Lần này vào kinh, Tấn vương ôm ý định giành giật ngôi hoàng đế cùng Hoàng thái tôn, dĩ nhiên là đã chuẩn bị chu đáo sẵn, gã chia binh hai đường, một đường do bản thân suất lĩnh trên dưới một trăm kị binh, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới kinh thành; một đường là hai vạn đại quân chia thành tốp nhỏ, tập hợp tại Thượng Kinh. Đến lúc đó, nếu Chu Hậu Văn không chịu thỏa hiệp, gã sẽ cưỡng chế phát động cung biến. Dưới tình huống chưa có thánh chỉ truyền ngôi, thân làm con, lại thêm gã quân công hiển hách, phần thắng hiển nhiên lớn hơn. Tuy nhiên, kế hoạch này tuy tốt, nhưng điều vô cùng bất hạnh là, Chu Trọng Quốc lão ta lại tự mình tỉnh lại, người không có chuyện gì a~~~ kết quả chính là Tấn vương cùng Chu Hậu Văn bị trói vào một chỗ, rầm rập hạ ngục.
Con trai Tấn vương vừa thấy không ổn, cắn răng một cái, cũng không biết nghĩ như thế nào, thế nhưng mang theo hai vạn đại quân phiên đế tấn công đến kinh thành. Nhưng rất hiển nhiên, y nhất định thất bại, bởi vì nơi cách kinh thành không xa, là sở chỉ huy của Ngũ Thành binh mã, trong đó năm vạn đại quân đã hoàn toàn tập kết xong xuôi, Yến Hoằng Chân thi hành chiến thuật “trùm đầu chặt đuôi”, chỉ dùng hai canh giờ liền đánh bại đối phương, cũng bắt sống được con trai Tấn vương, Chu Hậu khiêm.
“Đồ lường gạt nhà ngươi, tiểu nhân!” Bị trói gô, Chu Hậu Khiêm hai mắt đỏ au nhìn Yến Hoằng Chân mặc giáp bạc dính máu trước mặt, gương mặt vặn vẹo cơ hồ như lệ quỷ: “Ngươi không phải luôn miệng nói sẽ giúp ta hoàn thành sự việc sao? Tên lường gạt, bịp người…”
Yến Hoằng Chân nghe vậy cười lạnh một tiếng, khóe mắt diễm lệ vẽ ra độ cong chế nhạo: “Nếu ta không nói như vậy, ngươi sao có thể thật sự dẫn người mưu phản, muốn trách thì trách bản thân ngươi ngu xuẩn thôi!”
“Ngươi vì sao phải làm như vậy?”
“Vì sao?” Yến Hoằng Chân lộ ra vẻ mặt âm lãnh mà cười: “Chả vì sao cả, đừng nói làm như ngươi vô tội lắm vậy, nếu không phải trong lòng ngươi cùng Tấn vương thật sự chứa niệm tưởng như vậy, làm sao lại bị ta lừa được.”
“Yến Hoằng Chân ngươi không chết tử tế được!!” Chu Hậu khiêm điên cuồng hét lớn: “Ta phải bẩm báo Hoàng thượng, đây hết thảy đều là ngươi âm thầm giở trò, là ngươi sai người truyền tin đến đất Tấn, khiến cho chúng ta tin tưởng hoàng thượng thật sự khó qua khỏi, là ngươi, đây hết thảy đều do ngươi kích động.”
“Vậy thì thế nào?” Yến Hoằng Chân cười lạnh, đầy khinh thường lập lại: “Vậy thì thế nào?”
Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, chuyện cha con Tấn vương mưu phản đã thành chuyện đã định, chẳng qua hai tên tù thôi, có thể thế nào.
Về điểm này, chắc hẳn trong lòng Chu Hậu Khiêm cũng hiểu, thấy mặt Yến Hoằng Chân đầy bạc tình âm lãnh, tưởng tượng thấy kết cục sắp đến của mình, Chu Hậu Khiêm bỗng nhiên ôm đầu khóc rống, nhào tới bên chân Yến Hoằng Chân đau khổ van lơn: “Yến đại nhân, ta cầu xin ngươi, thả cho ta một con đường sống đi, ta, ta nguyện lấy vạn kim hiếu kính đại nhân, chỉ xin ngài lén thả ta là được!”
“Thế tử điện hạ thật là hồ đồ.” Yến Hoằng Chân lạnh nhạt nói: “Người đâu, kéo hắn xuống.”
“Không ——” mắt thấy mình bị hình cụ trói lại, Chu Hậu Khiêm quát to một tiếng, bỗng phát điên: “Yến Hoằng Chân ta nguyền rủa ngươi, ngươi không chết tử tế được, vợ ngươi mỗi ngày gian dâm, con gái ngươi đời đời làm kỹ nữ, con trai ngươi đời đời làm nô, ngươi —— phụt ————” một cỗ máu tươi phóng lên cao, cái đầu lâu mang theo vẻ mặt dữ tợn của Chu Hậu Khiêm, từ trên cổ lăn lông lốc xuống đất.
Yến Hoằng Chân vung tay lau nhuyễn kiếm trong tay, nhìn thi thể không đầu nhẹ giọng nói: “Vốn muốn cho ngươi chết thoải mái chút, không ngờ, hừ… người đâu!”
“Chủ tử.” Rất nhanh có hắc y nhân lắc mình tiến vào.
“Ném ra bầm thây cho chó ăn.”
“Dạ!”
macthieny@
Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã – Yến Hoằng Chân tại năm mươi dặm ngoại ô Thượng Kinh phục kích quân phản loạn, đại thắng, bắt được bốn ngàn tù binh. Đầu lĩnh quân đảo chính thế tử Tấn vương – Chu Hậu Khiêm bị bắt, sau sợ tội tự vận. Yến Hoằng Chân bởi có công bình loạn, hoàng đế vui mừng, gia phong làm Võ tiến hầu, phu nhân Tô thị gia phong làm nhất đẳng cáo mệnh. Chuyện ban thưởng tạm thời nói sau, chỉ nói hiện tại, lúc này bên trong Thượng Kinh theo tin tức hoàng đế lành bệnh cùng tin tức loạn quân bị dẹp truyền đến, lòng người càng yên định, không còn hoảng loạn như mấy ngày trước, song, chuyện này dù sao dính líu quá lớn, vô luận là Hoàng thái tôn hay là Chu Hậu Văn phía sau đều có một bè lũ trợ giúp, hai gã vừa đổ, người bên dưới dĩ nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Thế là một tràng “đoạt tước xét nhà” oanh oanh liệt liệt dài lê thê bắt đầu.
Phủ Vĩnh Bình Hầu có một cô nương làm Thái Tôn trắc phi, muốn không bị dính líu e là cũng không được, thế là, ngày thứ hai dẹp loạn, tấm bảng trên Hầu phủ liền bị tháo xuống. Hiện giữ chức Vĩnh Bình hầu – Yến Hoằng Bác bị hạ ngục, một đám nữ quyến bị giam trong phủ, không có hoàng mệnh cho phép không được bước ra phủ một bước.
Tô Tuệ Nương nghe được tin này, khẽ nhíu mày một cái, có điều nàng đối với bên kia tuyệt đối không có tình cảm gì, càng không thể nào làm ra loại chuyện xin tha cho họ. Yến Hoằng Chân bây giờ vô cùng bận rộn, kể từ khi “xảy ra chuyện” liên tục một tháng chưa từng trở về nhà, trong lòng Tô Tuệ Nương quả thực mong mỏi không thôi. Sau khi trong thành an định lại, Duyên tỷ nhi đã sớm được Hoắc cữu gia đưa về nhà, tiểu nha đầu hoàn toàn không biết phong vân biến ảo phát sinh trong kinh thành, còn không ngừng kể lại chuyện ở sơn trang ôn tuyền.
®Мαc.ŦЋιεη.Ψ
Cứ thế, một buổi trưa nọ, Tô Tuệ Nương dựa trên gối mềm hai mẹ con đang tán gẫu, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Phương Nhi vẻ mặt xanh mét vén rèm đi vào.
“Chuyện gì vậy?”
“Chủ tử, Vu phu nhân của bên Hầu phủ tới…” Phương Nhi siết chặt bàn tay, hiển nhiên bị tức không nhẹ: “Thị biết chủ tử không muốn gặp thị, mua chuộc được một mụ mua đồ của phòng bếp, đổi xiêm y của mụ, gạt người gác cổng, giờ đang làm loạn trong viện, bảo hôm nay không gặp được chủ tử thì đâm đầu chết.”
Tô Tuệ Nương nghe xong sắc mặt lạnh lùng, Vu thị muốn làm gì, trong lòng nàng hiểu rõ, thế mới lấy cớ mình mang thai đóng cửa phủ, sợ phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia tới phá. Hai nhà vốn là thân thích, nếu khoanh tay đứng nhìn ở trong mắt người khác kiểu gì cũng sẽ để lại ấn tượng bạc tình bạc nghĩa, không màng đến huynh đệ thủ túc. Nhưng nếu muốn nhà mình bỏ sức đi cứu đám người kia, đừng nói Yến Hoằng Chân, kể cả bản thân Tô Tuệ Nương cũng không muốn.
“Thôi, cho thị vào đi!” trên mặt Tô Tuệ Nương viết hai chữ “xúi quẩy”.
Vu thị lúc tiến vào lộ ra vẻ cực kỳ hùng hổ, mặt thị đỏ au, nhìn chòng chọc Tô Tuệ Nương khí thế quý phu nhân ngồi ở chủ vị, trong lòng không khỏi ghen tỵ tức giận luân phiên. Ban đầu, Yến Hoằng Chân cưới một quả phụ nông thôn lại còn lớn tuổi hơn hắn, trong lòng Vu thị phải nói hớn hở biết bao, nào ngờ sông có khúc người có lúc, hôm nay phải đến phiên thị cúi đầu, cầu xin trước mặt nữ nhân này, lòng thị sao có thể dễ chịu cho được.
“Cháu còn có tâm tư ở đây ngồi thảnh thơi nhỉ!” Vu thị khẩu khí cực ngang ngược mà chỉ trích: “Trong phủ đã gấp như kiến bò trên chảo nóng rồi, cháu ấy mà sướng, chả nghĩ làm sao đi giúp trong nhà một phen, ngược lại ở đây thảnh thơi, rốt cuộc là an tâm cái gì a, đúng là thứ lòng lang dạ sói.”
“Lớn mật!!!” Mẫu thân bị nhục mạ, Duyên tỷ nhi nào chịu được, lập tức đứng phắt dậy, mắt phượng trợn tròn hướng về phía Vu thị lớn tiếng trách cứ: “Mụ đàn bà chua ngoa dám đến nhà ta, khi dễ mẫu thân ta, đúng là đầu bị cửa kẹp, người đâu, tống cổ mụ đàn bà này ra cho ta.”
“Mày dám!” Vu thị ngoài miệng nói lợi hại, nhưng vừa thấy gương mặt cười mang sát của Duyên tỷ nhi, trong lòng không khỏi nổi lên ý sợ.
Duyên tỷ nhi rất thông minh, lập tức liền phát giác ra ý sợ của đối phương, nụ cười giễu trên khóe miệng càng thêm khắc sâu.
Vu thị thấy vậy trong lòng hận muốn chết, không biết mắng bao nhiêu lần “Tiểu tiện nhân…” Song, Yến đại tiểu thư giống cha, không chỉ có diện mạo giống, mà ngay cả tính tình cũng giống, vừa quật cường vừa bá đạo, sao có thể để Vu thị ở nơi này làm bừa. Theo một tiếng ra lệnh, tức khắc liền có ma ma mạnh khỏe tới bắt thị. Vu thị dùng cái chết đe dọa, khó khăn mới chui vào được, nào chịu bị đuổi đi như vậy, không chỉ có cắn chặt đầu lưỡi, lộ ra dáng vẻ hối lỗi, quay sang Tô Tuệ Nương ngồi ở đó nhìn không ra hỉ nộ, kéo khóe miệng cười nói: ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ “Cháu dâu, cháu dâu, có chuyện gì từ từ nói, nói thế nào ta vẫn là trưởng bối của cháu đúng không, cháu không thể đối xử với ta như vậy được.”
Tô Tuệ Nương đưa mắt ra hiệu, bên dưới ma ma lôi kéo Vu thị thoáng buông lỏng tay.
“Cầu người thì phải có thái độ cầu người.” Tô Tuệ Nương chẳng khách khí chút nào nói: “Bá mẫu lớn tuổi, sao ngay cả điểm này cũng không biết.”
Vu thị bị muối mặt khủng khiếp, lúc đỏ lúc trắng, lại thêm nụ cười châm chọc của Duyên tỷ nhi ở bên cạnh, khiến thị hận muốn chết.
Tô Tuệ Nương nhìn thị như vậy, trong lòng cũng đang suy tư. Nhắc tới Vu thị coi như là “con cá lọt lưới”, phủ Vĩnh Bình Hầu kia bị dính líu vào vụ Hoàng thái tôn, nay đã bị đoạt tước hạ ngục, toàn gia già trẻ đều bị giam trong phủ, không cho phép bước ra một bước. Bởi Vu thị “ở riêng” sớm đã bị đuổi ra ngoài, thế là bị sót.
“Cháu dâu!” Vu thị đi lên trước mấy bước, cứng không được liền đổi mềm, chỉ thấy thị nước mắt nước mũi khóc ròng nói: “Cháu phải cứu Hoằng Bác a, cũng tại ả tiện phụ Thích thị kia xúi giục nó, thằng bé kia căn bản không quen Hoàng thái tôn a!”
Đây nhất định là xàm xí, Thích thị là một người đàn bà rất có tâm kế thủ đoạn, nếu thị muốn lôi kéo một người, sẽ không hiện ra rõ ràng, Yến Hoằng Bác là một con cờ, y vốn bên phe Thành vương, nhưng bất tri bất giác dưới sự giáo dục ngấm ngầm của Thích thị, thế là chuyển dời đến phe Hoàng thái tôn. Y là người vốn thích dựa dẫm, ở trong tập đoàn của Chu Hậu Văn nhảy nhót không ít, nghe nói vừa thu thập đồ cổ cho Hoàng thái tôn, vừa dâng lên cả mỹ nhân cho Hoàng thái tôn, cả Thượng Kinh đều biết, Vĩnh Bình hầu Yến Hoằng Bác, là một con chó của Hoàng thái tôn điện hạ.
Bây giờ chó nói mình căn bản chưa làm chó của nhà người ta, ai có thể tin đây?
Đối với màn biểu diễn của Vu thị, Tô Tuệ Nương hoàn toàn dửng dưng, một lúc lâu sau, tận đến khi đối phương khóc đến khàn cả tiếng, mới ung dung nói: “Đại bá mẫu, một phụ nhân trong nhà như cháu, chỉ quản được một mẫu ba phân đất trong hậu viện này thôi, sao xen vào chuyện trên triều đình được, thím tìm lộn người rồi!”