Trong lòng lấy làm lạ, nàng nhìn lại kỹ hơn, quả nhiên ở một góc khăn nhìn thấy chữ thêu nho nhỏ, chữ kia đọc: “Tô.”
Tô Tuệ Nương lập tức hiểu ra đây là khăn tay của mình.
Cau mày trầm tư, một đoạn chuyện cũ xa xôi, hầu như đã hoàn toàn không còn nhớ rõ, dần dần hiện lên trong đầu. Đó là một ngày vào rất nhiều năm, rất nhiều năm về trước, Vương Gia Ao, mưa to, dưới tàng cây, đôi nam nữ bị dầm mưa, nhu ý chợt lóe qua dưới hàng mi… Rất nhiều đoạn ngắn tuôn ra trong đầu như biển, sau đó, Tô Tuệ Nương phẫn nộ, giống như một cây đuốc trong lòng bốc cháy phừng phực, nhắm thẳng vào Lâm Tú Châu, chưa từng có một khắc nào, nàng căm phẫn một nữ nhân như lúc này.
Chuyện này Tô Tuệ Nương không nói cho Yến Hoằng Chân, thậm chí ngay cả chuyện Trần thái phu nhân cầu hôn Duyên tỷ nhi cũng không nói, bởi vì trong lòng nàng đã có quyết định, mối hôn sự này tuyệt đối không thành.
Gặp lại Trần Ngọc là bốn năm ngày sau, hai người gặp mặt trong phòng khách Tô phủ, Tô Tuệ Nương cũng không nói gì trực tiếp đưa cái hộp cho Trần Ngọc. Trần Ngọc nghi hoặc nhận lấy rồi sau đó mở ra ngay tại chỗ, khi nhìn thấy tấm khăn tay bên trong, sắc mặt hắn chợt đại biến, đứng bật dậy.
Tô Tuệ Nương sắc mặt bình thản, cũng không nói gì thêm, chỉ nói: “Đây là vật thê tử huynh đưa cho ta. Trần công tử…” Nàng lẳng lặng nói: “Ta không hy vọng loại chuyện này sẽ phát sinh lần nữa.”
Trần Ngọc nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ở trong lòng nàng, cho tới bây giờ thật sự chưa từng thích ta ư?”
Tô Tuệ Nương nhíu nhíu mày, nàng cho là rất nhiều năm trước mình đã nói chuyện này rất rõ ràng rồi mà.
“Trần công tử…” đại để là vẻ mặt Trần Ngọc lúc này quá mức bi thương, Tô Tuệ Nương hơi hòa hoãn khẩu khí: “Thật xin lỗi, từ trước tới nay, ta chỉ xem huynh là bằng hữu.”
“Ta rốt cuộc không bằng hắn chỗ nào chứ?” Trần Ngọc bi thương nói: “Những điều kiện ban đầu nàng đưa ra, ta cũng có thể đáp ứng, vì sao không thể cho ta một cơ hội chứ?”
“Huynh cũng chẳng có gì thua kém ai cả.” Sau một lúc lâu, Tô Tuệ Nương nói: “Điểm khác nhau chỉ tại ta thích chàng ấy, mà không thích huynh, chỉ là như vậy mà thôi.”
Tâm chi sở hướng, thần chi sở vãng. (hướng về trái tim)
Loại chuyện này trước nay chính là không lừa được chính mình.
“Thì ra là thế, thì ra là thế.” Trần Ngọc hít sâu một hơi, nắm thật chặt cái hộp trong tay: “Là Ngọc mạo phạm, Yến phu nhân yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không tái phát sinh.”
Nhìn theo bóng lưng suy sụp của hắn, Tô Tuệ Nương khẽ thở dài. Thật ra Trần Ngọc không biết, tận đáy lòng hắn có lẽ cũng không thích nàng đến vậy, chỉ là không chiếm được cho nên càng để ý thôi. Giống như Đàm Duy lúc trước, trong lòng chỉ đau đáu nhung nhớ cái người “tốt đẹp” đã chết kia mà không để ý hạnh phúc thực tế tồn tại xung quanh.
Thật ngốc dường nào a, nàng âm thầm lắc lắc đầu.
Quả nhiên, từ đó về sau, thỉnh thoảng Tô Tuệ Nương đến phủ Uy Vũ Bá thăm Trần thái phu nhân, đối phương đều chưa từng nhắc lại chuyện hôn sự đôi trẻ hai nhà, như thể chưa từng nói chuyện này vậy, hơn nữa nàng cũng không gặp lại Lâm Tú Châu, nghe nói thị đã vào tiểu Phật đường ở hậu viện, ngày ngày tụng kinh niệm Phật vì sức khỏe của mẹ chồng.
Hôn sự của Duyên tỷ nhi cũng không vì một khúc nhạc đệm này mà làm rối bước đi của Tô Tuệ Nương, nàng vẫn thong thả tra tìm tỉ mỉ, nữ nhi năm nay chỉ mười hai mà thôi, không vội.
Cứ thế thời gian bất tri bất giác đến tháng bảy, khí trời bắt đầu nóng lên Tô Tuệ Nương bèn phân phó hạ nhân đổi hết một loạt vải màn, giường trúc, màn cửa. Có điều lúc này, trong nhà cũng chỉ có một mình Tô Tuệ Nương, Yến Hoằng Chân và Duyên tỷ nhi đều đã đi hành cung Nhiệt Hà, người trước là vì bồi giá, người sau là vì theo công chúa.
Chu Trọng Quốc tuổi tác đã cao, người lại vẫn phấn chấn như cũ, gần đây đặc biệt thích “cuộc sống gia đình”, đi tới đâu cũng dẫn theo mấy đứa trẻ bên người. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Lần này ngoài mấy tiểu hoàng tử, tiểu công chúa ra, còn có hai đứa con nhà Hoàng thái tôn, ba đứa cháu nhà Thành vương gia, cùng với trưởng tôn của Tấn vương đều dẫn theo. Chồng con không có nhà, Tô Tuệ Nương lập tức lười nhác hẳn, gần đây cũng không biết tại sao luôn cảm thấy mệt khủng khiếp, động tý là buồn ngủ.
Một ngày nọ, nàng đang nằm trên ghế trúc nghỉ trưa, có người đi tới bẩm báo: “Lâm phu nhân tới.”
Lâm phu nhân chính là bạn tốt hiện giờ của Tô Tuệ Nương – Lục Song Ảnh, hôm nay nàng cũng là người mẹ hai con rồi. Chẳng qua khác với kiếp trước, Lâm Ngữ Yên cũng không sinh ra trong thế giới này, thay vào đó là một cặp bé trai sinh đôi. Bị người gặp giữa giấc trưa, vẻ mặt Tô Tuệ Nương cũng có chút không chịu được, lật đật đứng dậy sửa soạn, rồi cho người mời Lục Song Ảnh vào.
“Xem tỷ kìa…” Lục Song Ảnh nhìn tóc mai lộn xộn của nàng, cười khẽ nói: “Giữa trưa còn ngủ, đúng là làm biếng.”
Tô Tuệ Nương đỏ mặt, sẵng giọng: “Muội phá mộng đẹp của người ta, ngược lại còn quở ta.”
Hai người quen biết đã nhiều năm, từ lâu không còn cố kỵ nhiều như trước nữa, Lục Song Ảnh mím môi ngồi xuống bên người nàng, Phương Nhi lập tức bưng trà lên.
Lục Song Ảnh lần này chẳng qua là tới gõ cửa mà thôi, hai người nói chuyện nhà chuyện cửa một lúc lâu, trong chút bất tri bất giác đề tài đã chuyển đến con cái.
“Aiz, hai đứa nhà muội chỉ là hơi nhỏ, nếu không nhất định phải làm thông gia với tỷ rồi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cười một tiếng: “Ta thấy muội ấy, là muốn con gái đến điên rồi.”
“Ai nói không phải chứ!” Lục Song Ảnh mặt mày mang cười nói: “Con trai tốt thì có tốt, nhưng không thân thiết bằng con gái.”
Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, đời trước, Lục Song Ảnh là có mình đầu tiên, năm sáu năm sau mới sinh hạ đích tử, kiếp này vậy mà khác xa, có lúc Tô Tuệ Nương cũng sẽ nghĩ, phải chăng cái gọi là “kiếp trước” chỉ là một giấc mộng của mình, căn bản chưa từng tồn tại?
“Tỷ thì sao? Vẫn chưa có tin tức gì à?” Lục Song Ảnh nhỏ giọng hỏi.
Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu.
“Aiz! Tỷ cũng đừng nghĩ nhiều.” Lục Song Ảnh vỗ vỗ mu bàn tay nàng, an ủi: “Lão gia nhà tỷ đối với tỷ thật tốt a, dù không có con trai, hắn cũng có thể che chở tỷ cả đời.”
Đối với chuyện sinh con, bây giờ trên cơ bản nàng coi như hết hy vọng rồi.
Thấy tâm tình nàng có phần sa sút, Lục Song Ảnh hơi tự trách, vội lái đề tài nói đến những chuyện khác, ở đến tận lúc trời chiều ngã về tây, Lục Song Ảnh bấy giờ mới mỹ mãn rinh về năm bồn thủy tiên xinh đẹp nhất trong vườn nhà Tô Tuệ Nương. Đại để là gợi lên “chuyện đau lòng”, lúc cơm tối Tô Tuệ Nương cũng không ăn nhiều, chỉ nhấp vài ngụm cháo Bích ngạnh, cứ thế liên tiếp nửa tháng trôi qua.
Tô Tuệ Nương bấm đốt ngón tay tính thời gian, trượng phu và nữ nhi kiểu gì cũng phải một tháng nữa mới trở về, bất giác lại càng uể oải cụt hứng hơn.
Tuy nhiên, cái gọi là tin dữ, luôn giống như sét đánh giữa trời quang, vĩnh viễn nhằm ngay lúc bạn không ngờ tới mà giáng xuống đột ngột.
Cho nên khi Tô Tuệ Nương ngồi trên xe ngựa, hoảng hốt đến Nhiệt Hà, nàng tuyệt đối không ngờ sẽ thấy tình cảnh ngày hôm nay.
Trong tẩm điện rường cột chạm trổ hoa lệ, trên chiếc giường lớn bằng gỗ mun, con gái của nàng hai mắt nhắm nghiền, cả người tái nhợt nằm nơi đó.
Chân Tô Tuệ Nương nhũn ra như sợi mì, nàng căn bản không biết mình làm sao đi qua đó, bây giờ nàng thậm chí đến cả sức để khóc cũng không có.
“Duyên Duyên, Duyên Duyên, con làm sao vậy? Mẹ đến rồi… con ngoan, con mở mắt nhìn mẹ đi, mẹ tới rồi này!”
“Tuệ tỷ tỷ!!” Chẳng biết từ lúc nào, Yến Hoằng Chân đi tới sau lưng nàng ôm thật chặt lưng thê tử, mặt đầy lo lắng quát: “Duyên tỷ nhi không có chuyện gì, thái y nói đừng lo, hô hấp, hô hấp…”
“Khụ khụ khụ khụ… …” Tô Tuệ Nương liều mạng ho khan nhưng không để ý đến hắn, chỉ liên tiếp kêu tên nữ nhi.
Duyên tỷ nhi bị thương, trước ngực quấn băng thật dày, lời Yến Hoằng Chân nói căn bản là giả dối, sao mà bảo không sao cho được? Nếu như không có chuyện gì, tại sao Duyên tỷ nhi không mở mắt, tên lường gạt!!! Trong lòng Tô Tuệ Nương chồng chất căm phẫn, nếu nữ nhi có gì bất trắc, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
“Yến cô nương là bị thương phế phủ.” Thái y cụp mi buông mắt quỳ trên đất, dè dặt bẩm báo: “Thần đã toàn lực cứu chữa, nhưng có thể vượt qua hay không, còn dựa vào chính vị cô nương kia.”
Lão giả trên ngự tọa tóc đã hoàn toàn hoa râm, nhàn nhạt ừ một tiếng, sắc mặt y nghiêm nghị, nếp nhăn nơi khóe mắt vốn bất mãn lại có vẻ ác liệt uy nghiêm.
“Đi xuống đi.”
“Vâng!”
Sau khi thái y đi, nữ tử vẫn luôn ngồi bên cạnh ngự tháp không xa đột nhiên đứng dậy, nhìn kỹ lại, không phải Lệ phi thì còn ai vào đây.
“Àizz! Lần này, quả may mà có vị cô nương nhà Võ tiến bá kia, nếu không nhờ cô bé, bây giờ nằm trên giường có thể là Bình Nhi rồi!” Vừa nói Lệ phi liền cúi đầu rơi nước mắt.
Vẻ mặt Chu Trọng Quốc càng tệ.
“Hoàng thượng, thần thiếp luôn cảm thấy sự kiện lần này không phải trùng hợp…” Lệ phi lộ vẻ mặt đau tận tim can: “Con gấu kia nhằm về ai mà không được, cớ sao lại hướng về phía bọn trẻ con chứ, không chỉ có Bình Nhi, mà Thông Nhi cũng đang ở gần đó a…” Nói đến đây, thị lộ ra vẻ mặt căm hận càng thêm rõ ràng, gần như là võ đoán: “Nhất định là có kẻ giở trò đằng sau.”
Chu Trọng Quốc biết thị ý chỉ cái gì, trong đầu y, gương mặt của Thành vương, Tấn vương, cùng với Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn dồn dập lướt qua, sau một lúc lâu, y hừ lạnh một tiếng nặng nề.
Kể từ lúc Tô Tuệ Nương tới, liên tục ba ngày Duyên tỷ nhi vẫn thoắt tỉnh thoắt mê như trước. Tô Tuệ Nương nghĩ tới không gian tùy thân của mình, thế là mỗi ngày đều đích thân đút con gái uống ít nước suối, giống như lúc con còn bé vậy, kề kề cạnh bên không rời, Tô Tuệ Nương cũng không mượn tay người khác, cẩn thận, tỉ mỉ, đau lòng chăm sóc con.
Yến Hoằng Chân có lúc ở đây có lúc không, kể từ hôm đó trở đi, hai vợ chồng chưa từng nói với nhau câu nào.