“Vẫn chưa ngủ à!” Tô Tuệ Nương mỉm cười, ngồi xuống mép giường, trong phòng không thắp đèn, tối đen như mực, chỉ nương theo ánh trăng nơi cửa sổ có thể nhìn thấy hàm răng trắng sáng của thằng bé kia, vui đến thế, giống như một con cún nóng lòng nịnh nọt chủ nhân. Tô Tuệ Nương bỗng chốc mềm lòng, giơ tay lên vuốt đầu thằng bé.
“Tóc có hơi dài rồi, ngày mai tỷ cắt cho đệ nhé.” phong tục của Đại Thụy, nam tử sau mười tuổi mới phải buộc tóc, lúc nhỏ bình thường không phải để rũ ra thì cũng là cắt ngắn, Vương Thất Lang cong cong hai mắt ừ một tiếng, xem như là đồng ý.
Tầm mắt Tô Tuệ Nương rơi trên tay cậu, có chút tò mò hỏi: “Thứ này có lai lịch ra sao? Lúc nào cũng thấy đệ đeo nó.”
Vương Thất Lang nghe vậy quơ quơ dây chuyền răng nanh trên tay, mặt đầy hứng khởi nói: “Lúc nhỏ đệ có nuôi một con chó, nhặt được trên núi Nam Sơn, lúc nhặt được nó mới hơn một tháng tuổi, là một con cún rất xinh xắn. Đệ đặt cho nó một cái tên, gọi là Hắc Tử. Hắc Tử vậy mà đến ba tháng là đã có thể chạy khắp núi, sau một năm đã có thể bắt được gà sống.”
Nhìn Vương Thất Lang ríu ra ríu rít kể con cún Hắc Tử kia thông minh ra sao, giỏi thế nào, Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười, biết thằng bé này rất thích con chó nhỏ kia, nhưng sợi dây chuyền này…
“Sau có một ngày, Vương Lục Lang nằng nặc giành Hắc Tử của đệ” nói tới đây, trong ánh mắt của cậu ánh lên vẻ căm hận: “Đệ không cho, nó liền đánh đệ, lão tiện nhân Bì thị kia cũng đánh đệ, đệ còn lâu mới để bọn họ cướp Hắc Tử đi…” Trên mặt cậu dần hiện ra biểu tình dương dương đắc ý. Tô Tuệ Nương toan mở lời hỏi, đệ thả Hắc Tử đi rồi hả? Nào ngờ ——
“Đệ quăng chết nó.” Vương Thất Lang lộ ra vẻ mặt mình thật thông minh: “Là quăng chết ngay trước mặt Vương Lục Lang, máu tươi phun ra bắn lên mặt nó, từ đó trở đi, nó không dám giành giật đồ của đệ nữa.”
Trái tim Tô Tuệ Nương run bắn, sau một lúc khá lâu, mới khàn khàn hỏi: “Đệ không đau lòng sao?”
“Đau lòng?” Vương Thất Lang chớp chớp mắt: “Đệ không đau lòng! Tuệ tỷ tỷ xem này, những thứ này đều là răng nanh của Hắc Tử, đệ đeo chúng trên cổ, Hắc Tử sẽ mãi ở bên cạnh đệ mà.”
Tô Tuệ Nương cứ thế nhìn chằm chằm Vương Thất Lang, nàng không biết lúc này mình nên nói gì, nói nó làm không đúng sao? Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị ngược đãi mà lớn lên, nàng có tư cách gì đi chỉ trích nó. Nói nó làm đúng ư? Tô Tuệ Nương cũng thật sự không thể gật bừa, cuối cùng tất cả thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài.
“Nhưng Hắc Tử sẽ đau a…”
Vương Thất Lang sững người, trên mặt hiện nét buồn bã.
Tô Tuệ Nương vươn tay lại lần nữa sờ cái đầu nhỏ của nó, thôi vậy, cứ từ từ đi.
Mặc dù không hỏi chuyện Tô Văn đột nhiên tiêu chảy rốt cuộc có liên quan đến Vương Thất Lang hay không, nhưng trong lòng Tô Tuệ Nương đã có đáp án. Những ngày sau đó, ngoài chăm sóc Tô Văn ra, nàng còn quan tâm Vương Thất Lang gấp đôi, khiến cho thằng bé kia cả ngày vui mừng hớn hở, cứ thế, qua tiếp bốn năm ngày, theo bệnh tình của Tô Văn chuyển tốt, mùa xuân năm nay cũng sắp đến.
Đối với cái tết đầu tiên sau khi sống lại, Tô Tuệ Nương rất coi trọng, hơn nữa trong tay nàng còn hơn 38 lượng bạc, đủ cho cả nhà trải qua một tất niên thịnh soạn đoàn viên. Ngày 25, nàng dẫn Vương Thất Lang lên thị trấn một chuyến, mua sắm một đống lớn hàng tết, khác với hai lần trước, lần này nàng chủ yếu mua đồ ăn uống, hai con cá chép to, một con gà tre, một miếng thịt mông lớn, nửa tấm xương sườn, vài cây lạp xưởng, còn mua cho Lâm thị và Tô Văn mỗi người một bộ đồ mới, về phần mình và Vương Thất Lang, Tô Tuệ Nương định bụng tự mình làm.
Ngày 27, nàng rủ cả nhà bắt đầu quét dọn nhà cửa, ngày 28 thì bắt tay vào làm niên quả*, nói là niên quả thật ra cũng chỉ là chút đồ ăn vặt chiên khô mà thôi. Ở phương diện này Lâm thị lại rất am hiểu, bà làm vài cái có hình bông hoa, trong đó có một loại tên là Niêm bổng (bánh cây), cắn vào vừa ngọt vừa giòn, ăn ngon cực kỳ. Tô Tuệ Nương còn hấp 2 nồi màn thầu lớn, cầm đũa điểm một chấm đỏ lên mỗi cái màn thầu, ngụ ý hồng hồng hỏa hỏa. (hồng hồng hỏa hỏa: phát đạt, hưng thịnh)
* niên quả: một loại bánh chiên giòn, dùng bộp nếp và bột ngũ vị hương, bột ớt nhào đều, sau cắt thành từng lát mỏng chiên lên.
Đợi đến 30 tết, sáng sớm Tô Tuệ Nương đã thức dậy, nàng thay một bộ quần áo mới, là bộ mà mấy ngày nay buổi tối nàng vào trong không gian làm, cuối cùng đã làm kịp trước năm mới. Quần áo mới là một bộ váy liền thân màu vàng nghệ, mép váy còn xòe ra, bên trên gấp thành nếp uốn, khiến vòng eo của Tô Tuệ Nương trông đặc biệt thon thả, ngoài ra, nàng còn làm thêm một cái áo bông đồng màu nhưng có hoa nhỏ, trên áo bông cố ý làm vạt áo tỳ bà, vạt áo men theo cổ áo nghiêng nghiêng mà rẽ đến ngực, nhìn qua vừa trang nhã lại vừa khác biệt. Mái tóc dài xinh đẹp được vấn lên, dùng một tấm khăn thêu cột lại, chỉ chừa lại một cái mái ngang che vừa cái trán, hôm nay nàng ăn diện như vậy, ngay cả Lâm thị thấy cũng kinh ngạc không thốt nên lời.
“Tuệ Nương của mẹ đã trở nên thật xinh đẹp!” Sau một lúc lâu Lâm thị lầm bầm nói. Tô Tuệ Nương nghe nhưng chỉ mỉm cười, hơn nửa năm qua gần như mỗi ngày nàng đều vào trong không gian ngâm suối nước nóng, cả thân thể mặc dù không thể nói là thay da đổi thịt, nhưng sự thay đổi lại là lặng lẽ chầm chậm thấm nhuần. Thí dụ như nước da toàn thân này, lúc đầu vừa đen vừa thô, nhưng bây giờ đã trở nên trắng nõn, hơn nữa thời gian này được ăn không ít thịt, bây giờ trông Tô Tuệ Nương càng khỏe mạnh xinh xắn hơn rất nhiều, hơn nữa vết bớt trên mặt nàng cũng từ màu đỏ thẫm biến thành ửng hồng, đã nhạt đi rất nhiều, ngũ quan mi mắt đã có thể hiện rõ ra hơn, dĩ nhiên đã trở nên “Xinh đẹp” rồi.
Lâm thị có chút ngượng ngùng kéo cái áo màu tím trên người, oán trách nói: “Mẹ đã nói rồi, quần áo còn, con cứ nằng nặc mua thêm.”
“Năm mới mà!” Tô Tuệ Nương biết bà tiếc tiền, tiến lên kéo cánh tay bà, hai mẹ con cùng nhau đi ra ngoài, hôm nay vậy mà có rất nhiều việc phải làm đây. Vì buổi tối phải ăn một bữa tiệc lớn, cho nên bữa sáng Tô Tuệ Nương chỉ làm vài món đơn giản, đun một nồi nước bỏ hành thái, gừng, cải trắng xắt sợi, đợi chín xong, đem hoành thánh đã gói xong tối qua bỏ vào, chẳng mấy chốc, một bữa sáng nóng hổi thơm ngào ngạt đã được làm xong.
Hôm nay Tô Văn cũng thay một bộ quần áo mới màu trắng, cậu ngồi trên giường sưởi, ý cười đầy mặt nhìn mẫu thân và tỷ tỷ bận rộn tới lui, lát sau tầm mắt của cậu cùng Vương Thất Lang bên cạnh đối nhau, liền thấy tên kia vậy mà hơi ưỡn lồng ngực lên, ánh mắt nhìn hắn lộ vẻ đắc ý. Tô Văn biết nó đắc ý cái gì, không phải là tỷ tỷ tự tay làm cho nó bộ quần áo mới sao! Cậu có chút không thoải mái nghĩ, tỷ tỷ có thương mi cách mấy, mi cũng không phải đệ đệ ruột của tỷ ấy, là ta mới đúng nè.
Cả nhà ăn sáng xong, Lâm thị đi thu dọn bát đũa, Tô Tuệ Nương thì dẫn Vương Thất Lang ra cửa dán câu đối xuân, thằng bé thấy thích thú, nằng nặc đòi tự mình dán. Tô Tuệ Nương bèn ôm lấy cu cậu, để nó dán lên hoành phi trên cửa, Vương Thất Lang cự nự, thà vào nhà xách băng ghế ra chứ không cần người bế.
Lễ mừng năm mới ở nông thôn, chính là ăn ăn uống uống, ở trong phòng Lâm thị đám người Tô Tuệ Nương an vị trên giường ấm, bóc hạt dưa, ăn đậu phộng, cười cười nói nói cho hết thời gian. Cậu nhóc Vương Thất Lang kia tương đối dã man, những việc tỉ mỉ như bóc hạt dưa cu cậu không làm được mà nhai cả một miệng, rôm rốp rôm rốp nghe thôi cũng thấy ê răng. Tô Tuệ Nương chỉ vài lần, nhưng chẳng có chút thành quả nào, cuối cùng đành phải làm nha hoàn bóc nhân hạt dưa bỏ vào cái bát không cho nó ăn, thằng bé ăn đến là nhanh, không ngừng dùng ánh mắt ý bảo Tô Tuệ Nương bóc nhanh chút, chọc nàng tức nhéo lên gương mặt mềm của nó.
Cả nhà đang nhàn nhã ăn, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Tuệ Nương nhướn mày, có phần tò mò ai lại đến vào lúc này. Song, khi nàng mở cửa, tất cả tò mò đều biến thành chán ghét, đứng trước mặt nàng không phải Bì thị thì là ai.
“Bà tới làm gì?” Tô Tuệ Nương lạnh lùng hỏi. Bì thị hai mắt láo liên không ngừng nhìn trên người Tô Tuệ Nương, trong ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và tham lam, ngạc nhiên là vì biến hóa của Tô Tuệ Nương, tham lam lại là vì quần áo cả người nàng, chậc chậc, nhất định quan sai thân thích kia đã cho nhà nó không ít bạc đây! Bì thị nghĩ, nếu Tô Tuệ Nương vẫn còn là con dâu nhà họ Vương, số tiền kia chắc hẳn là của mình rồi.
“Là Tứ đệ muội sao!” Trả lời Tô Tuệ Nương là một nam tử đứng sau lưng Bì thị, chỉ thấy gã tuổi tầm 24-25, thân vận trang phục học trò, mặt mũi không nói là anh tuấn lắm, nhưng cũng xem như là có thể. Lúc này, gã chắp tay chào hỏi, trên mặt là nụ cười tao nhã.
Tô Tuệ Nương nhíu mày: “Vị tướng công này, Tuệ Nương không biết ngươi là ai, nhưng có chút điểm muốn nói rõ ràng, bây giờ ta và nhà họ Vương các người không còn chút quan hệ nào, Tứ tẩu cái gì, vẫn không nên gọi bậy, miễn cho người khác hiểu lầm tướng công ngươi không biết lễ độ.
Nụ cười của nam tử kia khựng lại, nhìn Tô Tuệ Nương một cái thật sâu, mới lên tiếng: “Ta là Vương Bác Duyên, người chồng đã mất kia của cô chính là Tứ đệ của ta, ta gọi cô là đệ muội thì có gì mà không thỏa.”
Trong lòng Tô Tuệ Nương chợt động, lại biết, vị nam tử trước mắt này có lẽ là đứa con thứ hai của Bì thị đi học trên thị trấn, Vương Nhị Lang.
“Lắm lời làm gì… mày mau mời chúng tao đi vào, ngoài này lạnh chết được!” Bì thị trừng mắt toan nổi đóa, mụ bắt nạt Tô Tuệ Nương đã thành thói quen, nghĩ mình vừa nạt như vậy, đối phương nên tránh ra, mời bọn họ vào mới phải, ai ngờ ——
“Ngại quá, gần sang năm mới, trong nhà không chiêu đãi khách.” Tô Tuệ Nương chẳng chút mảy may có ý tứ tránh ra, chỉ nói: “Nếu không có chuyện gì thì mời trở về giùm!”
“Mày….” mắt thấy Tô Tuệ Nương toan đóng cửa, Bì thị nóng nảy há mồm muốn mắng. Bấy giờ, Vương Nhị Lang tiến lên một bước nói: “Tứ đệ muội xin chậm đã, chúng ta lần này tới cũng là muốn đón một người về nhà.” Khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nói: “Thất đệ đã ở nhà cô làm phiền nhiều ngày, Bác Duyên xin tạ ơn, nhưng hôm nay là tân xuân, chính là lúc người nhà đoàn tụ, hãy gọi thất đệ ra đây, theo chúng ta về nhà ăn tết.”