồ
trong lúc vô tình động đậy cổ chân, một trận tiếng vang phát ra.
Hiên Viên
Khanh Trần nhướng một bên mày, tiếng vang khi nãy hắn có nghe thấy, sao
lại không biết chỗ nàng thấy không thoải mái chính là trong lòng. Hắn
đứng lên, phân phó:
- Người đâu, mời đại phu tới cho nàng.
- Không cần, ta rất tốt! – Cảnh Dạ Lan nhanh chóng lắc đầu, đi qua.
- Mau mời
đi! – nói xong, hắn nhìn xuống, hôn một cách mạnh mẽ lên môi nàng. Đôi
môi ấm áp và mềm mại kia khiến cho lòng Hiên Viên Khanh Trần lay động.
Mắt giương lên, hắn cười tà mị, thấp giọng nói bên tai nàng:
- Đêm nay cô vương muốn tận hứng sủng ái ngươi, tới khi nào có thể sinh được đứa con nối dòng!
Đầu lưỡi
tiếp tục dây dưa trong miệng nàng, hôn cuồng nhiệt khiến cho Cảnh Dạ Lan thiếu chút nữa là không thở nổi nhưng lại không có cách nào phản kháng.
Khốn kiếp! Nàng thầm mắng, cũng may những ngày như thế này sẽ nhanh trôi qua thôi, bây giờ cứ để tùy ý hắn đi.