Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 105: Có kiến thức



Edit: Mạc Thiên Y

Cuộc sống ngày một trôi qua, Duyên tỷ nhi cũng ngày một lớn, bất tri bất giác con bé từ một con vật “hình rùa” bò tứ chi, tiến hóa thành một đứa bé “đứng được” mà dưới tình huống không ai đỡ có thể tự mình lảo đảo đi vài bước.

Mà đoạn thời gian gần nhất, Tô Tuệ Nương đang huấn luyện khả năng nói của con bé.

“Duyên tỷ nhi, nói mẹ…”

“A a a…”

“Không phải a, mà là mẹ, mở miệng, nói mẹ…”

“Ha ha ha ha…”

Biết làm sao, con gái béo làm như chẳng có ý định mở miệng sớm tẹo nào, mặc kệ Tô Tuệ Nương dạy thế nào đều chỉ có a a ô ô kêu loạn, khiến người làm mẹ trừ lắc đầu ra, cũng chỉ có thể lấy cái cớ thuận theo tự nhiên để an ủi mình. Một ngày nọ, Tô Tuệ Nương đang ôm con kể chuyện xưa, là cuốn sách tranh Sơn Hải Kinh, con gái béo đối với loại sách đầy hình vẽ xanh đỏ này đặc biệt có hứng thú, mỗi lần Tô Tuệ Nương kể đều sẽ an tĩnh làm tổ trong lòng mẫu thân nghe. Hôm nay Tô Tuệ Nương kể chuyện “Nàng Tinh Vệ lấp biển”, đang kể đến đoạn Tinh Vệ hóa thành chim biển, Yến Hoằng Chân vén rèm đi vào, hắn mặc áo gấm màu đỏ tía, trên hông mang đai lưng hoàng ngọc, chân mang ủng ô vân, cả người thoạt nhìn cực kỳ phấn chấn. Duyên tỷ nhi bây giờ đã biết nhận thức người, biết đây là cha mình, lập tức nhỏm người dậy, không nghe kể chuyện nữa, chống bàn tay nhỏ toan nhào tới. Yến Hoằng Chân xách con gái lên như kiểu con mèo con chó.

“Hôm nay sao về sớm vậy?” Tô Tuệ Nương cười, cũng đứng lên đón.

Yến Hoằng Chân liền nói: “Hoàng thượng dẫn Hoàng thái tôn đi Nhiệt Hà hành cung, trong cung cũng không có việc gì, ta điểm danh cái rồi về.”

Nói đoạn, hai người liền vây quanh bàn ngồi xuống, Tô Tuệ Nương tự tay rót hai ly trà nóng, ôn nhu nói: “Vậy thì tốt, tối nay để ta bảo phòng bếp làm thức ăn ngon, cho chàng bồi bổ thân thể.”

Yến Hoằng Chân búng gương mặt phì của con gái mập hai cái, chọc tiểu nha đầu nhe răng nhếch miệng xong mới hài lòng gật gật đầu.

Hai vợ chồng trò chuyện một lát, Tô Tuệ Nương nhắc đến một chuyện.

“Nhị thẩm ở Hầu phủ bên kia, hôm trước đến nhà chúng ta thăm hỏi.”

“Ồ?” Yến Hoằng Chân nhướn mày, hừ một tiếng: “Vô sự chẳng đến điện tam bảo.”

Yến lão phu nhân có tổng cộng ba đứa con trai, ngoài con cả và con út ra, ở giữa là con thứ Yến Thành Nhiên. Khác với đại ca xảo trá và tam đệ thông tuệ của mình, Yến Thành Nhiên trời sinh bị câm, trông đích thị là một anh nông dân hiền lành trung thực, vợ y là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Yến – Chu thị. Tô Tuệ Nương cũng đã gặp, cảm thấy đó là một người phụ nữ thật thà.

Tô Tuệ Nương biết hắn ghét nhất người nhà bên đó, bèn ôn nhu hỏi: “Sao, bọn họ trước kia cũng từng ăn hiếp chàng à?”

“Thật ra không có.” Yến Hoằng Chân cười nhạt: “Giả câm vờ điếc mà thôi.”

Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, đoạn nói ra mục đích đến của Chu thị. Thì ra là, ngoài đứa con trai út vừa ra đời năm trước ra, Yến Thành Nhiên còn có một đứa con gái đã lớn, tên là Yến Như Trân, cô ta đã sớm lấy chồng nhiều năm, phu quân là một Nhâm tri huyện.

“Nghe nói vị Hứa tri huyện kia có ý định thuyên chuyển vị trí.” Tô Tuệ Nương chậm rãi nói.

“Xì!” Yến Hoằng Chân bình chân như vại nói: “Sao thị ta không đi cầu xin Vĩnh Bình hầu ấy!”

Tô Tuệ Nương nghĩ thầm, người ta khẳng định là đã cầu rồi, chẳng qua là Yến Hoằng Bác không đáp ứng mà thôi, bằng không cũng sẽ không chạy đến tìm chàng. Nàng đoán không sai, Chu thị đúng là không còn cách nào, bấy giờ mới mặt dày mày dạn tới đây xin giúp đỡ. “Trước xem thử thành tích của vị Hứa đại nhân kia cái đã, nếu không có vấn đề gì, ta lại thấy chuyện này chúng ta giúp một chút, cũng không có gì mà không được a!”

Yến Hoằng Chân cau mày, thoạt nhìn có phần không vui. Ở trong lòng hắn còn ước gì phủ Vĩnh Bình Hầu sụp đổ ấy chứ, bảo hắn nâng đỡ người bên kia có thể vui mới là lạ.

“Đừng so đo được mất nhất thời” Tô Tuệ Nương ôn nhu nói: “Căn cơ của chàng trong kinh thành dù sao cũng nông cạn, nhà mẹ ta lại chỉ là nhà nông bình thường, chàng không mượn sức được, nếu phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia lại định giở trò gì, chúng ta chỉ có thể bị động chống đỡ. Nhưng nếu có giao tình với Chu thị, chẳng khác nào chúng ta cài được tai mắt trong phủ, đây chẳng lẽ không tốt sao?” Dù sao Chu thị không chỉ có mỗi đứa con gái, còn có đứa con trai út, thị nên biết ai mới là người có thể giúp đỡ, có thể dựa dẫm.

Yến Hoằng Chân nghe vậy lộ ra biểu tình không thể phản bác, Tô Tuệ Nương liền khẽ nở nụ cười, nàng biết, lời của mình đối phương là có nghe vào trong đầu, hơn nữa hắn là người lanh trí như vậy, hiểu điều gì mới có lợi với mình.

Buổi tối, một nhà ba người ăn cơm tối. Bởi để chiều theo Duyên tỷ nhi, cho nên bọn họ kê bàn nhỏ dùng cơm trên sạp, Duyên tỷ nhi ngồi trên một cái tú đôn hình con cọp, trước ngực quây cái yếm ăn, con bé vẫn chưa thể tự ăn cơm, được Tô Tuệ Nương bón. Hôm nay nhà bếp làm mề gà xào cay, thịt kho tàu, cá chiên sốt cà, nộm dưa chuột, nấm xào, ngoài ra còn có một dĩa bánh ngọt đủ màu, một dĩa bánh bột nếp và cháo gạo đen được nấu sền sệt thơm phức.

Tô Tuệ Nương múc cho Duyên tỷ nhi nửa bát cháo, gắp ít thịt cá, bên kia Duyên tỷ nhi đã nóng lòng không đợi nổi mà mở to cái miệng nhỏ của mình.

“Gọi mẹ, gọi mẹ thì cho con ăn!” Tô Tuệ Nương vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hướng dẫn con gái nói chuyện.

“A a a a!!!” sau khi mặc cho cái cổ duỗi bao xa, vẫn không ăn được thức ăn, khuê nữ béo nổi giận, cô nàng quay sang cha ruột đang ở bên xem trò vui, ô ô a a kêu loạn một hồi, dáng vẻ tố cáo đòi nợ. Song, nó còn quá nhỏ tuổi hoàn toàn không biết, cha mình chính là “thê nô” điển hình, bảo hắn giúp mình phản kháng mẫu thân, ha ha ha…

Sau khi ăn xong, Tô Tuệ Nương định đi tắm cho con, Yến Hoằng Chân cầm binh thư ngồi sau vân án đọc, hắn bây giờ đặc biệt yêu thích và phân tích những trận chiến kinh điển của quá khứ, bất luận là những chiến dịch của mấy trăm năm trước, hay là mười mấy năm của tiền triều, đều nhất nhất nghiên cứu, bên tay thường xuyên chuẩn bị tờ giấy, mỗi lần có điều tâm đắc là sẽ viết ra ngay. Tô Tuệ Nương nhìn vài lần, mặc dù không hiểu rõ cho lắm, nhưng cũng hiểu được nội dung hắn viết, rất có đạo lý. Nam nhân để tâm đến sự nghiệp, luôn có thể khiến nữ nhân đặc biệt có cảm giác an toàn, Tô Tuệ Nương cũng không ngoại lệ.

Một lúc lâu sau. Tô Tuệ Nương dùng khăn bông trắng ôm cả người nha đầu béo nóng hầm hập trở lại, thấy nàng mệt mỏi, Yến Hoằng Chân buông quyển sách trên tay xuống, đi tới thay nàng đón lấy con bé.

“Nha đầu này chẳng lúc nào là chịu ở yên, tắm một cái cũng làm cho nước văng đầy phòng.” Tô Tuệ Nương tức giận nhéo cái mũi tí hin của con gái béo.

Yến Hoằng Chân nghe vậy, giơ tay tét lên cái mông thịt lộ ra ngoài của con: “Đều tại con khiến mẹ mệt này!” Con gái béo lười biếng ngáp một cái, mềm oặt gác đầu lên cổ phụ thân, rõ ràng cho thấy bộ dạng mệt nhọc.

Tô Tuệ Nương tức giận nhìn hai cha con nhà này, toan mở miệng nói, Mộc Hương vén rèm đi đến, vội vã bẩm: “Lão gia, phu nhân, Tiểu Thuận Tử ở bên ngoài cầu kiến.”

Yến Hoằng Chân nhíu mày một cái, đặt con lên giường trước đoạn gật đầu với Tô Tuệ Nương, rồi mới đi ra ngoài.

“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Tô Tuệ Nương vẫy Mộc Hương tới: “Tiểu Thuận Tử có nói là chuyện gì không?”

Mộc Hương lắc đầu: “Hắn không nói, cơ mà hắn rất gấp, trông như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.”

Trong lòng Tô Tuệ Nương căng thẳng, buồn bực nghĩ đến tột cùng là chuyện lớn gì.

Sau khi Yến Hoằng Chân đến thư phòng, mãi đến nửa đêm, trăng treo giữa trời mới trở về phòng. Tô Tuệ Nương săm soi sắc mặt của hắn, thấy có phần không đến nỗi nào, liền biết tình huống hẳn không gay go như vậy. Nàng có chút do dự, không biết có nên hỏi không.

Vẻ do dự của nàng dĩ nhiên lọt vào mắt Yến Hoằng Chân, trong lòng không khỏi ung dung cười, lập tức liền cầm tay Tô Tuệ Nương, dịu giọng nói: “Là chuyện trong nội cung, Lữ quý nhân vừa rồi thiếu chút nữa sinh non.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy tức khắc kinh ngạc, vội hỏi: “Sao có thể như vậy, thị bây giờ sao rồi?”

“Chỉ là không cẩn thận ngã một cái mà thôi.” Yến Hoằng Chân tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thái y đã chẩn trị rồi, vô sự.”

Tô Tuệ Nương lại không sao tin lời hắn được, nếu thật sự bình thường như vậy, Lữ thị tự mình xử lý là được rồi, cần gì phải phái người tìm đến Yến Hoằng Chân?

“Biết là chuyện gì cũng không gạt nàng được mà.” Yến Hoằng Chân thấy nàng có lòng muốn hỏi cho ra nhẽ, bèn lời ít ý nhiều: “Trong nội cung có người không muốn Lữ thị sinh được con, chuyện thế này cũng làm mấy lần rồi, may mà Lữ thị kia lanh trí, cũng né được. Lần này, ấy mà bị tỳ nữ tâm phúc bên người gài bẫy, sau khi thị xảy ra chuyện, người giật dây sau màn lại phá rối ở chỗ thái y, khiến Lữ thị không mời được tên thái y nào. Hoàng thượng cùng Lệ phi cũng không có trong cung, không có người làm chủ cho thị… bèn nghĩ đến ta…”

Thì ra kể từ khi Lữ thị kia ra “ám hiệu” có quen biết Tô Tuệ Nương, Yến Hoằng Chân lập tức móc nối với thị, hai người họ mọi ngày căn bản không liên lạc, quan hệ được xem như bí ẩn, lần này Lữ thị nguy nan, dưới tình huống tứ cố vô thân, ngay lập tức nhớ đến tai mắt dùng để liên lạc mà Yến Hoằng Chân lưu tại trong hậu cung, bấy giờ mới truyền tin ra. Yến Hoằng Chân đường đường là Cẩm Y Vệ Thiên hộ, mỗi ngày đều làm việc trong cung, trong tay tất nhiên có vài phần bản lĩnh, tức khắc cho người tác động lên Thái y viện, thế mới bảo vệ được đứa bé trong bụng Lữ thị.

“Thì ra là như vậy.” Tô Tuệ Nương khẽ thở dài: “Bọn họ cũng thật to gan lớn mật rồi, hoàng thượng xem trọng đứa bé này cỡ nào a, thế mà dám hạ thủ ngay tại đầu gió ngọn sóng này.”

Chờ Hoàng thượng hồi kinh, ắt hẳn lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu rồi đây.

“Cho nên mới nói nhiều nữ nhân đúng là phiền toái.” Yến Hoằng Chân cười ha hả, ôm lấy eo thê tử: “Nếu mà chỉ có một nương tử giống như ta, thì đâu có mấy chuyện xấu xa đó.”

“Lời này rất đúng!” Tô Tuệ Nương giơ tay lên, sờ cái trán sáng rộng của hắn: “Tiểu Thất nhà chúng ta quả là có kiến thức!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.