Ngày thứ hai mấy người Tô Tuệ Nương tới đây, Thường Nhuận Nga mới chạy tới, chỉ dẫn theo hai đứa nhỏ, Lâm thị nói mình lười động nên ở nhà. Trên giường trúc ba đứa bé được đặt chung với nhau. Đối với đệ đệ muội muội nhỏ hơn mình, trong lòng Duyên tỷ nhi ngập lo lắng. Bé là nha đầu béo tính tình hoạt bát, chẳng những dùng cặp mắt to liên tiếp nhìn người ta, còn thỉnh thoảng đưa tay ra chọt má hai đứa nhỏ.
Thực ca nhi hệt như tên của bé, là một đứa bé thành thật, bị “ức hiếp” cũng không lên tiếng, chỉ thật ủy khuất chép chép miệng. Tình nhi thì không, bị chọc sẽ phát ra tiếng khóc yếu ớt như mèo con. Tô Tuệ Nương thấy thế vội ôm nha đầu quậy vào lòng, nào ngờ người ta lại không cảm kích, ê a còn bổ nhào tới.
“Duyên tỷ nhi của chúng ta là yêu thích đệ đệ muội muội đây mà!” Thường Nhuận Nga cười to nói, vươn tay đón lấy cô bé từ chỗ Tô Tuệ Nương, thọt lét đùa nói: “Đúng không nào?” nha đầu béo uốn éo mà dùng sức gật đầu, cũng không biết là hiểu thật hay hiểu vờ.
Nhìn thứ trên khay gỗ lim khắc hoa, Thường Nhuận Nga lập tức hứng thú.
Chỉ thấy trong chiếc chén pha lê trong suốt chứa khối băng được bào vụn, bên trên rưới thứ gì màu trắng ngà như sữa, trên đỉnh còn có thịt trái cây vàng vàng đỏ đỏ, màu sắc rực rỡ, nhìn là khiến người ta toàn thân mát mẻ sảng khoái, có cảm giác thèm ăn.
“Đây là thứ gì, trước kia chưa từng thấy?” Thường Nhuận Nga tò mò hỏi.
“Đây gọi là đá bào, là một loại đồ ăn lạnh, mùa hè ăn có thể giải nóng.” Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Là Tề Mai Mai nghiên cứu ra được, nha đầu kia biết rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái.”
“Ra thế…”
Nha đầu béo trước giờ là một nhóc tham ăn, thấy đồ ăn ngon lập tức giương mắt nhìn qua, ê a liên tục gọi Tô Tuệ Nương. Đưa cho Thường Nhuận Nga một chén, nàng cầm một chén, cũng không dám trực tiếp để con bé ăn lạnh, chỉ dùng cái muỗng bạc nhỏ bào ít thịt quả dâu bên trên, bón cho con bé từng chút một.
“Thứ màu trắng này là cái gì, ăn có vị sữa ấy?” Thường Nhuận Nga thử vài miếng, khẽ chau mày nói.
“Là một loại gì đó tên kem tuyết.” Tô Tuệ Nương cười trả lời.
“Vị Tề cô nương kia thật đúng là người vi diệu, chẳng những giỏi buôn bán còn biết làm những thứ kỳ quái này. Nước hoa của tiệm nàng ta, tỷ dùng qua chưa? Chứa trong đủ loại bình thủy tinh màu xanh, hồng, vàng, nhẹ phun lên người, có thể lưu lại mùi thơm thật lâu đó! Giờ đang thịnh hành khắp kinh thành.” Tô Tuệ Nương nghe nói thế khẽ mỉm cười một cái, cũng không hỏi tiếp, chỉ vừa nhón chút thịt đào, đút vào cái miệng nhỏ đang gào khóc đòi ăn của con gái béo.
Thời gian ở tại sơn trang ôn tuyền không thể nghi ngờ là vui sướng nhàn nhã, non xanh nước biếc, cây xanh hoa đỏ, bất kể là dạo bộ hay cưỡi ngựa, cũng khiến người ta vui vẻ thoải mái. Tô Tuệ Nương còn cho người làm vỉ nướng, đến lúc dã ngoại nướng thịt, chơi thỏa thích mới thôi. Duy nhất khá đáng tiếc là Yến Hoằng Chân chỉ được nghỉ phép có hai ngày, không thể lúc nào cũng kè kè theo hai mẹ con nàng. Tuy nhiên, mỗi lúc trời tối hắn đều lập tức phi ngựa chạy tới, ngày hôm sau trời chưa sáng lại cưỡi ngựa đi làm. Tô Tuệ Nương thấy hắn tất tả như vậy, bèn khuyên hắn đừng tới nữa, nhưng người ta lại chẳng chịu, vẫn chịu khó bôn ba đi về.
Thường Nhuận Nga ở ngay đó nhìn thấy cảnh này, trong lòng thốt một tiếng ngoan ngoãn. Nàng cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao ban đầu chị chồng đồng ý gả cho một nam tử nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, chỉ bằng độ ân ái nhường này, đừng nói nhỏ hơn bày tám tuổi, có là mười tuổi cũng đáng a!
Tô Tuệ Nương là một nữ nhân mềm lòng, lại rất thương người, thấy Yến Hoằng Chân bôn ba như vậy, ngoài miệng không nói, trong lòng lại hết sức băn khoăn, thế là đối đãi với trượng phu ôn nhu trăm bề hơn hẳn ngày thường. Yến Hoằng Chân kia lanh trí cỡ nào chứ, gần như là trong vài giây đã nhận ra biến hóa trong đó, phải nói là tận dụng thời cơ hoàn toàn triệt để, ỷ vào chút hổ thẹn kia trong lòng thê tử, Yến Hoằng Chân hoàn toàn phô bày cái gì gọi là “da mặt dày” cái gì gọi là “được voi đòi tiên.”
Một quyển sách màu “Hướng dẫn quan hệ vợ chồng hài hòa” được đặt trên đầu giường, từ trang đầu tiên Yến Hoằng Chân bắt đầu chậm rãi, cặn kẽ nghiên cứu từng trang một mà không sợ người khác làm phiền, dĩ nhiên là lôi kéo Tô Tuệ Nương cùng nghiên cứu. Tuệ tỷ tỷ của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi thật sự quá “thẹn thùng”, luôn viện mấy lời hắn còn trẻ cần “tiết chế” hòng trốn “việc”. Như vậy sao được chứ! Giờ chả mấy khi có cơ hội này, ôm một lòng quyết tâm, Yến Hoằng Chân kích động, rạo rực, ngọt ngào mà nghênh đón “mùa xuân” chỉ thuộc về hắn.
Đàn ông một khi mà bỏ lệnh cấm rồi, hậu quả kia tuyệt đối là tai họa, đến cuối cùng Tô Tuệ Nương không thể không dựa vào linh tuyền trong không gian tùy thân khôi phục sức lực. Nàng lại sợ bị Thường Nhuận Nga nhìn ra gì đó, cho nên bắt đầu trải qua những ngày bi thảm: ban ngày cố giả bộ vô sự, buổi tối bị giày vò thục mạng. Liên tục gần nửa tháng, cuối cùng sau một lần nàng bị Yến Hoằng Chân ngăn trong suối nước nóng xx, tất cả “hổ thẹn” của Tô Tuệ Nương toàn bộ ráo cạn. Bôn ba ư? Mệt nhọc à? Lừa quỷ thì có! Ngươi xem hắn mặt mày hồng hào, bước đi phấp phới thế kia, có giống như vậy không?
Tô Tuệ Nương sâu sắc cảm thấy mình bị “lừa”, thế là nàng ra lệnh cưỡng chế Yến Hoằng Chân không cho phép đến sơn trang ôn tuyền nữa, bằng không nàng lập tức trở về nhà. Đại để là do trước đó đã được ăn no, Yến Hoằng Chân ngoài oán trách mấy câu ra, cũng không phản kháng mấy, ngoan ngoãn nghe lời.
Một ngày nọ, trên trời nổi lên một cơn dông tố, Tô Tuệ Nương cùng Thường Nhuận Nga trốn trong phòng nói chuyện,
“Tỷ, không gạt tỷ chứ. Kể từ khi muội sinh Thực ca nhi và Tình tỷ nhi, sao cứ cảm giác mình không còn giống lúc trước nữa ấy?” Nàng chỉ vào mặt, bụng mình, có phần oán trách nói: “Đều không giống trước kia.”
Phụ nữ trước khi lấy chồng, đó chính là một đóa hoa xinh tươi, lấy chồng rồi, đặc biệt sau khi sinh con, tốc độ suy lão sẽ tăng nhanh. Giống như Thường Nhuận Nga vậy, nàng ta giờ cũng bất quá tầm hai mươi mà thôi, lại nhìn như hai sáu hai bảy.
“Đồ ngốc, nữ nhân ấy à, phần lớn đều như thế, muội xem tỷ cũng chẳng phải giống vậy sao.”
Thường Nhuận Nga sau khi nghe lại lắc đầu, nhìn Tô Tuệ Nương từ trên xuống dưới vài bận xong, thở dài nói: “Sao muội cảm thấy tỷ còn trẻ hơn trước kia nữa ấy.”
Trong lòng Tô Tuệ Nương chợt thót, như nghĩ tới điều gì đó, trầm mặc trong chốc lát, sau một lúc lâu mới có phần không được tự nhiên nói: “Nào có chuyện đó chứ…”
May mà Thường Nhuận Nga cũng chỉ là nhất thời oán trách mà thôi cũng không có nói sâu, hai người rất nhanh chuyển sang đề tài khác.
Mà vào ban đêm, Tô Tuệ Nương một mình soi gương, cũng soi kỹ lại mình một lượt, khác với lúc ban đầu tỉnh lại trong cơ thể này, lúc này nàng đã hoàn toàn là một hình hài khác, cô gái phản chiếu trong gương không còn nốt ban đỏ dọa người trên mặt, không còn gầy như que củi, không còn mặt vàng da đen, mà hoàn toàn là một thiếu phụ nhà giàu sang, ôn hòa dễ gần, lại có một loại uy nghiêm nhàn nhạt. Đối với nguyên do tại sao tướng mạo lại xuất hiện thay đổi long trời lở đất như thế, trong lòng Tô Tuệ Nương rất rõ ràng, tất cả là nhờ hiệu quả của linh tuyền trong không gian tùy thân. Bản thân Tô Tuệ Nương cũng thừa nhận, nếu không có chỗ thần kỳ này, nàng đã sớm bị hành hạ chết ở nhà họ Vương rồi, căn bản không thể sống đến bây giờ, cho nên nàng xem linh tuyền là một loại ban ơn của ông trời, trong lòng ôm cảm kích sâu sắc.
Nhưng có cái lợi thì cũng có cái hại. Tuy linh tuyền làm cho nàng thay da đổi thịt, nhưng cũng tựa hồ “đóng băng” thời gian của nàng. Không sai! Diện mạo bên ngoài của nàng đã bị dừng lại tại thời điểm hai mốt hai hai, những năm này, trên cơ bản đều chưa từng thay đổi. Bây giờ nàng còn trẻ, người khác sẽ chỉ cho rằng nàng có thuật dưỡng nhan. Nhưng về sau, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, nếu dung mạo của nàng vẫn như cũ…
Hai chữ “yêu quái!” không hẹn mà gặp chui vào đầu óc, Tô Tuệ Nương rùng mình một cái.
Nàng vội úp gương xuống, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi dữ dội.
Cũng bởi chuyện này, Tô Tuệ Nương không còn tâm tư du ngoạn, sau khi ở thêm mấy ngày trên núi, bèn cùng Thường Nhuận Nga lên đường hồi kinh.
“Ê ê a a, … hà hêy hà hêy…” Trong xe ngựa, nha đầu béo vẫn không chịu ở yên mà lắc đông lắc tây.
Tô Tuệ Nương nhìn gương mặt nhỏ xíu vô ưu vô lo của con gái, trong lòng chợt động. Kiếp này, nàng có Yến Hoằng Chân, có Duyên Duyên, đây chẳng lẽ đều không quan trọng hơn bất cứ gì khác ư? Không gian tùy thân là ông trời ban tặng, sao có thể lúc hữu dụng cảm thấy nó là bảo bối, thấy điểm không tốt lại oán nó mang tới phiền toái, chẳng lẽ mình chính là loại người “vong ân phụ nghĩa” như vậy? Nghĩ đến đây, Tô Tuệ Nương quét sạch ưu sầu trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp thường ngày. Bi thương xuân thu, lo này sợ kia, quả nhiên không phải là tính cách của nàng, con người ấy à, luôn phải nhìn về phía trước. Chỉ cần sống một ngày, nên tích cực lạc quan kiên cường mới phải.
“Đúng là bảo bảo ngoan của mẹ!” Tô Tuệ Nương hôn cái chụt lên gò má mềm của con gái: “Nếu sau này cha con không cần mẹ nữa, thì mẹ con mình quy ẩn luôn.”
“Hi hi ha ha…” Nha đầu béo ra sức gục gặc đầu, cực có ý tứ “rất hợp lòng con”.
Tô Tuệ Nương phá lên cười.
Về đến nhà, Tô Tuệ Nương nghỉ ngơi một lúc sau đó cho gọi các quản sự, hỏi lúc mình đi vắng có chuyện gì khó giải quyết không, trong phủ mọi chuyện suôn sẻ, dĩ nhiên hết thảy đều bình yên.
Chỉ là Lục Song Ảnh có gửi cho nàng một phong thư, Tô Tuệ Nương mở ra đọc, không khỏi vui mừng thốt lên. Không quan tâm nàng ta dùng từ vân đạm phong khinh thế nào, không để lại dấu vết ra sao, gộp lại cũng chỉ có một nghĩa là, nàng ấy đính hôn rồi, đối tượng chính là phụ thân kiếp trước của mình.
Thế sự kỳ diệu rất có thể là như thế, Tô Tuệ Nương khe khẽ thở dài, nhưng đại khái là vui vẻ, cha mẹ kiếp trước của nàng là đôi vợ chồng ân ái, đây là một mối nhân duyên đẹp, Lục Song Ảnh ắt sẽ hạnh phúc