Dưới khóe mắt Tô Tuệ Nương có thâm quầng, trên gương mặt tái nhợt là mỏi mệt trầm trầm, nàng ngồi bên giường lẳng lặng nhìn con gái vẫn hôn mê trên giường, có tiếng bước chân nhè nhẹ tiến đến gần, mùi hương quen thuộc tản dần sau lưng, người nọ giơ tay lên nhiều lần do dự, nhưng vẫn không dám chạm đến vai nàng, Tô Tuệ Nương không quay đầu lại, người nọ đứng một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ lui ra ngoài.
“Sao còn chưa tỉnh chứ?” trong mắt Tô Tuệ Nương ngập đầy bi thương, nàng hy vọng dường nào mình có thể thay con gái nhận nỗi đau này.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân lại vang lên sau lưng.
“Yến phu nhân…” Đó là giọng nói vừa non nớt vừa khàn khàn, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Duyên tỷ nhi tỉnh chưa?”
Tô Tuệ Nương xoay người, nhìn thiếu niên trước mắt, sau đó khẽ lắc đầu: “Chưa từng tỉnh lại.”
Hốc mắt tiếu niên kia thoáng chốc càng đỏ, cúi đầu, gắt gao nắm quả đấm, nghẹn ngào không ngừng nói: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, cũng là vì cứu ta, muội ấy mới…”
“Hoài An Vương điện hạ xin chớ nói như vậy.” Trông dáng vẻ khóc không ra hơi của cậu, Tô Tuệ Nương tuy chua xót trong lòng, nhưng vô luận thế nào cũng không dâng lên được cảm giác trách tội: “Duyên tỷ nhi sẽ tỉnh lại, ngài không cần tự trách.”
Hoài An vương Chu Bình lúc này chẳng qua chỉ là một bé trai mười mấy tuổi, nghe vậy dùng sức lau nước mắt của mình, nức nở nói: “Yến phu nhân, có thể cho ta tận mắt nhìn muội ấy một chút không?”
Tô Tuệ Nương chậm rãi đứng lên trở tay khẽ kéo màn ra, Chu Bình bước đến trước mấy bước, nhìn Duyên tỷ nhi ốm yếu trên giường, chỉ cảm thấy tim khó chịu như bị nứt ra, không nén được bò tới bên giường, bật khóc lớn.
“Huhu… huhu… con, con gấu kia vốn là định tấn công ta, là muội ấy đẩy ta ra, là muội ấy cứu ta, Yến phu nhân, là ta hại con gái bà, đều là lỗi của ta..”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cũng rơi lệ không ngừng, chỉ một thoáng, trong phòng ngập đầy tiếng khóc thảm thiết của hai người một lớn một nhỏ họ.
Cứ thế lại qua hai ba ngày, bệnh tình của Duyên tỷ nhi rốt cục bắt đầu thuyên chuyển, chí ít không còn liên tục nóng sốt nữa, người cũng thanh tỉnh nhiều hơn. Tô Tuệ Nương thấy thế, trong lòng có thể nói là vui mừng quá đỗi, càng thêm tận tâm tận lực chăm sóc. Rốt cục tại hơn nửa tháng sau, thái y xác định Duyên tỷ nhi đã thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, bây giờ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng cho tốt.
Tô Tuệ Nương nghe xong, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Cũng không biết có phải là do tinh thần bỗng chốc thả lỏng, nàng chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó không còn tri giác nữa.
Đồng thời có mặt tại chỗ, Yến Hoằng Chân trong nháy mắt tái mặt, sau khi một phen đỡ được thê tử, cuống quít gào rống với thái y, khiến lão sợ suýt vỡ cả mật.
Lúc Tô Tuệ Nương tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, Yến Hoằng Chân ngồi bên giường, nắm thật chặt hai tay nàng, thấy nàng tỉnh lại, mới thở phào một hơi.
Yến Hoằng Chân nghe vậy trên mặt lộ vẻ như bi như hỉ, tóm lại là dáng vẻ rất ư là rối rắm.
Tô Tuệ Nương nhíu mày, bật người toan ngồi dậy: “Phải chăng Duyên tỷ nhi con nó…”
“Duyên tỷ nhi không sao, nàng an tâm!” Yến Hoằng Chân vội đè lại đầu vai nàng.
“Mà là nàng, nàng, nàng lại mang thai…”
Tô Tuệ Nương nghe vậy tức khắc nghệt mặt ra đó, trong cổ họng nàng phát ra thanh âm thở hốc vì kinh ngạc: “Chàng nói cái gì?”
“Là thật, thái y nói, đã sắp hai tháng.” Yến Hoằng Chân liếc nhìn bụng thê tử, thở dài nói: “Vì cái này, lại thêm mấy ngày nay nàng mệt nhọc quá độ, mới đột nhiên ngất xỉu.”
Giờ phút này, trong lòng Tô Tuệ Nương quả thật là không nói rõ cảm giác gì, sau một lúc lâu mới chậm rãi sờ bụng mình, lo âu hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
“Ừ, đúng hạn uống thuốc dưỡng thai, mấy ngày nay đừng xuống giường, ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi.” Yến Hoằng Chân vươn tay chậm rãi viền theo gương mặt mỏi mệt của thê tử: “Thực xin lỗi, đều là lỗi tại ta!”
Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân mấy ngày nay hiển nhiên cũng dằn vặt cực kỳ đau khổ, hắn gầy đi rất nhiều, cằm lún phún râu, hai mắt nhìn nàng phủ đầy áy náy. Tô Tuệ Nương nào không biết hắn mỏi mệt, ban ngày phải hầu hạ cạnh hoàng đế, ban đêm lại ở bên cạnh vợ con, cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi, kể cả người sắt cũng chịu không nổi a.
Tô Tuệ Nương thấy thế tim bỗng đau nhói, nữ nhi đã bình an chuyển biến tốt, mình lại ngoài ý muốn được gặp tin vui. Lúc này trong lòng sớm đã không còn oán thán. Bất tri bất giác xoa gò má hắn, thở dài nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Chỉ cần Duyên tỷ nhi bình an vô sự, chuyện gì ta cũng có thể tha thứ.”
Yến Hoằng Chân cúi đầu, vùi vào gáy Tô Tuệ Nương, có giọt nước ấm nóng lăn trên da, Tô Tuệ Nương run nhè nhẹ, dịu dàng vuốt ve lưng hắn, nữ nhi gặp chuyện không may, người sợ hãi đâu chỉ một mình nàng?
Chảng biết qua bao lâu, Tô Tuệ Nương lại ngủ thiếp đi, Yến Hoằng Chân kéo chăn mềm phủ lên người nàng, cẩn thận dịch bốn góc chăn, sau đó xoay người đi ra ngoài, một cái bóng màu đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn, quỳ một chân trên đất, cung kính kêu một tiếng: “Đại nhân!”
Yến Hoằng Chân không còn vẻ mệt mỏi như vừa rồi, trong hai mắt toát lên trùng trùng sát khí: “Nói.”
“… Kẻ sau màn kia làm rất sạch sẽ, trên cơ bản không để lại manh mối gì, nhưng thuộc hạ phát hiện lúc xảy ra chuyện, y phục mặc trên người Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều bị hun thuốc, thuốc kia không màu không vị, nhưng có thể dẫn dụ dã thú nổi điên, cho nên… lần theo đầu mối, tra ra được một cung nữ của Thượng y cục tên là Tú Quyên… nhưng đáng tiếc, cô ta mấy ngày trước đã ôm bệnh bỏ mình.”
“Cho nên chết không có đối chứng sao?” Yến Hoằng Chân cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đều là âm lãnh.
“… Cũng không hẳn vậy.” Bóng đen kia nói: “Thuộc hạ liên tục điều tra nghe ngóng phát hiện cô ả Tú Quyên kia trước khi chết từng…”
Không biết qua bao lâu, thanh âm của hai người dần dần lắng xuống.
Nửa đêm, bên ngoài nổi lên một trận gió to, ánh trăng trên trời vốn sáng tỏ cũng bị mây đen ngăn trở, thảng như báo trước chuyện gì không hay vậy, một cơn mưa lớn ầm ầm trút xuống. Tô Tuệ Nương nằm trên giường liên tục ba ngày, cuối cùng không an tâm chỗ con gái, bất chấp mọi người khuyên can, vẫn xuống giường đi thăm.
Lúc vào phòng, ngoài ý liệu phát hiện nơi này có vài vị khách nhỏ.
Tứ hoàng tử Chu Bình.
Ngũ hoàng tử Chu Thông.
Cùng với Vĩnh Ninh công chúa bé nhất.
Tô Tuệ Nương đến hành lễ bái kiến, rồi mới đi tới bên giường nữ nhi, Duyên tỷ nhi lúc này đang nửa tựa trên gối đầu, thấy mẫu thân tới, lập tức cặp mắt đỏ lên, vươn hai tay, yếu ớt kêu một tiếng: “Mẹ…”
Tim gan Tô Tuệ Nương lập tức xoắt thành một nùi, nước mắt chảy xuống, run rẩy hỏi: “Còn đau không?”
Duyên tỷ nhi lắc lắc đầu, khóc nói: “Mẹ, mẹ mau ngồi xuống. Cha nói, mẹ vì chăm sóc con, thiếu chút nữa… hu hu mẹ…”
Mắt thấy hai mẹ con này còn kém ôm nhau mà khóc thôi, bên kia mặt Tứ hoàng tử Chu Bình không khỏi trắng nhợt, cắn chặt môi dưới, bản tính cậu khoan dung nhân đức, tuy hơi có vẻ mềm yếu, nhưng đáy lòng là một đứa bé phúc hậu. Ngày thường bởi nguyên nhân này, cậu kỳ thật cũng không được Chu Trọng Quốc yêu thích mấy, mà bên chỗ mẫu thân thì… đâm ra cậu thường bị sơ sót lãng quên, một loại cảm giác cô độc luôn vây quanh cậu. Nhưng chính một người như cậu đây, cô bé kia ấy mà lại xả thân cứu giúp, cậu vĩnh viễn cũng không quên được, vẻ mặt cô bé lúc đẩy cậu ngã ra đất.
Cô bé xinh xắn tựa như hoa kia.
Cô bé thường cười vang rực rỡ như mặt trời kia.
Cô bé từng đứng ra lúc cậu bị bắt nạt kia.
Cô bé vì cứu cậu thiếu chút nữa bồi tánh mạng của mình vào kia.
Cô bé cậu từng vụng trộm thích từ rất lâu rất lâu kia.
Hai mắt Chu Bình nhu hòa nhìn Duyên tỷ nhi khóc thành con mèo hoa trên giường, lộ ra vẻ mặt cũng chực muốn khóc theo.
Cô có thể tỉnh lại, thật là tốt quá!
“Yến phu nhân, bà đừng khóc.” Vĩnh Ninh công chúa bé nhất, đỏ mắt nhích lại gần, an ủi khuyên: “Duyên tỷ tỷ đã không sao rồi, tỷ ấy rồi sẽ khỏe lại thôi.”
“Phải đấy, phải đấy” bên kia, Ngũ hoàng tử Chu Thông gục gặc đầu, sau đó trên gương mặt trắng nõn xuất hiện thần sắc căm hận, liên tục khoa tay múa chân hét lên: “Tất cả đều do lỗi Chu Hậu Khiêm! Nếu không phải y săn được con gấu điên kia, Duyên tỷ nhi sao có thể bị đả thương như vậy…”
Chu Hậu Khiêm chính là trưởng tử của Tấn vương, rất nhiều năm trước rời khỏi đất phong của phụ thân, một mình sống trong hoàng cung. Y thừa kế võ dũng của cha, công phu rất cao, lần săn bắn trong hành cung này, một mình y săn được một con gấu, Hoàng thượng nghe thế mừng rỡ, trước mặt mọi người liên tục khen ngợi y. Nhưng tại lúc hiến lễ, con gấu xám vốn hấp hối không thể động kia, chẳng biết sao bỗng nổi điên lên, sau khi xé xác hai tên thị vệ, chạy thẳng tới chỗ Tứ hoàng tử…
Mấy người ở lại thêm một lúc, mới cáo từ rời đi.
Giờ tâm tình Tô Tuệ Nương đã khá hơn nhiều, nàng nắm tay con gái, tỉ mỉ nhìn gương mặt con, sau một lúc lâu mới nửa oán giận nửa là đau lòng trách: “Con có biết, con thiếu chút nữa hù chết mẹ!”
Duyên tỷ nhi le lưỡi, vẻ mặt hối lỗi: “Mẹ, thực xin lỗi, là con sai rồi, con, con lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy!”
“Con còn nói nữa!!” nhắc tới đây là Tô Tuệ Nương giận sôi cả người: “Nha đầu nhà con, sao lại lớn gan như vậy, còn dám chạy đi cứu người, con chỉ là một đứa bé có biết không!!”
Chung quanh nhiều thị vệ cung nữ như vậy, sao chỉ có mỗi con.
Tô Tuệ Nương trắng mặt nói: “Chẳng lẽ con không nghĩ, nếu con có gì bất trắc, cha mẹ làm sao bây giờ, chẳng lẽ vất vả khổ sở nuôi con nhiều năm như vậy, con báo đáp cha mẹ như thế sao!”
Nói câu khó nghe, nàng thà lần này người bị thương là Ngũ hoàng tử Chu Bình chứ không phải con gái bảo bối mình nâng niu từ bé này.