Sau khi từ trong cung trở về, Tô Tuệ Nương cố ý gọi con gái đến bên cạnh, hỏi: “Quan hệ giữa con và Ngũ hoàng tử rất tốt?”
Duyên tỷ nhi nhún vai: “Thỉnh thoảng gặp trong cung, không xem là quen lắm.”
Kỳ thật nhắc tới ngọn nguồn trong này, còn phải nói đến tính cách của hai đứa trẻ. Duyên tỷ nhi hoạt bát cởi mở, trong xương còn có loại chính nghĩa trời sanh, thích nhất bênh vực kẻ yếu. Mà Ngũ hoàng tử kia là một đứa trẻ được chiều thành thói, tính cách có phần bá đạo. Trong một lần tình cờ, Duyên tỷ nhi vừa khéo đụng phải ngũ hoàng tử đang “bắt nạt người khác”, nhất thời khó chịu tiến lên ngăn cản, cũng không biết sao hai đứa chúng lao vào đánh nhau. Duyên tỷ nhi cứ như vậy thu thập Ngũ hoàng tử một trận, may mà hai đứa còn nhỏ, hoàng thượng cũng không trách tội, thế là coi như có “quen biết” nhau.
Tô Tuệ Nương không biết duyên cớ trong đó, giờ nghe con gái kể lại, không khỏi kinh hãi, ngây người một lúc lâu mới chau mày nói: “Không phải mẹ đã dặn con, trong cung nơi nơi phải cẩn thận, không thể tùy tiện càn quấy sao? Ngũ hoàng tử là con ruột của hoàng thượng, là con cái dòng dõi Thiên gia quý tộc, sao có thể đánh nhau với cậu ấy.”
Duyên tỷ nhi nghe xong, mặt chột dạ lúng ta lúng túng nói: “Đó, đó là chuyện xảy ra lúc mới vào cung mà, giờ con đã biết rõ quy củ rồi, tuyệt sẽ không tái phạm nữa ạ.”
“Con đó!” Tô Tuệ Nương lắc đầu nói: “Lại nói Ngũ hoàng tử kia còn nhỏ hơn con đến mấy tuổi lận, con cũng không biết xấu hổ đi động thủ với người ta.”
Duyên tỷ nhi lén le lưỡi, lầm bầm: “Là do bản thân cậu ta vô dụng thì có!”
Có thể là lúc Tô Tuệ Nương mang thai con bé, ngâm nhiều linh tuyền trong không gian, thể chất con bé tốt kinh người, hơn nữa cả người còn có một luồng quái lực, bình thường cho dù đứa trẻ lớn hơn con bé, cũng không khỏe bằng nó.
Tháng ba, khí trời ấm lên, tuyết lặng lẽ tan, mấy người Tô Văn rốt cục về tới kinh thành trước cuối tháng. Tô Tuệ Nương và Yến Hoằng Chân tự mình ra ngoài cách cửa thành năm mươi dặm đi đón. Từ xa đã nhìn thấy chiếc xe ngựa to màu xám xanh, sau một tiếng “Hí ————”, xe ngựa ngừng lại, trước tiên một người từ trên càng xe nhảy xuống, đợi Tô Tuệ Nương nhìn kỹ, người nọ một thân áo trắng, mặt lún phún râu, nhuốm đầy phong sương, bên khóe miệng lại có nụ cười nhàn nhạt, không phải Tô Văn thì ai?
Từ biệt sáu năm, cậu quả thật không còn như xưa.
Hai tỷ đệ gặp nhau tất nhiên kích động một trận, Tô Tuệ Nương xúc động xém chảy nước mắt, sau đó Lâm thị cùng Thường Nhuận Nga còn cả hai đứa bé cũng đi ra gặp mặt.
Người một nhà kích động hưng phấn nói một hồi, dưới sự giục giã của Yến Hoằng Chân, mới quay vào xe ngựa chạy về kinh thành.
Về đến nhà, mọi người rửa mặt trước, sau đó đi ra gặp nhau.
Lâm thị nắm thật chặt hai tay nữ nhi, ánh mắt lom lom nhìn nàng, liên thanh nói: “Nhớ con muốn chết! Nhớ con muốn chết!”
Tô Tuệ Nương thấy bà vừa gọi vừa khóc, trong lòng cũng kích động cũng chua xót: “Mấy năm nay thân thể mẹ ổn chứ? Vào đông còn ho không.”
“Ổn ổn ổn, hết thảy đều tốt, Quý Châu bên kia khí trời ấm áp, mẹ đã không còn ho nữa, em dâu con hiếu thuận, Thực ca nhi và Tình tỷ nhi cũng ngoan ngoãn bớt lo, người mẹ lo duy nhất chỉ có con, cách xa như vậy, đưa tin cũng bất tiện.”
“Mẹ, chúng ta không phải đã trở về sao!” Thường Nhuận Nga bên cạnh nghe lời này cười to nói.
Chỉ thấy hôm nay cô ta mặc một thân váy xanh đen thêu hoa, thân trên còn khoác áo tơ tằm màu trắng, mái tóc vấn thành búi tóc tròn, trên búi tóc cắm bộ diêu xuyên hoa hí châu mạ vàng, trên cổ tay còn đeo đôi vòng bạch ngọc, trông cả người nuột nà mặn mà không ít, tinh thần cực tốt, nói chuyện sảng lãng, không còn bảo thủ quy củ như lúc vừa bước vào cửa, cả người toát ra cảm giác cởi mở nhiệt tình.
Xem ra có phu quân bên cạnh so với không có phu quân bên cạnh, đối với phụ nữ mà nói thật đúng là không giống nhau a! Tô Tuệ Nương cười thầm trong bụng, trêu ghẹo nói: “Ôi, hóa ra chỉ có mẹ nhớ con, cô nàng không có lương tâm này không nhớ tỷ à? Uổng cho tỷ ngày đêm nhớ muội.”
“Xem tỷ tỷ nói kìa!” Thường Nhuận Nga cười vẻ mặt sảng khoái: “Sao không nhớ tỷ chứ! Đường núi xa xôi cách trở như vậy, muội cũng không quên đem cho tỷ hai thùng đặc sản đây này!”
“Xem như muội có lòng!” Tô Tuệ Nương mím môi cười.
Không bao lâu, Thực ca nhi cùng Tình tỷ nhi đến vấn an nàng, Tô Tuệ Nương một tay ôm một đứa, trên mặt đều là vui sướng: “Aiz! Lúc đi vẫn còn là đứa bé mới chỉ biết ngồi, loáng cái đã lớn chừng này rồi.”
Thực ca nhi dáng dấp vẫn khoẻ khoắn kháu khỉnh như lúc bé, Tình tỷ nhi thì ngược lại, đã trưởng thành một tiểu cô nương thanh tú, mặc áo ngắn thêu hoa lan, thoạt nhìn dịu dàng ít nói. Hai đứa chúng kỳ thật đã không nhớ rõ chuyện lúc bé, có thể là vì tổ mẫu luôn thường xuyên nhắc tới người cô cô này, lại còn thỉnh thoảng nhận được ít đồ ăn ngon đồ chơi đẹp từ kinh thành. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Cho nên đối với Tô Tuệ Nương, hai đứa bé rất yêu thích, giờ gặp lại, cũng không có cảm giác xa lạ, đều ngọt ngào chào một tiếng: “Cô cô ạ!”
“Đúng rồi, Duyên tỷ nhi đâu? Sao không thấy con bé?” Lâm thị thắc mắc hỏi.
Tô Tuệ Nương bèn kể chuyện con gái vào cung làm bạn học cùng công chúa. Lâm thị cùng Thường Nhuận Nga nghe xong càng tấm tắc lấy làm lạ, cảm thán không thôi.
Lúc từ Tô phủ đi ra, trời đã về chiều, bất chấp mấy người Tô Văn giữ lại, Tô Tuệ Nương cùng Yến Hoằng Chân lên xe ngựa trở về phủ. Thấy trên mặt thê tử vẫn hiện vẻ kích động như cũ, Yến Hoằng Chân không khỏi cười nói: “Văn đệ lần này sẽ phải ở trong kinh kiếm một chức quan trống mà, sau này có rất nhiều cơ hội gặp nhau, Tuệ tỷ tỷ đâu cần phải thế.”
“Ta biết!” Tô Tuệ Nương có phần ngượng ngùng lau mắt: “Cũng không biết sao, chỉ là cảm thấy rất vui.”
Thì ra trong bất tri bất giác, nàng đã xem mấy người Lâm thị cùng Tô Văn là người thân thật sự của mình rồi!
Giống như lời Yến Hoằng Chân nói, hai tháng sau, Tô Văn được bổ nhiệm làm Tả lang trung Lại bộ, quan cư chính ngũ phẩm.
Trong kinh thành, theo như lời tất cả người quen biết Tô Tuệ Nương mà nói, nàng thật sự là một nữ nhân tốt số, trên không có cha mẹ chồng, dưới không có chị em dâu, trượng phu trung thành, nữ nhi nhu thuận, cuộc sống giàu có, có quyền có thế, mà chính nữ nhân ấy, đoạn thời gian gần đây lại phát ra cơn giận kinh thiên, tức đến nỗi trực tiếp trở về nhà mẹ, mà mặc kệ đến trượng phu đau khổ van nài.
“… Xác định chứ?” Thường Nhuận Nga liếc nhìn chị chồng tái xanh cả mặt, cẩn thận dè dặt nói: “Tỷ phu, huynh ấy thật sự…”
Tô Tuệ Nương đột nhiên chảy nước mắt, căm hận nói: “A Nga muội cũng biết đó, dưới gối tỷ chỉ có mỗi Duyên tỷ nhi, con bé tuy tốt, nhưng chung quy vẫn là con gái, tỷ, tỷ trông mong sinh hạ một đứa con trai cỡ nào a. Vì điều này, mà tỷ uống biết bao chén thuốc đắng điều dưỡng thân thể, thắp hương bái Phật nơi nơi, chỉ cầu Bồ Tát có thể thành toàn tâm nguyện này của tỷ…” Tô Tuệ Nương khóc đến uất ức không thôi: “Nào ngờ, tỷ bên này cố gắng như vậy, hắn, hắn thế mà lại lén lút hạ thuốc tránh thai cho tỷ.”
Thường Nhuận Nga nghe đến đó trên mặt lộ vẻ đồng tình sâu đậm cùng thật khó mà tin được.
Người cô đồng tình dĩ nhiên là Tô Tuệ Nương, ở nơi thế đạo này, đối với phụ nữ mà nói sinh hạ con trai quan trọng đến cỡ nào a, đừng nói mấy lời gì mà trai gái đều như nhau. Con gái dầu có tốt mấy, cũng phải gả ra ngoài, chỉ có con trai mới có thể kế thừa hương khói, chống đỡ môn hộ, sau này mình già rồi thì mọi thứ đều phải dựa vào con trai. Xa không nói, nói đến Thích thị Hầu phủ đi, đó cũng là người có thủ đoạn, nhưng dầu thị ta giỏi như vậy, cũng bởi vì không có con trai mà cả đời phải sống dựa vào sắc mặt người khác. Hôm nay còn có ai nhớ được phu nhân Vĩnh Bình Hầu tình thâm ý nặng cùng Yến Hạo Nhiên vang danh khắp kinh thành xưa kia chứ?
Điều không thể tin được là Yến Hoằng Chân, trong mắt Thường Nhuận Nga, Yến Hoằng Chân đối với thê tử thật đúng là làm đủ bốn chữ “ngàn theo trăm thuận”, theo lý mà nói, không nên mặc kệ mong muốn của thê tử, làm ra chuyện lén lút bỏ thuốc, chỉ vì ngừa thai như vậy a.
“Nếu không phải tỷ một lần tình cờ phát hiện, hắn còn không biết sẽ gạt tỷ bao lâu đây!” Tô Tuệ Nương mặt xanh mét, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói: “Lần này, tỷ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn!”
Tô Tuệ Nương nói được thì làm được, trong nửa tháng sau, vô luận Yến Hoằng Chân tới Tô phủ bao nhiêu lần, Tô Tuệ Nương chính là không gặp. Chẳng còn cách nào, Yến Hoằng Chân vội đón con gái về, thấy con gái, Tô Tuệ Nương dĩ nhiên là cực kỳ cao hứng, bởi vì ở trong cung con bé được nuôi dạy chung với đám công chúa, cho nên trông uy thế hơn trước kia. Tuy nhiên, đây đều là ở mặt ngoài, ở trước mặt mẫu thân, cô bé vĩnh viễn vẫn là nha đầu “giảo hoạt” kia.
“Mẹ, mẹ ngàn vạn không thể tha thứ cho cha được!!” Duyên tỷ nhi mặt đầy căm phẫn: “Quá đáng, thật sự là quá đáng, dám tìm mẹ kế cho con!”
“Nói gì!” Tô Tuệ Nương bị lời của con gái làm cho mù mờ: “Mẹ kế gì cơ?”
“Đúng ạ, mẹ mấy ngày nay mẹ không ở trong phủ không biết…” Duyên tỷ nhi vẻ mặt do dự, dè dặt nói: “Chuyện hoàng thượng thưởng cho phụ thân tám ca cơ xinh tươi.”
Tô Tuệ Nương vừa nghe lời này, lửa tâm can phụt một cái hừng hực bốc cháy, giỏi lắm, mình rời nhà chưa tới nửa tháng, Yến Hoằng Chân dám thu ca cơ cơ đấy?
Bị phẫn nộ cùng ghen tỵ làm choáng váng đầu óc, nàng không nhìn thấy nụ cười giảo hoạt vụt qua của nữ nhi, bấy giờ thu thập qua quít, rồi leo lên xe ngựa trở về phủ.
Song, ngoài ý liệu nàng không có thấy ca cơ xinh xinh tươi tươi trong nhà mình (Duyên tỷ nhi hình dung), mà ngược lại nhìn thấy Yến Hoằng Chân quỳ trên tấm phản giặt đồ. Bắt gặp tình cảnh này, trong lòng Tô Tuệ Nương còn có gì mà chưa hiểu, nàng quay đầu nhìn con gái, ai ngờ nha đầu kia đã sớm lẩn đi đâu mất.
“Tuệ tỷ tỷ, Tiểu Thất biết sai rồi!” Yến Hoằng Chân cắn môi, lộ vẻ mặt vờ đáng thương, liên tu nói: “Nàng tha thứ cho ta đi!”
Nam nhi dưới gối có hoàng kim, hắn có thể làm đến nước này, cơn giận trong lòng Tô Tuệ Nương dĩ nhiên là đã tiêu tan.