Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 37: Nhị Lang thê thảm



Edit: Mạc Thiên Y

Bì thị trong bụng cũng tính toán cả rồi, đợi lát nữa Trần công tử kia trở về, nhất định phải biểu hiện ra quan hệ giữa mình cùng Tô gia không tầm thường, mụ ấy vậy mà là mẹ chồng của Tô Tuệ Nương đây! Nên được kính trọng mới phải. Ngay lúc này, Bì thị lại hoàn toàn quên rằng thân phận Tô Tuệ Nương người ta đã bị bỏ, chả liên quan gì đến nhà mụ nữa cả.

Song, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, gã Vương Nhị Lang kia đúng thật là trở về cùng lúc với đám Trần Ngọc, nhưng chẳng phải là hình ảnh kề vai bá cổ, tâm đầu ý hợp cùng Trần công tử như trong tưởng tượng của Bì thị. Vương Nhị Lang ấy là được khiêng trở về. Đương lúc Tô Tuệ Nương cắn răng nghiến lợi nghĩ cách tống cổ mụ già đáng ghét này ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, còn chưa đợi người trong nhà phản ứng kịp, gã sai vặt của Trần công tử đã cõng một người đàn ông toàn thân ướt sũng bước vội vào.

Tô Tuệ Nương nhìn kỹ người đàn ông trên lưng đang hôn mê bất tỉnh kia, không phải Vương Nhị Lang thì ai vào đây?

Bì thị liếc mắt một cái đã nhận ra con trai mình, chỉ nghe mụ ré lên một tiếng, ù té từ trên giường xuống, nhào tới bên cạnh Vương Nhị Lang cuống cuồng kêu: “Nhị Lang, Nhị Lang, con sao thế này? Tỉnh lại đi con… con trai của tôi a!”

Tô Tuệ Nương kinh ngạc cùng Lâm thị liếc nhau rồi sau đó dời tầm mắt ra cửa, quả nhiên, Trần Ngọc, Tô Văn và Vương Thất Lang cũng đi theo về cùng.

Trần Ngọc vẫn như mọi ngày không có thay đổi gì, trên mặt Tô Văn trái lại có phần lo lắng, về phần Vương Thất Lang, thằng nhóc nhìn Tô Tuệ Nương một cái, rất bí mật mà nhoẻn miệng cười đắc ý. Trong nháy mắt, Tô Tuệ Nương vỡ lẽ, chuyện này khẳng định có liên quan đến Vương Thất Lang, kỳ quái là, nàng lại không có bất kỳ ý định trách cứ nào, ngược lại bỗng sinh ra cảm giác hả giận. Lắc lắc đầu, dằn xuống đủ loại suy nghĩ miên man, Tô Tuệ Nương hỏi: “Sao lại thế này?”

Tô Văn có phần hốt hoảng nói: “Vương chủ bạc ở trên núi bị ong chích!”

Chuyện này rất ư là nằm ngoài dự liệu của Tô Tuệ Nương, nàng vội ngẩng đầu nhìn lại, quả như dự đoán, trên phần da lộ ra bên ngoài của Vương Nhị Lang chi chít đầy nốt đỏ có lớn có nhỏ, đặc biệt là gương mặt, quả thực là vô cùng thê thảm. Gã đây là thọc phải tổ ong sao… Tô Tuệ Nương dời ánh mắt, như vậy thật là kinh tởm nha, nàng thật sự là không nhìn nổi.

“Trần mỗ đã sai người đi mời đại phu rồi” Trần Ngọc khẽ ho khan, nói với Bì thị đang gào khóc.

Tô Tuệ Nương nghe vậy lập tức nói: “Thương thế hắn thành như vậy, vẫn nên về nhà dưỡng thương thì hơn. Phiền Trần công tử bảo thuộc hạ cõng qua đó đi!” dáng vẻ hoàn toàn biểu lộ: đừng có ở chỗ này của ta.

Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn Tô Tuệ Nương, lại thấy vẻ mặt kiên trì của đối phương, trong bụng cũng sáng tỏ quan hệ hai nhà, quay đầu gật gật đầu với gã sai vặt. Sau một lúc lâu, nhà họ Tô rốt cục yên tĩnh trở lại, Trần Ngọc cùng Tô Văn đi theo qua nhìn một chút, chỉ để lại Vương Thất Lang.

Không đợi Tô Tuệ Nương bắt đầu chất vấn, thằng bé đã thao thao bất tuyệt kể lại từ đầu đến cuối. Thì ra lúc nhóm bọn họ đi leo núi đạp thanh, tại chân núi “trùng hợp” đụng phải Vương Nhị Lang áo mũ chỉnh tề. Người ta tức thì sáp tới bắt chuyện, thứ nhất hắn và Trần Ngọc, Tô Văn cũng coi như xuất sư cùng một thư viện. Thứ hai, Vương Nhị Lang chủ động đề cập đến quan hệ cùng Tô gia, mở miệng một tiếng là gọi Văn đệ, đám Trần Ngọc không tiện đuổi đi bèn cho gã đồng hành.

“Gã Vương Nhị Lang kia đúng là không biết xấu hổ!” Nói tới đây, Vương Thất Lang thoáng dừng lại vẻ mặt cười lạnh: “Trong ngôn ngữ của y, nhà họ Vương bỏ Tuệ tỷ tỷ, là khoan dung từ bi, không muốn trì hoãn thanh xuân của Tuệ tỷ tỷ. Còn nói Tô gia có được tình huống như bây giờ, cũng là nhờ bọn y ngấm ngầm giúp đỡ.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy, trong lòng cũng tức giận vô cùng, kể từ khi nàng nhập vào thân xác này, nhà họ Vương kia đối xử với nàng nào có một tia từ bi, làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, nửa khắc không cho nghỉ ngơi. Người cả một nhà đều bắt nàng hầu hạ, có hơi tí không thuận thôi là đánh chửi một trận. Khó khăn lắm mới dùng kế thoát khỏi bể khổ kia, Tô Tuệ Nương còn phải tìm cách bươn chải, kiếm tiền nuôi sống mẫu thân, chữa bệnh cho đệ đệ. Vì để làm thêm được chút ít đồ thêu, mà đêm nào nàng cũng phải thức đến tối muộn. Trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ cũng do một tay nàng chèo chống. Những cực khổ này có thể nói cùng ai, nhà họ Vương kia còn hở chút là tới đây huơ tay múa chân muốn chiếm lợi, bây giờ còn vô sỉ ở bên ngoài đổi trắng thay đen như vậy, sao không khiến nàng phẫn nộ cho được.

Mắt thấy Tô Tuệ nương tức đến tái mặt, Vương Thất Lang vội vàng tiến lên mấy bước, giơ tay lên nhẹ vỗ về sau lưng nàng, mềm giọng nói: “Tuệ tỷ tỷ đừng nóng, vì cái hạng người đó không đáng chút nào.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy khẽ gật đầu, sau một lúc lâu mới vỗ về tâm tình: “Đệ nói tiếp đi…”

Vương Thất Lang nhếch khóe miệng, đầy châm biếm nói: “Gã Vương Nhị Lang kia nịnh nọt Trần công tử khắp nơi, cả đường đi cúi đầu khom lưng, thiếu điều không quỳ xuống liếm giày người ta thôi. Lúc bọn đệ nghỉ ngơi ở giữa sườn núi, y xung phong nhận việc đi lấy nước suối, hì… Ai ngờ giữa đường không cẩn thận bị tổ ong trên cây rơi trúng đầu, cuối cùng buộc phải nhảy xuống nước không dám ra, đợi đến lúc bọn đệ tìm thấy y đã biến thành như bây giờ rồi!” thằng bé cong cong hàng mày, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười khả ái thuần khiết vô tội đến khôn tả. Mà trong đầu Tô Tuệ Nương cũng nổi lên hình ảnh một thằng nhóc láu cá bò lên cây, ôm cây đợi thỏ, chờ Vương Nhị Lang đi ngang qua, liền dùng nụ cười khả ái này không chút do dự làm tổ ong rớt lên đầu người ta… Thật độc, nhưng mà, cũng thật hả giận!

Tô Tuệ Nương khó kiềm chế cong lên khóe miệng, sẵng giọng với Vương Thất Lang: “Đồ tiểu quỷ xấu bụng nhà đệ.”

“Đối phó với hạng người như vậy thì phải xấu bụng mà!” Vương Thất Lang ngẩng cái đầu nhỏ, điệu bộ đệ rất lợi hại nhé, tỷ mau khen đệ đi.

Tô Tuệ Nương rốt cuộc phát hiện kể từ khi mình cấm nó dùng bạo lực giải quyết sự việc, Vương Thất Lang sẽ đem toàn bộ trí tuệ dùng trên phương diện ngấm ngầm giở trò. Đương lúc hai chị em đang thì thầm to nhỏ, hả hê không thôi, bên kia Vương Nhị Lang lại như lâm vào nước sôi lửa bỏng. Thanh trúc xà độc miệng, ong đuôi vàng độc châm(chỉ rắn lục và ong bắp cày) Vương Nhị Lang bị cả tổ ong rơi vào đầu, bầy ong vàng thế là hận chết gã, có thể bỏ qua cho gã ư? Vương Nhị Lang bị chích thảm đến mức không thể thảm hơn được nữa, theo lời Vu đại phu nói, nếu không nhờ gã còn có chút lanh trí biết trốn trong nước, e là lúc ấy sẽ nguy đến tánh mạng rồi. Bì thị nhìn cả người con trai từ trên xuống dưới vô số bọc mủ, một cơn khí không thở lên nổi, cứ thế hôn mê bất tỉnh, cả nhà họ Vương lại là một màn gà bay chó sủa.

Đợi đến khi Trần Ngọc cùng Tô Văn trở về từ nhà họ Vương, đã là lúc xế chiều, đoán là bị chuyện này làm mất vui, vị Trần thiếu gia kia cũng không còn tâm tư du ngoạn điền viên gì, cơm cũng không ăn, mang theo hạ nhân quay trở về. Tô Tuệ Nương để ý vẻ mặt hắn, thấy đối với Tô Văn vẫn thân thiết như cũ, bấy giờ mới thoáng yên tâm.

Không thể nói Tô Tuệ Nương không có lòng đồng tình, chỉ có thể nói, nàng thật sự là đối với cái nhà kia không đồng tình nổi. Sau khi Trần Ngọc đi, nàng gọi Lâm thị và Tô Văn vào dùng cơm, mì để có hơi lâu, nhưng vẫn còn ngon, Tô Tuệ Nương chỉ cần nghĩ đến sắc mặt trước sau hai dạng của Bì thị, trong lòng liền vui vẻ, kết quả ăn đủ ba chén, cái bụng phồng lên căng tròn.

Chuyện Vương Nhị Lang bị ong đốt, chẳng bao lâu cả thôn đều biết, lúc thím Ba và Chị Quế Hoa tới chơi còn hỏi Tô Tuệ Nương tình huống cặn kẽ trong đó. Tô Tuệ Nương dĩ nhiên sẽ không nói chuyện này là Vương Thất Lang làm, chỉ thản nhiên nói Vương Nhị Lang không cẩn thận bị tổ ong rớt trúng đầu. Vậy mà khiến hai người kia hết sức khoái trá, đặc biệt là Chị Quế Hoa, thẳng đuột nói nhà họ Vương gặp báo ứng, ai bảo đám người Bì thị kia gần đây khoe khoang quá mức chứ!

“Nghe đâu nghiêm trọng lắm đó!” thím Ba cũng không ưa Bì thị, lúc này không khỏi vui sướng khi người gặp họa, chỉ nghe bà nói: “Thằng cả nhà thím đã qua xem rồi, cứ thế để mông trần, toàn thân thoa thuốc mỡ lấm tấm màu đen, cả cái đầu thì như lão già, miệng méo mắt xếch, trông mà dọa người!”

“Nhà bọn họ không phải có một di nương làm thiếp cho Huyện thái gia sao? Thuốc tốt nào mà chả có, cháu thấy người ta chẳng đến bao lâu là có thể ‘vênh váo lên mặt’ nữa rồi!”

“Ha ha ha…” Tô Tuệ Nương cùng thím Ba nghe vậy đều phá lên cười.


Tô Văn ở nhà ba ngày, kỳ nghỉ vừa kết thúc là trở về học quán trên thị trấn. Tô Tuệ Nương cùng Lâm thị lưu luyến đưa tiễn, mà cùng lúc đó, trong Vương Gia Ao đi tới một cái kiệu nhỏ màu xanh, một đường thẳng hướng đến nhà họ Vương. Tô Tuệ Nương dừng bước, tận mắt nhìn thấy từ trên chiếc kiệu nhỏ kia bước xuống một nữ tử, chỉ thấy cô ta thân vận váy dài màu phấn thêu hoa sen, chải mái đầu phụ nhân lưu hành lúc bấy giờ, diện mạo không tính là xinh đẹp, nhưng cổ lại kéo ra rất dài, rất có loại dáng điệu dùng cằm nhìn người.

“Gì vậy con?” Thấy con gái dừng bước, Lâm thị không khỏi thắc mắc. Tô Tuệ Nương không để lại dấu vết mà cản tầm mắt bà, vịn tay Lâm thị, cười tủm tỉm nói: “Không có gì, con mới nhìn thấy một con khổng tước đáng ghét.” (khổng tước: chim công)

“Khổng tước?” Lâm thị hiển nhiên vẫn còn có chút phiền muộn đưa tiễn con trai, nghe vậy nói: “Khổng tước nào? Trong Vương Gia Ao mà có con vật đó sao? Hay là con nhìn lầm rồi?”

“Ừm, chắc là vậy, có thể chỉ là một con gà rừng thôi…”

Còn chưa biết mình bị người ta dè bĩu thành gà rừng, Vương Ngũ Nương lúc này tâm tình rất buồn bực, chỉ thấy thị một tay chống phần bụng không được cao mấy của mình, một tay vung vẩy khăn tay, được tiểu nha hoàn bên cạnh nâng đỡ, bước ra khỏi cỗ kiệu.

“Ngũ nương à, con cuối cùng đã trở lại!” Bì thị hào hứng chạy vội tới, Điền thị bế con theo sau, trên mặt đều là biểu tình nịnh hót.

“Cẩn thận một chút, chớ dọa tới con trai con!” Vương Ngũ Nương vuốt bụng, bất mãn rầy một tiếng. Bì thị nghe vậy run rẩy thu hồi hai cánh tay muốn ôm con gái. Điền thị sau lưng vội vàng bu lại, hướng về phía thị ré lên the thé: “Ôi, đây chẳng phải là bà cô nhỏ có tiền đồ nhất nhà họ Vương chúng ta sao? Ngài đã trở lại a, Bảo nhi —— mau, gọi cô cô đi con.”

Vương Bảo Nhi nhút nhát nhìn thị một cái, hiển nhiên, đã không còn nhớ được tiểu cô cô Vương Ngũ Nương này của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.