Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 41: Là ở rể đó nha



Edit: Mạc Thiên Y

“Nhị Lang, nếu đồ đã đưa đến rồi, chúng ta cũng nên trở về đi!” Liễu Hoàn thu liễm sắc mặt, ngược lại quay sang tân hôn phu của mình sâu kín nói: “Về sớm chút, cũng miễn cho phụ thân lo lắng.”

Nghe nàng nhắc tới hai chữ “phụ thân”, sắc mặt Vương Nhị Lang rõ ràng xuất hiện vẻ kiêng kỵ, đương lúc gã mở miệng toan nói gì đó, Vương Đại Lang đã  lâu không lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói: “Muốn đi đâu? Nhị đệ tất cả mọi người đều đang chờ hai người bái đường thành thân đây…”

“Cái người này nói thật buồn cười” tiểu nha hoàn vừa bị Điền thị mắng một trận, lúc này đã nín một bụng lửa, nghe vậy lập tức khinh thường mở miệng châm chọc: “Nhị Lang nhà ngươi đã ở rể Liễu gia chúng ta, hôn lễ đã xong xuôi từ ba ngày trước rồi, hôm nay chẳng qua là tiểu thư hiền huệ, có lòng phụng bồi cô gia trở lại thăm một chút mà thôi, các ngươi cũng đừng đạp lên mặt mũi chứ!”

Lời này vừa nói ra, chung quanh nhất thời ồ lên.

Ở thời đại này, ở rể đối với đàn ông mà nói, chính là chuyện vô cùng mất tôn nghiêm, chẳng những sau khi chết không được vào phần mộ tổ tiên, mà con mình sinh ra cũng không được mang họ của mình, điều này chẳng khác gì là nối dõi tông đường cho người khác cả… Mà mẹ đẻ của Vương Nhị Lang còn sống khỏe mạnh, trong nhà cũng không đến mức đói không có gì ăn, thế mà làm ra hành động như thế, trừ một cái lý do “đam mê nữ sắc, bấu víu giàu sang” ra, còn có lý do nào khác?

Nhất thời, đủ loại tầm mắt mang theo ý tứ hàm xúc vùn vụt đâm lên người nhà họ Vương, mà Bì thị kia lại càng đứng đờ ngay ra đó, gương mặt tái nhợt trước nay chưa từng thấy. Một lát sau, chỉ nghe mụ gào lên một tiếng, đột nhiên đánh về phía Vương Nhị Lang, kích động hét lớn: “Nhị Lang nó nói thật sao? Con thật sự ở rể sao?”

Vương Nhị Lang gã là một cái tên vừa ích kỷ vừa sĩ diện, đối mặt với chất vấn của Bì thị, trong lòng gã cũng không cảm thấy áy náy, ngược lại có cảm giác cực kỳ phẫn nộ, nếu không phải mụ bà này hiểu sai ý mình, bày ra tràng trận ngày hôm nay, gã sao có thể mất mặt trước nhiều người như vậy?

“Nhị Lang à, sao mẹ lại hỏi những lời này, chẳng lẽ bà ấy không biết chuyện này sao?” Một bên Liễu Hoàn khẽ đùa giỡn khăn tay của mình, nhướn mày, cười như không cười hỏi.

Vương Nhị Lang nghe vậy trong lòng đánh thót, vẻ mặt khẽ run rẩy, chỉ thấy gã rất không kiên nhẫn hất hai tay đang níu lấy mình của Bị thị, nhíu mày nói: “Mẹ, chuyện này tôi sẽ nói với mẹ sau, ừm, sắc trời cũng không còn sớm nữa, tôi cùng Hoàn Nhi trở về đây.”

“Đứng lại!” Một bên, Vương Đại Lang đột nhiên rống lên. Người đàn ông thô kệch kia căng tím cả mặt mày, vừa nhìn đã biết là tức đến không thở được, chỉ nghe gã tức giận hỏi: “Nhị Lang, mày thật sự ở rể ư? Sao mày có thể làm cái chuyện này được? Mày có còn là con trai của nhà họ Vương này không, mày đối xử với cha mẹ sinh mày ra nuôi nấng mày như thế mà coi được à?”

“Chuyện của tôi tự tôi quyết, cần mấy người quan tâm chắc?” Vương Nhị Lang chưa từng thấy qua thái độ kịch liệt như vậy của đại ca, trên mặt không khỏi thoáng vụt qua vẻ chột dạ, lại hẵng còn cãi chày cãi cối: “Tôi cùng với Hoàn Nhi là lưỡng tình tương duyệt, kết thành uyên ương, quả thực là ‘khó kìm lòng nổi’ mà thôi, tình cảm sâu nặng như vậy thì có gì sai chứ? Anh đừng có lớn tiếng như vậy, nếu dọa đến nương tử của tôi, tôi nhất định không tha cho anh đâu!”

Vương Đại Lang nghe lời này, lại càng lửa giận công tâm, hai hàm răng nghiến vào nhau vang lên kèn kẹt, trừng mắt quát: “Đồ cái thứ lang tâm cẩu phế!”

“Tướng công, người ta sợ quá à!” Liễu Hoàn chớp đôi mắt đẹp, cả người như không xương tựa vào người Vương Nhị Lang, thỏ thẻ đáng yêu nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh về đi thôi.”

Vương Nhị Lang nói cho cùng cũng chột dạ, bên cạnh lại có đông người nhìn, nghe vậy liền vội vàng nói: “Ừ, nương tử chớ sợ, bọn họ đều là dân đen chưa từng thấy qua thế sự, không biết lễ nghi, quà chúng ta cũng đã đưa đến rồi, bây giờ trở về thôi.” Nói đoạn, cũng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt như ăn thịt người của Vương Đại Lang, nửa ôm Liễu Hoàn trong ngực, đi về hướng xe ngựa.

“Không —— Nhị Lang, Nhị Lang” Bì thị vừa thấy gã muốn đi, không khỏi khóc ròng ở phía sau: “Nhị Lang à, con đừng đi mà, con không cần mẹ? Không cần cái nhà này nữa sao?”

Vương Nhị Lang nghe vậy bước chân chẳng những không ngừng, ngược lại tăng nhanh mấy phần, vội vã lên xe ngựa, trong chốc lát, liền đi xa khuất dần.

Thế là vừa khéo, một màn hôn lễ êm đẹp, lại biến thành tình cảnh này, Bì thị chẳng những không cưới được con dâu, ngược lại còn mất con trai, còn là đứa con trai mà mụ ôm hy vọng lớn nhất, thoáng chốc không chịu nổi, tròng mắt đảo một vòng, cứ thế mềm nhũn ngã nhào ra đất. Mọi người chung quanh tất nhiên kinh động kêu lên, xì xào bàn tán, biểu tình mỗi người muôn màu, vẻ mặt “hiển nhiên không cần nhiều lời”. Ngược lại Tô Tuệ Nương tận mắt thấy trò khôi hài đến bực này, ngay cả người bình tĩnh như nàng cũng cảm thấy có một loại cảm giác buồn cười hoang đường.

“Tuệ tỷ tỷ…” Vương Thất Lang kéo ống tay áo này, ngẩng gương mặt đáng yêu, nhẹ nói: “Nơi này thúi chết được, Tiểu Thất không muốn ở lâu nữa đâu, chúng ta nhanh về nhà đi!”

Tô Tuệ Nương nghe vậy gật đầu, mang theo cảm giác hoang đường ngập đầy, hai chị em đi về nhà. Về đến nhà, Lâm thị hỏi chuyện hôn sự nhà họ Vương, Tô Tuệ Nương tất nhiên kể sự thật, Lâm thị nghe xong cũng chấn động không kém.

“Thế, thế Nhị Lang nhà họ Vương kia rốt cuộc nghĩ cái gì a, hắn đây là đến cả tổ tông của mình cũng không cần ư?”

Tô Tuệ Nương nghe vậy lắc lắc đầu, như có chút đăm chiêu nói: “Trước không nói đến vấn đề ở rể hay không ở rể, mà đơn giản là cô con gái nhà họ Liễu kia, thoạt nhìn không giống như hạng tử tế!”

Lâm thị biết khuê nữ nhà mình không có cái tính nói xấu xuyên tạc sau lưng người khác, hiện tại nói như vậy, cô nàng kia đích thị là có vấn đề.

Quả nhiên, y như lời Tô Tuệ Nương nói, sự tình liên quan tới chuyện Vương Nhị Lang ở rể, không quá một đêm đã truyền khắp thôn, mà những điều liên quan đến gia thế của cô gái họ Liễu kia, cũng được truyền ra như gió. Nguyên nhân lại cũng đơn giản, cốt bởi vì Liễu Hoàn kia thật sự là quá khét tiếng!

Thị trấn Long Tuyền có một Liễu viên ngoại nọ, làm người khôn khéo, lập nghiệp dựa vào việc buôn bán vải vóc, một tay làm ăn buôn bán đúng là cực tốt. Song, ở phương diện con cái thì lại có chút khuyết điểm, người đã đến độ trung niên rồi, mà cũng chỉ có một đứa con gái tên là Liễu Hoàn, dĩ nhiên là cưng chiều đủ đường, dần dần, đâm ra dưỡng thành tính tình kiêu căng phách lối. Nếu chỉ có thế thì cùng lắm là vấn đề tính nết thôi, đằng này sở dĩ Liễu Hoàn kia nổi tiếng như vậy, cũng là vì một chuyện gièm pha cực lớn, đó là cô nàng kia vậy mà có tư tình với một con hát, hơn nữa còn bỏ trốn trước đám cưới. Đối tượng hôn ước của cô ta không chịu nổi nỗi nhục này, dứt khoát công khai làm lớn chuyện này ra. Trong thời gian ngắn, tất nhiên là gây xôn xao dư luận. Mà điều càng buồn cười hơn là, sau hai tháng bỏ trốn, cô ả kia vậy mà một mình trở về, Liễu viên ngoại dầu gì chỉ có một huyết mạch này, hơn nữa con gái van xin hết lời, cũng một lần nữa nhận về phủ.

Tuy nhiên, danh tiếng của Liễu Hoàn đã hoàn toàn bại hoại, nào có tên đàn ông nào không màng đeo “nón xanh” lên đầu, nguyện ý cưới chứ. Thế là, lại qua hai ba năm, mắt thấy con gái tuổi lớn dần, việc buôn bán nhà mình không có người nối nghiệp, Liễu viên ngoại kia dĩ nhiên nảy lên ý định “kén rể”.

Một phen cơ duyên xảo hợp, Vương Nhị Lang lọt được vào mắt nhà họ, lão mặc kệ tính tình người này thế nào, nội nhìn bề ngoài, trông dáng vẻ đường hoàng, bản thân lại có đọc sách, còn gấp gáp muốn trèo lên phú quý. Song phương có thể nói là cực kỳ ăn nhịp với nhau, lấy tốc độ cực nhanh hoàn thành mối hôn sự này, thế là, nhà họ Liễu có thêm một chàng rể, nhà họ Vương thiếu đi một đứa con ruột.

“Nhổ một cây củ cải, dẫn ra một cái hố” (cách so sánh làm việc không ổn thỏa, dẫn đến phiền phức khác)

Chút chuyện ôi mặt kia của Liễu Hoàn, tất nhiên bắt đầu lan truyền rầm rộ, trong ánh mắt các thôn dân nhìn nhà họ Vương, người người đều mang vẻ trào phúng, như thể cái nhà kia tụ tập vô số đám mây xanh lục vậy.

Mà tại lúc này, Bì thị cũng chẳng dễ chịu gì, mụ nằm trên giường không biết đã khóc bao nhiêu lần, dưới giường, Tề Phương bưng chén cơm ôn nhu khuyên nhủ: “Dì, đừng đau lòng nữa, thân thể mình quan trọng hơn, nhanh ăn cơm đi ạ!”

“Ăn, ăn, ăn, ăn cái gì mà ăn!” Bì thị tức giận không có chỗ xả, giơ tay lên, giằng chén cơm ném ra đất: “Con tao cũng không còn, còn ăn cái rắm!”

Tề Phương nghe tiếng mắng này, co rúm lại một cái, trù trừ đứng ở nơi đó, cũng không dám nhúc nhích.

Ngay lúc này, Điền thị cùng Vương Lục Lang đi vào. Mắt thấy không khí ngưng trệ, Vương Lục Lang kia đảo con ngươi một vòng, như làm nũng mà bu đến, dán sát người Bì thị uốn éo. Bì thị mới bị một đứa con trai bỏ rơi, đang rất buồn rầu, thấy con trai út thân thiết với mình như vậy, trong lòng nhất thời dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ nghe mụ oán trách nói: “Nhị ca con nếu có được một nửa hiếu thuận như con, mẹ liền thỏa lòng rồi!”

“Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng!” Điền thị đẩy Tề Phương qua một bên, cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, mà lại nói giúp Vương Nhị Lang: “Nhị Lang đệ ấy là cục thịt rơi ra từ trên người mẹ, đời này kiếp này đều là con của mẹ, không ai thay đổi được!” Điền thị cười nịnh, tròng mắt đảo tròn nói: “Mẹ, mẹ cũng thấy rồi đó, Liễu gia kia ấy thế mà giàu lắm, núi vàng núi bạc dùng cả đời cũng không hết, phải thân thiết chứ đừng xa lạ với đối phương a!”

Ở phương diện “tham tiền”, đôi mẹ chồng nàng dâu này có thể nói là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, nghe lời này của thị, Bì thị quả nhiên rất là động lòng.

Điền thị thấy thế lại càng không ngừng cố gắng nói: “Nói đi còn phải nói lại, mẹ, mẹ còn hai đứa con trai, nhà chúng ta cũng đâu phải không có ai nối dõi tông đường, Nhị Lang ở rể thì ở rể đi, cho dù thanh danh có hơi khó nghe, nhưng thế thì sao nào? Còn có thể so sánh được với vàng thỏi bạc trắng sao?”

“Đúng đấy, mẹ!” Một bên Vương Lục Lang cũng nói theo: “Nhị tẩu xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có tiền, con cũng hâm mộ nhị ca đây này, sao cái chuyện tốt này không rơi lên đầu con chứ?”

“Tao nhổ vào! Xinh đẹp có tác dụng cái rắm, còn không phải là cái hạng thân thể hư thúi à, để nhị ca mày làm con rùa rụt đầu rồi!” (rùa rụt đầu: chỉ người đàn ông bị cắm sừng) Bì thị hiển nhiên cũng có nghe nói chuyện của Liễu Hoàn, trong lòng nào có thể không tấm tức chứ.

Điền thị bên cạnh lại thầm nghĩ trong bụng: “Con đĩ kia nếu không phải đồ rách, còn có thể đến phiên con trai bà à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.