Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 127: Lửa giận



Edit: Mạc Thiên Y

Sự thật chứng minh con gái nàng cũng không phải loại người “kiến nghĩa dũng vi”(dám làm việc nghĩa).

“… Lúc ấy cũng không biết là tên khốn kiếp nào.” Duyên tỷ nhi trễ cái miệng nhỏ, mặt phẫn hận: “Đẩy con ra …”

Sau đó, cô bé bị đẩy lại không cẩn thận đụng phải Hoài An Vương, cuối cùng vô tình chắn một họa thay người ta.

Tô Tuệ Nương: “… ….”

“Khụ khụ. Tóm lại chính là con quá bất cẩn.” Sau một lúc lâu, nàng mới nói như vậy: “Ừ, chuyện này chỉ hai mẹ con mình biết là được, không cần nói với những người khác.”

“Dĩ nhiên rồi.” Khuôn mặt nhỏ của Duyên tỷ nhi gần như xoắn thành cục bông: “Cũng không thể bị thương công cốc được.”

Tô Tuệ Nương nhìn con gái như vậy, trong lòng lặng lẽ thở phào ra, nàng còn tưởng là Duyên tỷ nhi có tâm tư gì không nên đối với Hoài An Vương kia, cho nên mới bất chấp tánh mạng như vậy, may mà không có chuyện đó.

“Đợi sau khi trở lại kinh thành, mẫu thân sẽ đến Vân Nhạc Tự thắp nhang cầu phúc cho con.” Tô Tuệ Nương lắc đầu nói: “Cũng có thể xua đi chút khí xui.”

“Đúng đó, đúng đó! Mẹ phải đốt thêm vài cây nha.” Duyên tỷ nhi khụt khịt mũi nhỏ: “Con đúng là xúi quẩy quá mà.”

Sự thật chứng minh, nỗi xui xẻo này của con gái, cũng không chịu khổ suông. Dù sao con bé đã “cứu” con trai của hoàng thượng. Kết quả là, sau bốn ngày Duyên tỷ nhi tỉnh lại, rất nhiều trân thưởng được thánh thượng ban thưởng, không chỉ có thế, Lệ phi nương nương cũng thay mặt hoàng thượng đến thăm, trong lời nói đều tán thưởng Duyên tỷ nhi, mở miệng một tiếng anh dũng, mở miệng một tiếng trung nghĩa, miệng đầy tán dương không ngớt. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ  Tô Tuệ Nương thấy vậy trong lòng lại không vui nổi, nếu như có thể, nàng hy vọng chuyện này có thể lắng xuống, vài năm sau cũng sẽ bị mọi người quên lãng. Nhưng rất hiển nhiên, Lệ phi nương nương lại không nghĩ như vậy, thị còn bày ra tư thế như ước gì tất cả mọi người đều biết, con gái nhà Võ Tiến bá vì cứu Hoài An vương mới bị thương nặng như vậy. Điều này làm cho Tô Tuệ Nương sao có thể vui cho được.

Dĩ nhiên, ngoài thương thế của Duyên tỷ nhi đang dần chuyển biến tốt ra, đối với “sự cố” lần này rốt cục đã điều tra ra được. Đến cùng là “ngoài ý muốn” hay là cố ý “mưu sát”, tất cả đều phải xem đương kim bệ hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào.

®Мαc.ŦЋιεη.Ψ

Hành cung Nhiệt Hà, tại một chỗ trên chánh điện.

Chu Trọng Quốc ngồi trên long ỷ, đứng bên trái là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ Tưởng Bân, bên phải là Ngũ Thành binh mã Chỉ huy sứ – Võ Tiến bá Yến Hoằng Chân. Dưới bệ rồng, lại quỳ không ít người, từ trái sang phải, theo thứ tự là Thành vương Chu Phú, Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn, và trưởng tử của Tấn vương nay đã hai mươi mấy tuổi Chu Hậu Khiêm. Bầu không khí lúc này không thể nghi ngờ là ngưng trọng đến gần như hít thở không thông, gánh lấy ánh mắt sắc bén tựa như ưng của hoàng thượng, ba người bên dưới đều mướt cả mồ hôi, kinh hồn bạt vía.

Chẳng biết qua bao lâu, một chén trà nóng từ trên bệ rồng đập mạnh xuống, kèm theo tiếng sứ vỡ chói tai, Chu Trọng Quốc gằn từng chữ từng chữ: “Tốt, tốt, tốt lắm, thì ra mấy người các ngươi đều mong trẫm chết sớm như vậy a!”

“Phụ hoàng… Hoàng gia gia…” ba người bên dưới toát mồ hôi lạnh càng nhiều, rối rít kêu la: “Nhi thần oan uổng… Hoàng gia gia xin bảo trọng thân thể…”

“Hoàng thượng bớt giận.” Kể cả Tưởng Bân cùng Yến Hoằng Chân hai bên tả hữu cũng vội quỳ một gối, liên tiếp khuyên lơn.

Chu Trọng Quốc ấy lại chẳng chút mảy may “bớt giận”, đốm lửa trong lòng ngược lại cháy càng hừng hực.

“Hoàng gia gia, tai nạn lần này đều là lỗi của tôn nhi.” Trưởng tử của Tấn vương, Chu Hậu Khiêm quỳ trên đất, ra chiều ai làm người đó chịu: “Tôn nhi nguyện ý nhận hết thảy trách nhiệm, cam nguyện chịu phạt.”

Con gấu kia là đích thân y săn được, vốn là muốn nhân quả này lộ diện ở trước mặt thánh thượng, nào ngờ sẽ xuất hiện sơ suất lớn như vậy, giờ phút này, trong lòng y cũng hối hận không ngơi.

“Hậu Khiêm điệt nhi à, lần này xác thực là cháu gây đại họa rồi!!” Thành vương một bên lập tức lộ vẻ mặt vô cùng đau đớn, vênh cái gương mặt to bè lên, chậc chậc nói: “Bắn về được con gấu nửa chết nửa sống, làm kinh động thánh giá, còn suýt nữa khiến cho hai tiểu hoàng đệ mất mạng tại chỗ. Người biết thì nói đây là ngoài ý muốn, không biết còn tưởng là cháu cố ý bắt về con thú dữ, thật…”

“Nhị hoàng thúc, thúc đừng vội ngậm máu phun người.” Chu Hậu Khiêm tức giận, trong tên y mặc dù có chữ “Khiêm”, nhưng tính tình lại hung hãn mười đủ mười, người võ dũng, nghe vậy lập tức mặt đỏ lên, điệu bộ hận không thể đánh Thành vương.

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, trên long ỷ, sắc mặt Chu Trọng Quốc càng kém.

Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn thấy rõ ràng, lập tức làm điệu bộ hiền lương, tả hữu khuyên bảo.

Đối với bên này nói: “Hoàng thúc lời này nghiêm trọng rồi, Khiêm đệ cũng không phải cố ý.”

Đối với bên kia nói: “Khiêm đệ không nên chống đối hoàng thúc như thế, thúc ấy là trưởng bối chúng ta a!”

Chu Hậu Văn ngôn ngữ ôn hòa, lời nói mạch lạc thứ tự, từng câu có lý, chẳng bao lâu hai người bên dưới đều hừ nhẹ một tiếng, ngưng nháo.

Yến Hoằng Chân nhìn thấy cảnh này, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười khó lường.

“Vẫn còn diễn trò!” hốt nhiên, hoàng thượng vỗ mạnh lên tay ghế dựa, đứng bật dậy từ trên bệ rồng bước xuống, đi tới trước người Thành vương Chu Phú, tại lúc đối phương còn chưa kịp ra bất kỳ phản ứng nào, chính là đạp mạnh một cước ngay giữa ngực.

Thành Vương hét thảm một tiếng, thân thể béo tròn lăn lông lốc mấy vòng trên đất mới dừng lại.

“Nghiệt tử, mi tâm thuật bất chính, ý đồ mưu hại thủ túc, trẫm hôm nay liền diệt mi, người đâu…”

“Phụ hoàng oan uổng, oan uổng a!!!” Thành vương hớt hải, lấy tốc độ nhanh như chớp hoàn toàn không phù với hợp thân thể của y, từ dưới đất bò dậy, bổ nhào tới trước người Chu Trọng Quốc, ôm bắp đùi phụ hoàng, khóc đến sợ hãi không thôi: “Nhi thần chưa từng làm chuyện này, nhi thần là oan uổng a.”

“Được, trẫm hôm nay sẽ cho ngươi chết được rõ ràng, Tưởng Bân, dẫn tới cho trẫm.”

“Dạ!”

Chẳng bao lâu, một đôi nam nữ đã bị người đè lên.

Tưởng Bân nửa cúi đầu, chắp tay nói: “Bẩm Hoàng thượng, hai người này chính là anh trai và chị dâu của cung nữ Tú Quyên.”

“Tú Quyên? Tú Quyên nào?” trên bản mặt phì nộn của Thành vương toát ra vẻ mờ mịt.

Chu Trọng Quốc lãnh đạm nhìn y một cái, không nói tiếng nào.

“Trước mặt bệ hạ, hai người các ngươi còn không mau khai ra.” Tưởng Bân quắc mắt, quát một tiếng.

Bên dưới, đôi nam nữa kia tức khắc kinh hãi, ngay sau đó thị bèn há miệng run rẩy nói: “ Tú, Tú, Tú Quyên là em chồng tôi, ở trong cung là cung nữ của Thượng y cục, hơn nửa tháng trước, nó nhờ người đưa về một phong thư còn, còn có một miếng ngọc bội, sau đó, sau đó đột nhiên liền chết. Hoàng thượng, cũng là nha đầu chết tiệt kia gây ra họa, tạo nghiệt, không có liên quan gì đến vợ chồng con a, hoàng thượng cầu xin ngài, tha mạng, tha mạng a…” người phụ nữ kia hiển nhiên đã sợ hãi tới cực điểm, không ngừng dập đầu.

Tưởng Bân thuận thế trình lên một cái khay, trên khay là lá thư và ngọc bội mà thị nói.

Khi thấy hai thứ này, Thành vương loáng cái tái mặt, vô số mồ hôi lạnh từ trên cái trán sói của y rỉ ra, cả người bắt đầu run rẩy.

“Mi dám nói đây không phải là vật của mi?” Chu Trọng Quốc giơ cao miếng ngọc bội kia, sau đó ở trước mắt tất cả mọi người, ném phịch lá thư trên khay vào mặt y: “Mi mua chuộc cung nữ kia, sai nó hun dược vật lên y phục của lão tứ và lão ngũ, dẫn tới loài thú phát điên, cung nữ kia tự biết khó thoát bị diệt khẩu, nên trước khi chết viết phong thư này, và để lại miếng ngọc bội tùy thân này trẫm năm đó tự tay thưởng cho mi… Lão Nhị, mi còn cái gì để nói!”

“Oan uổng, oan uổng, phụ hoàng nhi thần thật là oan uổng.” Giờ phút này, Chu Phú sớm đã sợ đến bay cả hồn vía, y tính tình tham lam ngu dốt, vốn chỉ là hạng giá áo túi cơm, lúc này đối diện với cơn giận lôi đình của Chu Trọng Quốc, ngoài kêu oan khàn cả giọng ra, lại chẳng thể phân biệt được gì khác.

“Tất cả sự thật đều ở đây, mi còn muốn chống chế.” Chu Trọng Quốc đầy mặt âm hàn, chẳng mảy may để ý đến lời cầu khẩn của y, giọng căm hận nói: “Ngươi hôm nay có thể mưu hại ấu đệ, ngày mai sẽ có thể giết vua cha. Trẫm há có thể tha cho ngươi. Kể từ hôm nay, trẫm sẽ phế vị trí Thành vương của ngươi, cách chức làm thứ dân, giam cầm trong phủ không có ý chỉ của trẫm, không cho bước ra phủ đệ nửa bước!”

Chu Phú nghe vậy cả người co quắp ra đất, mặt vẫn gào khóc: “Oan uổng, oan uổng, nhi thần không có làm, nhi thần không có làm a!”

Song, vô luận y cầu khẩn thế nào, hiển nhiên đều không thể thay đổi quyết định của Chu Trọng Quốc, rất nhanh thì bị kéo xuống.

Bên trong đại điện im ắng, thế tử Tấn vương Chu Hậu Khiêm hiển nhiên chưa định thần lại từ trong bước ngoặt này, trên mặt vẫn là vẻ kinh ngạc. Mà Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn, bên khóe miệng hắn toát lên độ cong khó có thể kiềm chế, hắn siết chặt quả đấm, trái tim hưng phấn đập bình bịch.

“Hoàng tổ phụ…” hắn ngẩng đầu vẻ mặt tình chân ý thiết nói: “Nhị thúc đích xác là phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng xin nể tình thúc ấy…”

“Đủ rồi!” Chu Trọng Quốc không đợi hắn nói xong, không kiên nhẫn khoát tay áo: “Trẫm mệt mỏi, hai người các ngươi lui xuống cả đi.”

Chu Hậu khiêm cùng Chu Hậu Văn liếc nhau, hai người lẳng lặng lui ra ngoài.

Hai vợ chồng nhà kia vẫn co quắp quỳ trên mặt đất, hiển nhiên đã bị dọa đến ngu người, Chu Trọng Quốc thấy thế phiền lòng, Tưởng Bân lập tức đưa mắt ra hiệu, tự có thị vệ nhanh như bay tiến lên bịt miệng, lôi họ xuống. Đợi trên đại điện chỉ còn lại ba quân thần họ, Chu Trọng Quốc mới như thở dài hỏi: “Hoằng Chân a, con gái nhà ngươi đã khỏe chưa?”

“Nhờ hồng phúc của hoàng thượng.” Yến Hoằng Chân cung kính nói: “Tiểu nữ bây giờ đã là rất khỏe rồi ạ, nhưng đại phu có nói, bây giờ vẫn chưa thể vọng động, phải kiên trì tĩnh dưỡng một thời gian mới được.”

“Ừ, lần này hoàng nhi có thể bình an vô sự, ít nhiều là nhờ có con bé!” Chu Trọng Quốc than thở nói: “Một tiểu cô nương có thể có dũng khí như thế, thực đáng tiếc, Hoằng Chân à, ngươi đã nuôi dạy một đứa con gái ngoan trung dũng song toàn a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.